Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 326




Chương 326

Cô cười lạnh lùng: “Bưng chén cơm lên ăn, đặt xuống lại chửi má nó. Đã làm gái lại muốn lập đền thờ, câu đó chính xác là dành cho hai kẻ tiểu nhân thích làm ra vẻ như họ!”

Nam Lâm cúi đầu, cô ấy cũng cảm thấy muối mặt và hổ thẹn vì có một người bố như thế.

“Chị, thật lòng xin lỗi…”

Cô ấy quỳ xuống, hai mắt đỏ bừng.

“Tội lỗi đều cho bố em làm ra, chẳng liên quan gì đến em, cần gì phải xin lỗi”.

Nam Mẫn kéo Nam Lâm ngồi xuống, xoa đầu gối cho cô ấy, giọng trở nên hiền lành hơn nhiều: “Em nói cho tôi biết điều đó là tốt rồi, chứng tỏ em thật sự đã bỏ gian tà theo chính nghĩa, bày tỏ được lòng mình với tôi”.

Hai mắt Nam Lâm rưng rưng, rơi nước mắt, nức nở nói: “Chị, em không nên gạt chị, khi chị vừa về, lẽ ra em nên nói thẳng cho chị biết. Nhưng mà em sợ…”

“Sợ cái gì? Sợ tôi vì bố em mà giận chó đánh mèo lên người em ấy hả?”

Nam Lâm lắc đầu: “Em biết chị sẽ không làm thế. Em sợ chị biết chúng ta không phải chị em ruột thì sẽ không cần em nữa”.

Giọt nước mắt rơi xuống, Nam Lâm như đứa trẻ lang thang bên ngoài quá lâu cuối cùng cũng tìm được người nhà, cứ nắm chặt lấy tay Nam Mẫn không buông.

“Chị, nhiều năm như vậy, chỉ có hai bác và chị là thật lòng tốt với em, trong lòng em, mọi người chính là người thân của em, là người nhà của em. Khó lắm em mới về bên cạnh chị, em chỉ mong chị đừng bỏ rơi em thôi, có được không?”

Cảm giác không nơi nương tựa đó, cô ta không bao giờ muốn trải qua một lần nào nữa.

Nam Mẫn sờ đầu Nam Lâm đầy yêu thương, nhẹ giọng nói: “Sao tôi có thể bỏ rơi em được cơ chứ, nếu tôi không xem em là em gái mình thì đã không nghe lời Nam Nhã, gọi em về đây”.

Cô khẽ cười: “Khỏi phải nói, ba năm không gặp, khi gặp lại em tôi cũng sợ, sợ em sẽ thay lòng đổi dạ”.

Nam Lâm ngây thơ nhìn cô.

Nam Mẫn khẽ thở dài: “Lòng người có quỷ, muốn sa ngã thật sự rất dễ dàng. Nam Lâm, tôi không có quá nhiều yêu cầu với em, chỉ mong rằng em có thể giữ được tấm lòng son này, mãi mãi không bao giờ thay đổi”.

Nam Lâm gật đầu, cái hiểu cái không.

“Tôi cũng muốn giải thích với em một câu”.

Nam Mẫn đột nhiên nói: “Tôi cho người lắp máy quay lén ở chỗ Nam Ninh Trúc và Nam Ninh Bách, nhật ký của em cũng được phát hiện vào lúc đó, xem nhật ký của em khi chưa được cho phép, xin lỗi nhé”.

Cũng do xem được nhật ký của Nam Lâm, nên cô mới biết năm đó Nam Lâm thật sự đau lòng khổ sở vì cái chết của mình, cũng biết bao năm nay cô ấy sống không hề dễ dàng một chút nào.

Nam Lâm lắc đầu, không khỏi ngượng ngùng nói: “Nhật ký của em không ghi lại thứ gì tốt lành cả, nó chỉ là nơi em trút giận mỗi khi tâm trạng khó chịu mà thôi”.