Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 230




Chương 230

Nam Mẫn thản nhiên nói: “Loại hoa nào thắng không quan trọng, quan trọng là tôi thích loại hoa nào”.

Dụ Lâm Hải nhướng mày, anh hiểu ý cô.

Anh biết cô có mục đích khi tới đây, hôm đó cô đồng ý đi xem triển lãm với anh đã khiến anh rất vui. Sau đó anh mới biết cô đến xem triển lãm là vì dự án sản phẩm của công ty, đằng nào cũng phải đi.

Nhưng cô bằng lòng đi cùng anh, đó đã là một bước đột phá rất lớn, ăn cơm phải ăn từng ngụm, theo đuổi người thương cũng phải đi lần lượt từng bước.

Đạo lý này anh biết, cũng có sự kiên nhẫn đó.

Ý tưởng của Nam Mẫn rất đơn giản, cô đã chọn được loại hoa nào thì sẽ thúc đẩy để nó thành “Hoa Vương”, dù sao cuối cùng nó cũng sẽ được quyết định bằng lượng tiêu thụ.

Dụ Lâm Hải thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nam Mẫn, tưởng rằng cô đang băn khoăn bèn đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Thật ra ba loại hoa đó đều đủ khả năng tạo nên sức hút trên thị trường, dù cuối cùng em chọn loài hoa nào thì nó cũng sẽ theo sát làn sóng trào lưu mới thôi”.

Nam Mẫn lắc đầu: “Thị trường cũng cần phải cân nhắc đó, nhưng anh đi sai hướng rồi. Trang sức châu báu Nam Thị chưa từng chạy theo xu hướng, nó chưa bao giờ là kẻ bám theo, mà luôn là người sáng tạo ra trào lưu mới”.

Dụ Lâm Hải có chút kinh ngạc nhìn Nam Mẫn, không phải kinh ngạc vì sự ngông cuồng và kiêu ngạo của cô mà là giật mình vì cô nói nó như một lẽ đương nhiên vậy.

Đúng vậy, tất nhiên rồi.

Cô nói hết sức bình tĩnh, như đang trần thuật một sự thật, nhưng Dụ Lâm Hải cũng buộc phải thừa nhận, tuy trang sức đá quý Nam Thị đã không còn như ngày xưa nữa, nhưng vẫn không thể chối bỏ sự thật về quá khứ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi của nó.

Ba năm trước, vì chủ tịch Nam và vợ ông ấy qua đời, cộng với chủ tịch mới Nam Ninh Bách không giỏi kinh doanh khiến trang sức Nam Thị ngày càng sa sút, hình như cả nửa giới thời trang cũng dậm chân tại chỗ theo.

Trang sức đá quý Dụ Thị cũng là một thương hiệu có sức ảnh hưởng trong giới, nhưng ưu thế của Dụ Thị nằm ở kỹ thuật cắt đá cùng với những thương hiệu cao cấp, còn sự mới mẻ và ý tưởng thiết kế thì lại không bằng đá quý Nam Thị.

Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn thật lâu, có chút tò mò về lựa chọn của cô: “Thế em thích loại hoa nào?”

Ánh mắt Nam Mẫn đã xác định được, lại cong môi cười: “Anh đoán xem”.

Bảo anh đoán là thế, nhưng có vẻ Nam Mẫn không có ý định cho Dụ Lâm Hải đoán thật.

Cô trực tiếp giơ tay chỉ vào “Lady of Shalott” màu đỏ cam rực rỡ xinh đẹp, khi Dụ Lâm Hải nhướng mày, cô lại chuyển ngón tay mình sang “Golden Celebration” màu vàng sáng chói mắt.

Cố Hoành hiểu được ý cô, lập tức thông báo cho bộ phận kinh doanh.

Dụ Lâm Hải hết sức kinh ngạc: “Em chọn cả hai loại ư?”

“Tại sao lại không?”

Nam Mẫn hỏi lại anh: “Không được có hai sản phẩm chủ chốt à?”

Đúng đó, tại sao lại không được có hai sản phẩm?

Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn thật lâu, cứ mỗi lần anh tưởng rằng mình đã hiểu rõ về cô, thì Nam Mẫn luôn tạo cho anh những bất ngờ ngoài ý muốn, cô là người có chính kiến hơn những gì anh nghĩ, cũng nổi bật hơn rất nhiều.