Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 142: 142: Ngày Tháng Đau Khổ Của Nam Lâm





Các nhân viên trong khu văn phòng nghe thấy lời này, tất cả đều đổ ánh mắt oán giận, hận không thể phun một bãi nước bọt ngâm chết cô ta!
Còn tính cách hấp dẫn?
Lão già khốn nạn Nam Ninh Trúc này gọi ông ta là người đã tốt rồi, còn tính cách hấp dẫn gì chứ?
Một tên cặn bã.

Nghệ sĩ trong công ty nào có ai không bị ông ta trong tối ngoài sáng đùa bỡn, ngay cả người môi giới cũng có thể gặp phải cái tay heo mặn của ông ta, nhưng ngại với thân phận ông ba Nam, nên chỉ giận mà không dám nói gì.

Hà Hân này không nhìn nổi người đàn ông của mình, cô ta chạy đến đây làm khó họ, khoe vẻ giàu có của bà chủ, chơi cái gì vậy!
Nam Mẫn lạnh lùng nhìn Hà Hân, trong mắt không có chút hơi ấm.

“Tống Dịch là nghệ sĩ của công ty tôi, đừng nói cô ta không phạm sai lầm, dù cô ta phạm sai lầm đi chăng nữa cũng do tôi dạy dỗ, cô dựa vào đâu mà qua đây đánh người, có tư cách gì bảo tôi không tính toán?”
Nam Mẫn không để cho một chút mặt mũi, khiến dáng vẻ bà ba Hà Hân cố gắng duy trì trước mặt mọi người lập tức không chịu nổi, đổ bể.


“Cháu muốn bao che?”
Nam Mẫn đáp lại đương nhiên: “Tôi vốn là một người bao che đấy, giờ cô biết có phải hơi muộn không?”
Cô lạnh lùng giơ tay, dặn dò bảo vệ phía trước: “Lôi hai người này ra ngoài cho tôi, bọn họ ra tay đánh Tống Dịch thế nào thì cứ đánh lại như thế, đừng đánh chết người là được”.

Ngải Luân vén tay áo đi lên: “ĐM, đánh không chết bọn họ!”
Những nhân viên khác cũng lao vùn vụt lên, lúc hai tên vệ sĩ oai hùng kia đánh người các cô đã chạy lên can ngăn cũng bị đẩy ra mấy cái rất đau, đương nhiên rất muốn báo thù.

Mắt thấy vệ sĩ mình mang đến đều bị kéo ra, Hà Hân tứ cố vô thân, lúc này không bình tĩnh nổi nữa: “Nam Mẫn, cháu muốn làm gì?”
Nam Mẫn cười nhạt: “Nếu có gan tới nơi này ngang ngược, vậy sẽ phải chịu hậu quả”.

Cô nghiêng đầu hỏi Nam Lâm: “Lâm, trước kia cô ta đối xử với em như nào, hôm nay chúng ta cứ lấy thù báo thù, lấy oán báo oán”.

Nam Lâm nhớ đến những ngày tháng uất ức không chịu nổi kia, cô ấy oán hận cắn răng.

Từ nhỏ đến lớn cô ấy không hề có thời gian vui vẻ, Nam Ninh Trúc trước giờ không phải một người bố có trách nhiệm, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, cả ngày chỉ dựa vào hai anh trai cứu tế cho cuộc sống, còn ngày ngày mơ mộng phát tài giữa bàn ngày, nhưng lúc đó chí ít nhà vẫn là nhà, không phải địa ngục nhân gian, cho đến thời khắc Hà Hân cấu kết với Nam Ninh Trúc, ép chết mẹ, bước vào nhà họ Nam, cuộc sống khổ cực của cô ấy bắt đầu.

Người phụ nữ này mới đầu vẫn là một chị gái dịu dàng, sau này trong phút chốc liền thay đổi.

Có một lần Nam Ninh Trúc đi công tác, Hà Hân cũng không có nhà, ngày ngày chạy ra ngoài, mỗi tối quay về đều say khướt, quần áo xộc xệch, một tối nọ còn dẫn theo cả đàn ông về.

Khi đó cô ấy vừa lên đại học, tuổi tác tuy nhỏ những cũng sắp trưởng thành rồi, cũng không phải không hiểu về mấy chuyện giữa nam nữ kia.

Cô ấy đứng ở cửa cầu thang, nhìn thấy Hà Hân cùng với người đàn ông lạ mặt có chút lưu manh kia ôm hôn cuồng nhiệt trong phòng khách, làm ra loại chuyện xấu hổ ấy, ngay lập tức cô ấy kinh hãi đứng ngây ra.


Hà Hân phát hiện ra Nam Lâm, đột nhiên cô ta ngẩng đầu, ánh mắt quét tới giống như con xà tinh lè lưỡi, trong mắt tràn đầy chất độc.

Cả đêm đó, cô ta túm tóc Nam Lâm nhốt vào hầm trú ẩn, tát liên tiếp mấy chục cái bạt tai vào mặt cô ấy, đánh cho cô ấy máu mũi giàn giụa, còn dùng giày cao gót hung hăng đạp vào mặt cô ấy, còn cảnh cáo cô ấy.

“Con ranh chết tiệt, mày nghe cho kỹ đây, nếu mà dám nói chuyện của bà đây cho bố mày biết, hoặc nói cho người khác biết, bà đây sẽ lột sống da mày!”
Nam Lâm bị dọa sợ.

Lúc này cô ấy mới nhìn thấu bộ mặt của người phụ nữ này, cũng vào thời khắc đó cô ấy đã biết “mỹ nhân bọ cạp” là như thế nào.

Nam Ninh Trúc đi công tác hơn nửa tháng, cô cũng bị Hà Hân nhốt ở hầm trú ẩn hơn nửa tháng, toàn thân đầy vết thương, cũng không cho cô ấy ăn, chỉ thưởng vài ngụm nước uống như đối đãi với phạm nhân.

Mỗi buổi tối, Hà Hân còn bày ra dáng vẻ của mẹ kế, xách roi bắt Nam Lâm quỳ xuống trước mặt cô ta, giáo huấn cho Nam Lâm nghe, bảo cô ấy nghe lời, không được giãy giụa.

Để sống sót, Nam Lâm chỉ có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, khom lưng quỵ gối với người phụ nữ này.

Cô ấy ý đồ phản kháng, cũng có ý đồ chạy đi, nhưng trong nhà từ trên xuống dưới đều là người của Hà Hân, một ngôi nhà đã hoàn toàn biến thành hố ma.


Khó khăn lắm mới chờ được Nam Ninh Trúc quay về, cuối cùng Hà Hân đã thả Nam Lâm ra, nhưng toàn thân cô ấy bị thương không nhìn nổi, vết thương lây nhiễm dẫn đến sốt cao, Hà Hân liền đưa cô ấy đến bệnh viện, nói dối với Nam Ninh Trúc con gái bị bạo lực học đường.

Nam Ninh Trúc đến bệnh viện nhìn Nam Lâm một cái, thấy vết thương khắp người con gái, giây đầu tiên không phải quan tâm, mà trách cô ấy đắc tội người khác.

“Tự làm mình thành dáng vẻ này, rốt cuộc con làm cái gì vậy, chọc cho người ta dạy dỗ con? Sao người ta không bao lực người khác mà bạo lực con? Con suy nghĩ kỹ lại cho bố!”
Hà Hân hóa thành mẹ kế nhân ái dịu dàng, ở bên cạnh khuyên nhủ: “Được rồi được rồi, bớt giận, trẻ con không hiểu chuyện, mắng đôi câu là được rồi, đừng nổi giận”.

Cô ta nhìn Nam Lâm nằm trên giường bệnh sốt đến mức mặt đỏ bừng, khẽ thở dài: “Đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, ông xã à, làm mẹ ghẻ thật khó xử, em thật sự sợ người ta nói Lâm là do em ngược đãi”.

Nam Ninh Trúc vội vàng dỗ dành cô ta một hồi, ông ta càng tức giận, chỉ vào Nam Lâm tiếp tục dạy dỗ.