Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 481




Chương 481

Bảo vệ đi tới đuổi Phùng Thanh ra ngoài, Phùng Thanh lại không nhanh không chậm nói: “Các anh phải cẩn thận một chút đấy nhé, trong bụng tôi là cốt nhục của cậu ấm nhà họ Tần, tôi bị thương thì không sao, nhưng đứa nhỏ bị thương thì các người sẽ không thể gánh vác nổi đâu”.

“…”, một câu nói khiến các nhân viên an ninh đều rời tay khỏi người cô ta, không dám đụng vào nữa, sợ đụng cái lại mang họa vào người.

Giọng cô ta không lớn, lại lọt vào tai tất cả mọi người trong lễ đường, tất nhiên Tần Giang Nguyên và Nam Nhã trên sân khấu cũng nghe thấy.

Nam Nhã ngơ ngác, ả đàn bà đó lại… Lại mang thai?

Một câu hết sức nhẹ nhàng và hờ hững của Phùng Thanh khiến tất cả mọi người khiếp sợ.

Tần Giang Nguyên sải chân bước vội từ trên sân khấu xuống, trên mặt là vẻ kinh ngạc không nói nên lời: “Thanh à, em mang thai hả?”

“Ừm”, gương mặt trong sáng như mối tình đầu thời thanh xuân của Phùng Thanh hiện lên nụ cười dịu dàng, lấy kết quả xét nghiệm có thai ra cho Tần Giang Nguyên: “Đứa bé là của anh, đã được bốn tuần rồi”.

Tần Giang Nguyên nhìn tờ kết quả xét nghiệm, thoáng suy nghĩ: “Là cái buổi tối ở trong xe vùng ngoại ô đó hả?”

Trên mặt Phùng Thanh là vẻ ngượng ngùng bẽn lẽn, khẽ gật đầu.

Trước mặt mọi người là đôi nam nữ như một cặp tình nhân đang chìm trong tình yêu nồng nhiệt, xung quanh là bong bóng màu hồng bay bay, làm bật lên dáng vẻ cô đơn lẻ bóng của cô dâu trên sân khấu.

Nam Nhã đã mời rất nhiều phóng viên đến để tạo thanh tạo thế cho mình, các phóng viên nghĩ vốn chẳng có gì hay để quay chụp, nói cái gì mà hôn lễ thế kỷ, kết quả còn không rầm rộ bằng lễ cưới của mấy ngôi sao, bọn họ từ xa chạy tới đây, cả chỗ ngồi cũng không có, đành phải đứng.

Nghẹn một bụng lửa, các phóng viên rất muốn quay chụp cho xong, qua loa là được, kết thúc lập tức cầm tiền chạy lấy người, không ngờ lại chờ được một tin tức máu chó như thế.

“Ngay hôn lễ, kẻ thứ ba lại ôm con đến tận nơi ép vua thoái vị”, tiêu đề này đúng là bùng nổ quá mà.

Ống kính được điều chỉnh, phóng to mặt Nam Nhã, chỉ thấy dưới lớp phấn dày cộm kia của cô ta là gương mặt đã tức giận đến mức méo mó, ánh mắt hiện lên vẻ âm u độc ác, như thể một giây sau sẽ xòe ra Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, bóp ch3t tươi Phùng Thanh vậy.

Trong lễ đường đã bắt đầu vang lên tiếng bàn tán.

Tần Văn Quân không thể ngồi yên được nữa, đi tới hỏi con trai: “Cô gái này là ai? Hôm nay là ngày gì mà con còn dám dẫn loại đàn bà không đàng hoàng này tới đây? Định khiến ông già này mất mặt đúng không!”

Tần Giang Nguyên nói: “Bố, đây là Phùng Thanh, cô ấy đang mang thai máu mủ của con, bố sắp có cháu rồi!”

Phùng Thanh ra vẻ hiền lành ngoan ngoãn chào Tần Văn Quân, lúm đồng tiền tươi như hoa, ngây ngô động lòng người.

Tần Văn Quân nhìn gương mặt tươi cười cong cong của cô ta thì gương mặt đang nhăn nhó bỗng giãn ra, đứa con trai ngu ngốc này cũng có mắt thẩm mỹ đấy chứ, giống ông ta thời còn trẻ, cũng thích những cô gái nhỏ đáng yêu trong sáng thế này.

“Cháu hay không cháu thì qua hôm nay hẵng bàn, con mau hoàn thành hôn lễ này ngay cho bố, chờ hôn lễ kết thúc rồi muốn cưới mấy người là chuyện của con, bố mặc kệ!”

Tần Văn Quân hạ giọng, cảnh cáo con trai.