Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 549




Chương 549

Trình Hiến và Lý Vân dự định cuối năm đến Las Vegas đăng ký kết hôn, đang cố gắng làm việc, dành thời gian cho tuần trăng mật.

“Để lại cho em một chai rượu ngon”, Trình Hiến cũng không khách sáo: “Dù sao cũng phải nhờ vào em khắc xong nhẫn cưới”.

Nam Mẫn khẽ cười: “Không vấn đề”.

Vừa lên máy bay, Nam Mẫn đang định đeo trùm mắt ngủ một giấc, Cố Hoành ghé đến, nói với một một tin: Nam Nhã có thai rồi.

Khi nghe thấy tin này, Nam Mẫn ngẩn người, sau đó hỏi: “Của Tần Giang Nguyên à?”

Cố Hoành: “… Chắc là vậy”.

Nam Mẫn cau mày.

Cố Hoành vội nói: “Nam Nhã một mực nói là của Tần Giang Nguyên, còn chạy đến nhà họ Tần làm ầm ĩ, sống chết không chịu li hôn. Cũng không biết nhà họ Tần trúng tà gì, lại nhốt Nam Nhã lại, nói đợi tám tuần sau xét nghiệm DNA”.

“…”

Nam Mẫn phì cười: “Thật không ngờ thế kỷ 21 rồi, còn có thể xảy ra chuyện rải máu chó này. Quả nhiên sống cùng nhà thì phong cách cũng giống nhau”.

Xuống máy bay thì đã là chạng vạng tối, hoàng hôn nơi cuối trời, tuy ánh sáng mờ ảo nhưng lại rất đẹp.

Ngủ suốt một đường, Nam Mẫn xoay cần cổ cứng đờ, nghe thấy Cố Hoành đang gọi điện thoại với Nam Lâm sau lưng, giọng dịu dàng đến lạ.

“Đã làm xong hết thủ tục xuất viện chưa? Lâm Lâm nhà anh giỏi thật đó… Ừm, bọn anh xuống máy bay rồi, lát nữa sẽ trực tiếp đến bệnh viện đón mọi người… Nhớ anh không? Anh cũng nhớ em…”

Nghe nhũn hết cả tai, Nam Mẫn thật sự không thể nghe nổi nữa.

Ở thành phố Bạch thì ăn cơm chó của anh tư với anh Trình, khó lắm mới về thành phố Nam lại ăn cơm chó của trợ lý và em gái.

Nam cô đơn lặng lẽ Mẫn muốn nói rằng lòng mình rất mệt.

Cố Hoành cúp điện thoại, bước vội tới báo cáo với Nam Mẫn về tình hình ông cụ bên kia.

“Lâm Lâm nói sức khỏe ông cụ hồi phục rất tốt, còn nói ngày nào Tư Triết cũng mang cơm đến bệnh viện, ông cụ được ăn ngon béo tròn lên hẳn, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều”.

Nhớ tới Tư Triết, vẻ mặt hờ hững lạnh lùng của Nam Mẫn trở nên hiền hòa hơn rất nhiều: “Thằng bé này có lòng”.

Lại hỏi: “Tư Đạc bên kia thế nào rồi?”

Cố Hoành nói: “Tư Đạc hồi phục cũng không tệ, ngày nào cũng tích cực đi tập vật lý trị liệu, xuống đi bộ không còn là vấn đề, chị Hoa xin cho Tư Đạc về nước vào đoàn quay một số cảnh thoại, hồi phục hẳn rồi mới quay cảnh đánh nhau”.

“Ừ, bảo anh ta đừng có cậy mạnh, cứ phải nghỉ ngơi cho cơ thể hồi phục đã rồi tính”.

Cố Hoành lên tiếng đáp lời, đang chuẩn bị liên lạc với quản lý của Tư Đạc là Vinh hoa thì trông thấy ánh mắt Nam Mẫn, bèn ngước lên hỏi: “Cô còn chuyện gì cần căn dặn hả?”

Nam Mẫn nhìn anh ta với ánh mắt điềm tĩnh, khẽ “chậc” một tiếng, lại khiến Cố Hoành rợn hết cả người.

Phản ứng đầu tiên là điên cuồng suy nghĩ: Liệu mình có làm sai điều gì không?