Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 315




Chương 315

“Cũng đúng, một sinh viên nghèo nàn như em vốn dĩ cũng không có bao nhiêu thứ đáng tiền, không giống chị, thực ra có rất nhiều thứ không muốn mang theo nữa nhưng chịu không nổi, chúng đều tiêu tốn vàng thật bạc trắng để mua về, không thể lãng phí được, em nói có phải không?”

Nam Lâm cười dịu dàng không đáp.

“Ôi chao, các người chậm chút, trong chiếc thùng đó đều là bảo vật, đừng làm hỏng của tôi!”

Nam Nhã căng họng hét lên, trên tay cô ta cầm một chiếc quạt gấp nhỏ hoa nhí, lại nói không ngừng: “Đợi chị dọn đồ xong thì em có thể tới căn phòng đó của chị ngủ, nó rộng rãi và đầy đủ hơn gian phòng rách nát kia của em nhiều”.

Nam Lâm lắc đầu từ chối: “Hiệu quả cách âm ở nhà không tốt lắm, chị cả lại ngủ không sâu giấc, chỉ một chút tiếng động nhỏ cũng dễ dàng bị trằn trọc. Căn phòng này của chị cách chị ấy quá gần, để trống vẫn tốt hơn. Em sẽ vẫn ở gian phòng ban đầu của mình, nó rất tốt, chị cả còn nói sẽ giúp em cải tạo lại nhưng bị em từ chối rồi”.

Nói đoạn trong lòng Nam Nhã liền dâng lên một trận phiền muộn, động tác phẩy quạt cũng nhanh hơn mang đầy bực dọc, thầm mắng: Thứ tay sai chết tiệt, chỉ biết nịnh nọt Nam Mẫn!

Nam Nhã cười như không cười đáp thẳng thừng: “Lâm Lâm, em chỉ có một điểm này mạnh hơn chị chính là thức thời, biết lúc nào nên khom lưng khuỵu gối, nhưng con người chị ấy à, trời sinh đã ương bướng, không thể cong eo, cũng chẳng uốn nổi đầu gối, không học được thủ đoạn nịnh bợ người khác này của em”.

Nam Lâm cũng không bị ảnh hưởng bởi những lời châm chọc này của cô ta, chỉ đúng mực đáp: “Lời này của chị hai nói sai rồi, chị cả đối xử tốt với em, em cũng kính trọng và yêu quý chị ấy từ đáy lòng, sao lại nói là nịnh bợ đây?”

Nam Nhã hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước, trầm giọng nói:

“Ở đây cũng không có người ngoài, em đừng giả vờ nữa, không thấy mệt à? Em tưởng rằng Nam Mẫn có mấy phần tình cảm chị em chân thật với mình? Cho dù là thật, nhưng em cũng sẽ không phải không biết những chuyện mà bố mình và bố chị làm kia chứ, em cảm thấy, nếu một ngày chị cả biết được sự thực, chị ta sẽ nương tay với mình sao?”

Nam Lâm giống như bị một câu nói này đâm thẳng vào tim mà lạnh dọc sống lưng, gương mặt nhỏ xinh thoáng chốc đông cứng lại.

Trong phòng ăn Thực Vị, Nam Mẫn bày ra một bàn ăn, đặc biệt dẫn theo Thư Anh và Tư Đạc mời đại luật sư Trình Hiến ăn cơm.

Đại luật sư Trình chú trọng thể diện, vốn dĩ Nam Mẫn tính bày bàn ở khách sạn lớn Quân Chương, phòng riêng cũng đã đặt xong, gần đến giờ Trình Hiến nói: “Không đi Quân Chương nữa, Thực Vị thì được, thèm tài nghệ nấu nướng của em thôi”.

Nam Mẫn cười, tốt tính hỏi: “Anh Trình muốn ăn gì vậy?”

“Lâu rồi không ăn thịt viên ngon”.

“Được, sắp xếp luôn cho anh”.

Chiều hôm đó, Nam Mẫn sắp xếp xong việc sớm, cô đến Thực Vị, còn rất hiếm thấy xuống bếp.

Đinh Danh Dương đang chuẩn bị món ăn nhìn thấy Nam Mẫn đi vào phòng bếp, đội mũ đầu bếp, ông ấy kinh ngạc nói: “Tiểu sư thúc, cô muốn đích thân xuống bếp sao?”

“Vâng”.

Nam Mẫn nhàn nhạt đáp: “Có một người bạn quan trọng muốn ăn thịt viên, tôi muốn đích thân làm”.

“Để tôi giúp đỡ cô”.