Chương 579
Sao cô nằm không cũng dính đạn thế này?
Phó Vực ngẩn người, lại ngẩn ngơ, sau đó không nhịn được phát ra tiếng cười như quạ, bả vai điên cuồng rung lên, lồng ngực phập phồng thật mạnh, cười hết sức ngang ngược.
Tô Âm cũng ngây người.
Cô bé cảm thấy dáng vẻ anh ta cười rộ lên rất giống ánh mặt trời, thật sự rất chói mắt.
Phó Vực cười hết nửa ngày, suýt chút nữa bị Nam Mẫn đánh bay vào tường mới vất vả dừng lại.
Nhìn Tô Âm đang ngồi đó ăn bánh bao sữa màu vàng, anh ta cười hỏi Nam Mẫn: “Rốt cuộc em đào đâu ra nhóc con này vậy, tôi nghe nói chưa có người anh nào trong nhà em kết hôn hết mà, sao con đã lớn từng này rồi”.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Anh nuôi”.
“Em có cả một anh trai nuôi nữa hả?”, Phó Vực hét lên thất thanh, lập tức nói ra tiếng lòng: “Thanh mai trúc mã? Làm nghề gì thế? À, người ta kết hôn sinh con rồi”.
Địch ý nói mất là mất.
Một thoáng hoảng hốt khiến Tô Âm cũng giật mình, lắc đầu nói: “Bố em không kết hôn, em là sự tồn tại ngoài ý muốn trong đời bố, hơn hai mươi tuổi bố đã có em, bây giờ chắc cũng lớn hơn anh không bao nhiêu”.
Phó Vực: “Bố em mới hơn hai mươi tuổi đã có em á? Vừa đủ tuổi lập tức kết hôn?”
“Ừm, bố trưởng thành sớm, dụ dỗ cưới mẹ em về, sau đó mẹ em hồng nhan bạc mệnh, mắc bệnh qua đời, một mình bố nuôi dưỡng em trưởng thành”.
Tô Âm nói đến việc này, giọng vẫn bình tĩnh, trần thuật như bình thường.
“Thì ra cũng là một đứa nhỏ không mẹ”, trong lòng Phó Vực xuất hiện sự đồng cảm hiếm thấy: “Còn nhỏ thế đã mất mẹ rồi, em cũng là đứa nhỏ đáng thương”.
Tô Âm lắc đầu, đôi mắt to tròn ngước lên: “Không hề đáng thương, tuy em không có mẹ, nhưng em có cô, còn có rất nhiều chú và sư huynh thương em, em được mọi người cưng chiều lắm!”
Cô bé vỗ bộ ng ực vẫn còn chưa phát triển, vẻ mặt kiêu ngạo nhưng lại có sự ngây ngô chưa trải sự đời.
“…”
Phó Vực thật sự không biết nên phản ứng thế nào, thật sự không thể nhịn được, phì cười.
Biết được Phó Vực và Nam Mẫn định đến trường đua ngựa, Tô Âm cũng nhao nhao đòi đi.
“Cô, cho cháu đi với được không? Cháu muốn học cưỡi ngựa lâu rồi, lão Tô không cho cháu học, cô dạy cháu có được không?”
Cô bé nắm lấy tay Nam Mẫn, gương mặt nhỏ nhắn khẽ ngước lên, đôi mắt to tròn ngập nước chớp chớp, đáng thương nhìn Nam Mẫn. Dáng vẻ tha thiết đáng yêu của cô bé khiến ai nhìn vào cũng không nỡ từ chối.
“Thế thì cháu phải ngoan ngoãn một chút, đừng quậy phá lung tung”, Nam Mẫn đưa ra điều kiện.
Tô Âm lập tức vui vẻ giơ ba ngón tay lên: “Không thành vấn đề!”
“Nhóc con, em gọi anh thêm một tiếng “anh” nữa, anh sẽ dạy cho em cưỡi ngựa, được không”, Phó Vực nhướng mày, mỉm cười ghẹo cô bạn nhỏ.
Tô Âm không vui bĩu môi: “Chú đừng gọi cháu là nhóc nữa được không? Cháu sắp mười bảy rồi!”
“Anh tầm tuổi bố em, thì trong mắt anh, em cũng chỉ là một đứa nhóc thôi”.