Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 248




Chương 248

Trách nhiệm và quyền lợi của ba bên được ghi rất rõ trên bản hợp đồng, mỗi người đều có một công việc riêng, cái gì nên làm thì làm, khi cần hợp tác thì hợp tác, kế hoạch được tiến hành hết sức thuận lợi, Dụ Lâm Hải cũng nhờ đó mà ở lại thành phố Nam hơn nửa tháng, sau đó buộc phải chạy về thành phố Bắc.

“Công ty có một số chuyện gấp cần tôi xử lý, chiều nay tôi lên máy bay riêng quay về thành phố Bắc”.

Trên đường từ Bắc Giao quay về thành phố, Dụ Lâm Hải nói như đang xin phép Nam Mẫn.

Nam Mẫn vẫn dùng giọng điệu của công việc: “Giám đốc Dụ có việc thì cứ về giải quyết đi, bước đầu trong kế hoạch xây dựng trường đua ngựa đã được tiến hành kha khá rồi, còn lại một số việc nhỏ không đáng kể, tôi và Phó Vực có thể xử lý được”.

Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn thật lâu: “Tôi đi rồi, e là phải ở lại thành phố Bắc một thời gian, có lẽ trong khoảng một tuần không thể giải quyết được, chắc LÀ phải mất hơn nửa tháng”.

Nam Mẫn khẽ nhíu mày, hôm nay cô còn nghe anh mắng Hà Chiếu, bảo anh ta nói cái gì phải chính xác, đừng có dùng mấy từ như là “có lẽ”, “chắc là”, lập lờ nước đôi linh tinh. Thế mà bây giờ anh lại dùng đúng những từ “e là”, “có lẽ”, “chắc là” đó… Sao thế không biết?

“Anh về là chuyện của anh, thành phố Bắc là nhà anh, muốn ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu thôi”.

Giọng Nam Mẫn hết sức cứng rắn, không hề có chút lưu luyến hay không nỡ để anh đi, khiến Dụ Lâm Hải có chút tổn thương.

Anh cứ tưởng sau khoảng thời gian hai người ở chung, cô đã có một phần ỷ lại vào anh rồi.

Bây giờ xem ra, mặt băng dày ba mét rất khó tan trong một hai ngày, con đường này vẫn còn dài lắm, thôi thì cứ chậm rãi mà đi.

Dụ Lâm Hải thầm thở dài trong lòng, nắm lấy tay cô: “Tôi đi rồi, em có nhớ tới tôi không?”

“Không đâu”.

Nam Mẫn hất tay anh đi, hờ hững nói: “Anh đi rồi thì tôi có thể thoải mái một khoảng thời gian”.

Trong suốt khoảng thời gian qua, anh luôn lấy cớ làm việc công, ngày ngày chạy sang chỗ cô, anh đến tập đoàn Nam Thị như chỗ không người. Bây giờ cả công ty từ trên xuống dưới ai cũng biết anh đang “theo đuổi” cô. Nam Mẫn biết trên dưới khu vườn Hoa Hồng đều nghĩ rằng anh là “bạn trai” cô, khiến Nam Mẫn ấm ức không biết nói với ai.

Trước kia cô không biết anh lại dính người như vậy, cũng không rõ lúc anh ở bên Trác Huyên có như thế hay không, chẳng lẽ đây mới là bản tính thật của anh?

Nam Mẫn đột nhiên cảm thấy, Dụ Lâm Hải mà cô tưởng rằng mình hiểu rất rõ, thật ra cũng không hẳn là hiểu nhiều đến vậy.

Ít nhất trong khoảng thời gian qua, tất cả mọi hành động và lời nói của anh đều thay đổi hoàn toàn nhận thức của cô.

Tuy biết cô có thể không tin tưởng anh, nhưng nghe thấy cô nói thẳng ra như vậy, hoàn toàn không nể nang gì như thế vẫn khiến Dụ Lâm Hải cảm nhận được chút bi thương, bàn tay nắm tay cô lại siết thật chặt.

“Tôi sẽ nhớ em”, anh cười khẽ nói, sau đó cúi người xuống muốn hôn Nam Mẫn.

Nam Mẫn ngã người ra sau trốn theo bản năng, Dụ Lâm Hải hôn vào không khí, nhưng sau đó anh lại nhoài người lên, bàn tay to giữ lấy gáy cô, bá đạo hôn cô.