Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 162: 162: Khắp Thiên Hạ Không Có Bức Tường Nào Không Lọt Gió





Sau khi lên xe, Nam Mẫn giải thích ngắn gọn đầu đuôi sự việc, biết được cô không bị thương trái tim vẫn luôn thấp thỏm treo cao của Cố Hoành và Nam Lâm mới được buông lỏng.

Trên đường trở về, Nam Mẫn trêu đùa xem cuộc hẹn của họ diễn ra như thế nào.

Khuôn mặt của cả hai, người sau so với người trước càng thêm đỏ bừng, trong ngượng ngùng không giấu được vẻ vui mừng, mọi thứ đều biểu lộ trong lặng thầm.

Nam Mẫn cũng là người từng trải, sao có thể không hiểu chuyện này liền mỉm cười, cũng không truy vấn thêm nữa.

Khi đến khu vườn Hoa Hồng, Cố Hoành bước xuống mở cửa cho Nam Mẫn, cô thản nhiên dặn dò anh ta một câu: “Sau khi trở về anh hãy thu xếp thông tin về Thư Anh và Tư Đạc, sau đó gửi lại cho tôi một phần tài liệu”.

Cố Hoành hơi sửng sốt, nhanh nhẹn đáp một tiếng ‘vâng’.

Nam Mẫn trước nay chưa từng làm việc vô ích, những người có thể khiến cô đích thân đọc tài liệu đều là những nhân vật quan trọng trong kinh doanh, cô sẽ không phí tâm với những người râu ria, Cố Hoành biết, cô lại sắp có hành động rồi.

……
Nam Ninh Bách và Nam Nhã tối nay đều không có nhà khiến vườn Hoa Hồng yên tĩnh không ít so với ngày thường, tựa hồ ngay cả không khí cũng trở nên trong lành hơn.


Hôn lễ của Nam Nhã và Tần Giang Nguyên đang trong quá trình gấp rút chuẩn bị, cô ta cũng không sống ở vườn Hoa Hồng nữa, cứ hai ba ngày lại chạy đến chỗ Tần Giang Nguyên bên kia, tuy rằng cô ta không muốn rời khỏi đây nhưng thực sự đã bị Nam Mẫn trừng trị tới sợ hãi.

Kể từ khi Nam Mẫn trở lại, vết thương trên người cô ta vẫn luôn không chuyển biến tốt, quả thực giống như rơi vào vận xấu, xúi quẩy vô cùng.

Nam Ninh Bách cũng có cùng cảm nhận.

Bố con hai người đều suy xét tới việc có nên tới chùa miếu trên núi tìm một vị cao tăng để bái lễ, xem xem có thể đâm chọc một hai người hay không, chỉ cần có thể khiến Nam Mẫn không sảng khoái, họ liền vui vẻ.

Quản gia Triệu kêu nhà bếp làm một bữa ăn khuya, Nam Mẫn và Nam Lâm ủng hộ nhiệt tình ăn hết vài chiếc bánh trôi.

Vừa ăn bánh, ánh mắt của Nam Lâm thỉnh thoảng lại lướt tới trên người Nam Mẫn.

“Muốn nói gì cứ nói đi”.

Nam Lâm cười ‘hì hì’, sau đó mới thẹn thùng xoa tai: “Chị, Cố sư huynh tỏ tình với em rồi”.

Nam Mẫn nuốt xuống miếng bánh trong miệng mới không có gì ngạc nhiên đáp: “Động tác của tên nhóc đó còn khá nhanh đó, em đồng ý chưa?”
“Chưa ạ”, Nam Lâm lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ ra một tia bối rối: “Em sợ sẽ ảnh hưởng tới công việc của anh ấy, hơn nữa… em chỉ vừa bắt đầu làm việc, cũng không có nhiều thời gian để hẹn hò nên muốn đợi một khoảng thời gian nữa rồi nói”.

Nam Mẫn ‘ừm’ một tiếng: “Cứ làm theo ý muốn của em là được, con gái phải độc lập một chút, lúc nào cũng phải có tự tin”.

“Em biết rồi”.

Hai mắt Nam Lâm sáng long lanh, cô như chợt sực nhớ tới điều gì đó, gương mặt thoáng chốc tối sầm lại, cắn cắn đôi môi, mang theo chút lưỡng lự hỏi: “Chị, mấy ngày nữa nhà trường mời phụ huynh đến dự lễ tốt nghiệp, chị… có thể đến không?”
“Ngày nào?”
“Ngày mốt, mùng 7 ạ”.

Nam Mẫn lau miệng, bình tĩnh đáp: “Được, chị sẽ sắp xếp lại lịch trình để trống ngày đó”.

Giọng điệu của cô êm ả, nhưng Nam Lâm lại kích động tới mức xém chút nhảy dựng lên: “Chị, chị thực sự có thể đến dự lễ tốt nghiệp của em sao?”
Công việc của chị cả bộn bề, cô e ngại sẽ làm chậm trễ việc của Nam Mẫn nên đã chuẩn bị tốt tâm lí bị từ chối.


Không ngờ…
Nam Mẫn nhìn dáng vẻ vui mừng này của Nam Lâm mà phì cười: “Chị làm sao có thể vắng mặt trong lễ tốt nghiệp của em gái mình đây? Nhất định phải đi”.

“Wow, chị thật là quá tốt mà!”
Nam Lâm hưng phấn chạy tới ôm chầm lấy cổ Nam Mẫn, mừng rỡ giống như một đứa trẻ.

Quản gia Triệu đứng cạnh nở nụ cười từ ái, nhìn khung cảnh hòa thuận thân thiết này của hai chị em không khỏi nhớ đến hai người họ thuở nhỏ cũng yêu thương đùm bọc nhau như vậy.

Nam Mẫn không có em trai em gái ruột nên đối với hai cô em họ này vẫn luôn thật lòng thật dạ, có gì tốt cũng sẽ nghĩ tới họ.

Nam Lâm còn được coi là ngoan ngoãn hiểu chuyện, mà Nam Nhã… chính là một kẻ vong ân phụ nghĩa.

——
Tác phong của Cố Hoành vẫn luôn vô cùng lanh lẹ.

Sau khi Nam Mẫn tẩy trang tắm rửa bước ra, tài liệu mà anh ta chỉnh lý xong đã được gửi tới.

Thư Anh và Tư Đạc đều là nhân vật của công chúng, những thông tin cơ bản về họ đều có thể dễ dàng tìm kiếm trên mạng, nhưng phần tài liệu Cố Hoành gửi cho Nam Mẫn không chỉ có những thứ có thể tìm trên mạng mà còn bao gồm cả những tin tức không có.

Ví dụ như Thư Anh không phải là Hoa Kiều, cũng không phải là con gái của doanh nhân nào đó, thực tế cô ta sinh ra ở vùng nông thôn, tên gọi ban đầu cũng không phải là ‘Thư Anh’, trải nghiệm của cô ta có lẽ còn phong phú và phức tạp hơn diễn xuất của cô ta rất nhiều.

Hoặc Tư Đạc, cũng không phải đứa trẻ xuất thân từ gia đình công chức, mẹ anh ta mất sớm, cha làm nghề buôn bán, sau đó lại lầm bước trở thành một tay cờ bạc, nợ nần chồng chất, suýt chút đã bán đi hai đứa con để trả nợ.


Một phần lớn lý do khiến Tư Đạc gia nhập làng giải trí và liều mạng làm việc như vậy cũng là để trả nợ cho bố mình.

Điều này ngược lại rất giống với trải nghiệm của một vài nghệ sĩ trong những năm đầu.

Lớn lên trong một môi trường sinh sống tàn khốc đó chẳng trách lại vun dưỡng nên tính cách cứng rắn như vậy.

Mọi việc trên đời đều không dễ dàng gì.

Nam Mẫn xem lướt qua toàn bộ thông tin rồi gọi điện thoại cho Lâm Giác, người từng là một trong ba ‘báu vật’ của Nam Tinh, được người trong giới xưng tụng là ‘đạo diễn thiên tài ’.

“Alo, chú Lâm ạ, xin lỗi vì muộn như vậy rồi còn quấy rầy chú… cháu dự định kí hợp đồng với hai người nên muốn nghe ý kiến của chú một chút”.

Khắp thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió.