Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 473




Chương 473

“Đồ đệ sư phụ Đinh làm”.

Tư Triết lại đẩy xe đồ ăn vào, rất đúng mực: “Chính là tôi, không biết… ông bác Phó có ý kiến gì không?”

“Cậu nấu ấy hả?”

Phó Vực nhìn nhóc con miệng còn hôi sữa trước mặt mình, không dám tin.

Nhớ lần trước khi ăn món gà tơ lụa cậu ta làm vẫn còn thấy hơi thiếu chút lửa, nhưng hôm nay anh ta đã suýt nhầm thành món sư phụ Đinh làm.

Thời gian mới trôi qua có bao lâu đâu, bây giờ thanh niên tiến bộ nhanh đến thế ư?

Môi Phó Vực dần mím thành một đường thẳng, bắt đầu chọn xương trong trứng: “Viên đầu sư tử này… Vo tròn quá, bên ngoài phải lồi lõm chút thì mới đẹp, hiểu không? Món cá lù đù vàng xào giấm chua này ngoài giòn trong mềm, nhưng mà nó có hơi cháy xém nha…”

Anh ta liên tục ý kiến về những món ăn, nhưng có thể nói đó chỉ là vạch lá tìm sâu, cuối cùng chạm phải ánh mắt lạnh giá của Nam Mẫn thì mới chịu ngậm miệng lại.

Ánh mắt Nam Mẫn đầy lạnh lẽo nhìn Phó Vực: “Anh có biết nguyên tắc nhà hàng luôn luôn nhất nhất tuân theo dành cho dành cho loại khách như anh là gì không?”

“Phó Vực: “?”

Nam Mẫn: “Thích thì ăn, không ăn thì cút”.

Phó Vực: “…”

Có người nào đối xử với khách hàng của mình như vậy không?

Tất nhiên Phó Vực không muốn cút, nên chỉ có thể cắm đầu cắm cổ ăn cơm trong sự buồn bực, Tư Triết cũng đã mang hai món vừa làm xong lên.

Nam Mẫn thản nhiên nói: “Từng này là đủ rồi, không cần phải làm thêm nữa đâu. Hôm nay cậu về sớm một chút đi, bận rộn suốt một ngày rồi, về nghỉ ngơi cho khỏe đi”.

Tư Triết định nói mình không mệt, nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của Nam Mẫn thì cậu ta nghĩ mình không nên cố ra vẻ làm gì, ngoan ngoãn đồng ý: “Dạ chị”.

Khi ra ngoài, Tư Triết còn lịch sự chào tạm biệt Dụ Lâm Hải và Phó Vực: “Hai quý ngài dùng bữa thong thả”.

“…”

Phó Vực được người ta gọi cậu ấm họ Phó hơn hai mươi năm nay, chưa từng nghe ai gọi mình là “quý ngài Phó” như hôm nay, anh ta bất giác cảm thấy mình già đi rất nhiều, lập tức nổi giận, lại có chút đau thương.

Tư Triết đi rồi, Phó Vực lại thấy mình nghẹn cả bụng lửa giận suốt một đêm không có chỗ trút, tức giận nói: “Thằng nhóc này cố tình đúng không? Ai là quý với cả ngài của cậu ta chứ, nói cái gì thế!”

“Anh có thôi ngay đi không?”, Nam Mẫn cũng bắt đầu nổi nóng, mặt mũi khó chịu, như thể một giây sau sẽ kết thúc bữa cơm này vậy.

Dụ Lâm Hải xoay bàn tròn thủy tinh, chuyển mấy món thịt tới trước mặt Nam Mẫn: “Cái thằng đó tới thời kỳ mãn kinh, đừng để ý tới cậu ta làm gì. Em ăn nhiều một chút, em đã gầy tới mức không còn hình người nữa rồi”.

“…”

Nam Mẫn nhíu mày, không nói gì, hôm nay hai người này muốn cô không thể nuốt trôi cơm đúng không.