Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 337




Chương 337

Chẳng mấy chốc, thành phố Nam đã công bố một tin tức.

Một phó cục trưởng họ Lý của cục cảnh sát đã bị cách chức tạm thời để điều tra vì tham ô nhận hối lộ, làm trung gian lấy tiền bỏ túi riêng, lấy việc công làm việc tư cũng như khá nhiều tội danh khác.

Còn nhân viên quầy không xem ai ra gì kia cuối cùng cũng biết được mình đã đắc tội với nhân vật lớn như thế nào qua tiếng khóc lóc nỉ non và oán than dậy trời trong nhà, hối hận cũng đã muộn.

Đoạn nhạc đệm đó cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến tâm trạng Nam Mẫn.

Cô dứt khoát ra tay thu mua mấy chục mặt bằng kinh doanh cũng như showroom trong trung tâm mua sắm ở các thành phố lớn, chính thức treo biển hiệu “trang sức đá quý Nam Thị” lên một lần nữa.

Trong đó có cả cửa hàng của cậu hai họ Trương kia.

Một vài trung tâm mua sắm lớn ở thành phố Bắc cũng lục tục treo biển quảng cáo trang sức đá quý Nam Thị, khi Dụ Lâm Hải nhận được tin tức thì anh đang tổ chức một cuộc họp hội đồng cấp cao ở tổng công ty trang sức đá quý Dụ Thị.

Trước đó trang sức đá quý Dụ Thị chuẩn bị tung ra một bộ sưu tập mang tên “Cả Đời Một Lòng”, nhưng nó lại bị chuyện ly hôn của Dụ Lâm Hải làm ảnh hưởng, khiến cư dân mạng tẩy chay nên đành phải tạm gác xuống, chuyển sang khai thác sản phẩm khác, cũng tạo thành tổn thất rất lớn.

Trông thấy trang sức đá quý Lâm Thị suy tàn đang dần ngóc đầu dậy, hoạt động công bố bộ sưu tập mới được tiến hành hết sức sôi nổi khiến họ cảm nhận được sự uy hiếp dữ dội.

Có cảm giác như ác mộng lại ập tới.

Trong cuộc họp, mọi người lời qua tiếng lại, ai cũng đòi ngăn cản trang sức châu báu Nam Thị xuất hiện ở thành phố Bắc.

“Tổng giám đốc Dụ, trang sức đá quý Nam Thị ập tới như bão táp, lại chọn những showroom rất gần chúng ta trong trung tâm thương mại, lần này nói không chừng họ đang nhắm vào ta đấy, chúng ta không thể để họ có cơ hội đứng ngang hàng với mình được”.

“Đúng đó tổng giám đốc Dụ, trang sức đá quý Dụ Thị có thể lấy lại được chỗ đứng như ngày hôm nay không hề dễ dàng, không nên để biến cố nào xảy ra nữa. Tuy rằng bây giờ sản nghiệp của Dụ Thị không tập trung vào trang sức đá quý, nhưng dù sao cũng lập nghiệp từ ngành nghề này, người trong và ngoài nước đều dõi theo chúng ta, không thể đánh mất danh tiếng được”.

“Tổng giám đốc Dụ, bản thân tôi cảm thấy trang sức đá quý Nam Thị đặt chân đến thành phố Bắc cũng được xem là một chuyện tốt”.

Có người duy trì ý kiến trái chiều: “Dù trước kia Dụ Thị chúng ta và Nam Thị vẫn luôn cạnh tranh với nhau, nhưng chúng ta đã đình chiến rất nhiều năm, hơn nữa dự án trường đua ngựa Dụ Thị và Nam Thị hợp tác cũng đã có thành công bước đầu, tại sao lúc này chúng ta lại đắc tội Nam Thị mà không cùng nhau phát triển?”

Dụ Lâm Hải im lặng không nói, đang quan sát chiếc bút máy trong tay, tầm mắt dừng lại ở hai chữ “Lâm Hải” được khắc bằng màu vàng kim với nét mảnh, thả hồn.

Cây bút máy này là một trong những món quà mà Nam Mẫn tặng cho anh, gần đây anh mới mò ra.

Anh không nhớ rõ cô đã tặng nó khi nào, ngày trước cũng không để ý tới, lần này trở lại thành phố Bắc mới tìm thấy, đây là cây bút của thương hiệu nổi tiếng, là bản giới hạn số lượng không còn bán trên thị trường, giá trị ngàn vàng.

Mà nó lại là món không đáng tiền nhất trong số những món quà của cô.

Có thể nói, Nam Mẫn từng tặng cho anh một núi vàng, nhưng tất cả đều bị anh vứt xó, “xem tiền như rác”.

Bây giờ anh nhớ tới mười triệu mà anh đưa cho cô làm tiền trợ cấp khi ly hôn, Dụ Lâm Hải lại thấy hai má nóng bừng, vô cùng xấu hổ, hận không thể đào cái hố chôn mình xuống.