Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 135: 135: Ban Ngày Ban Mặt





Mà từ khi đạo diễn thiên tài Lâm Giác tức giận rời khỏi nơi này, rút khỏi giới thì nửa năm sau nhà thiết kế đạo cụ và trang phục Cố Phương cũng kết thúc hợp đồng với truyền thông Nam Tinh, thành lập phòng làm việc riêng của mình, tam bảo của truyền thông Nam Tinh nay chỉ còn một mình lão đại Hạ Thâm.
Người hâm mộ và những người thích phim của Hạ Thâm đều đau lòng cho thần tượng của mình, chẳng những phải lo cho sự nghiệp của bản thân mà còn phải gánh vác cả truyền thông Nam Tinh, hơn nữa còn bị ép phải dẫn dắt gà của Nam Tinh, chăm bẵm như con nít.

Ai cũng khuyên anh ta nên kết thúc hợp đồng với Nam Tinh, thành lập phòng làm việc riêng đi, nhưng Hạ Thâm vẫn kiên trì ở lại truyền thông Nam Tinh, không có ý định bỏ đi.
Vấn đề tại sao Hạ Thâm lại không rời khỏi truyền thông Nam Tinh thì đó vẫn là một bí ẩn mà giới giải trí chưa thể giải mã được, rất nhiều người thảo luận sôi nổi về chủ đề này trên mạng xã hội…
“Không thể hiểu được chứ gì, Hạ Thâm là một người vô cùng trọng tình trọng nghĩa, biết ghi nhớ và báo đáp ân tình của người ta.

Tổng giám đốc Lạc Nhân là người thành lập công ty truyền thông Nam Tinh, cũng chính là người vợ đã mất của chủ tịch Nam, bà ấy có ơn dẫn dắt Hạ Thâm, anh ấy ở lại đó là để trả ơn bà ấy.


Sống là người của Nam Tinh, chết là ma của Nam Tinh”.
“Tôi cũng có nghe nói về chuyện này, trước kia khi anh Thâm debut vào nghề, bà Lạc Nhân đã nâng đỡ anh suốt một đường, đưa anh ra trước truyền thông và công chúng, khi anh vào đoàn quay phim bà ấy cũng đi theo, khi đó có rất nhiều người nói bà ấy là kim chủ của anh Thâm đấy”.
“Chuyện đó thì chắc là không có đâu, nghe nói chủ tịch Nam và vợ ông ấy yêu thương nhau lắm, chắc Hạ Thâm là con trai của bạn bà ấy nên mới săn sóc anh như thế, nâng đỡ anh suốt một đường”.
“Tôi nghe một người bạn làm việc ở truyền thông Nam Tinh nói Hạ Thâm được gọi là anh cả Nam Tinh, thật ra anh là thần hộ mệnh của các nghệ sĩ nhỏ trong công ty.

Mấy người có biết Nam Ninh Trúc không, lão già lăng nhăng đó đã vấy bẩn không biết bao nhiêu nữ nghệ sĩ trẻ, nếu không có anh Thâm ở công ty, e là chẳng có người nào thoát khỏi móng vuốt lão già đó”.
“Nam Ninh Trúc đúng là lão già háo sắc, ai cũng biết ông ta vừa cưới được cô Hoa kiều, mấy cái chuyện đó đều bị người ta đào ra hết.

Tôi nghe nói có rất nhiều nghệ sĩ bị ông ta xâm phạm đã chọn cách tự sát, chẳng qua nó đã bị dìm xuống nên không ai biết.

Nhưng truyền thông Nam Tinh bây giờ chẳng khác gì cái động bàn tơ”.
“Giới giải trí vốn đã loạn lắm rồi, nữ nghệ sĩ trẻ nào muốn nổi thì đâu có ai thoát được bàn tay của mấy ông chủ, giữ lại trong sạch đâu? Trước khi nổi tiếng, người đẹp Thư Anh cũng xuất thân từ Diễm Tinh, sau đó lại trở thành diễn viên cũng có khác gì đâu, vẫn phải đi uống rượu với mấy ông lớn thôi?”
“Haiz, cái đám nhà giàu đó cũng loạn”.
Nam Mẫn dắt Nam Lâm đến truyền thông Nam Tinh, tòa nhà cao lớn đó thuộc về tập đoàn Nam Thị, nằm ở phía nam trung tâm thành phố, phong cảnh xung quanh cũng không tệ, trước cửa là quảng trường rộng lớn, trước kia hai bên đường là hoa ngọc lan thơm ngát, cũng là một góc khá đẹp, nay đã biến thành cây ngô đồng.
Bây giờ truyền thông Nam Tinh đã hoàn toàn thay đổi, tất cả đều nhờ vào chú ba của Nam Mẫn, Nam Ninh Trúc ban tặng.Truyện
Bấy giờ, Nam Ninh Trúc đang ngồi trên chiếc ghế da thật của mình, trong lòng là một nghệ sĩ xinh xắn trong trẻo như nước, thưởng thụ cảm giác người đẹp đút cho ăn, miệng ông ta ngậm lấy quả cà chua bi, sau đó nắm lấy cằm cô gái đút vào miệng người ta, nữ nghệ sĩ buồn nôn muốn chết nhưng chỉ có thể gắng gượng cười.

Thấy hai người sắp hôn lấy nhau, cửa lại bị đá “rầm” một tiếng, Nam Ninh Trúc giận mình run run, quả trên miệng cũng rơi “lạnh cạch” xuống bàn: “Ai?”
Ông ta quát một tiếng chói tai, đang định nổi bão thì chợt trông thấy gương mặt u ám của Nam Mẫn, cô đến đây với sự lạnh lẽo tiêu điều.
“Tổng giám đốc Nam!”
Cô nghệ sĩ đó vừa trông thấy Nam Mẫn thì như tìm thấy đường sống trong cõi chết, lập tức xúc động nhào về phía cô.
Nam Ninh Trúc thấy Nam Mẫn dẫn Nam Lâm đến thì sắc mặt ông ta lập tức tối xuống.
“Ở đây không có chuyện của cô nữa, đi ra đi”.
Nam Mẫn bảo giám đốc Ngải dẫn cô nghệ sĩ đó ra ngoài rồi kéo Nam Lâm vào trong.
Nam Ninh Trúc bị phá rối chuyện tốt nên khó chịu, bắt chéo chân ngồi đó không nhúc nhích, bộ quần áo như thần tiên trên người không hợp với hành động của ông ta chút nào, kẻ tự gọi mình là quân tử lại làm ra những chuyện hèn hạ như thế sau lưng.
Nam Mẫn không ưa gì vẻ âm hiểm giả dối của chú hai, thì lại càng ngứa mắt bộ dạng dối trá xấu xa của chú ba.
Người ta thường nói cha mẹ sinh con trời sinh tính, thỉnh thoảng Nam Mẫn cũng thấy lạ, cùng lớn lên dưới một mái nhà, nhưng tại sao lại có sự khác biệt lớn như thế, có người trước kia vẫn còn đứng đắn, nhưng sau này lại ngày càng đi lệch hướng.
“Cháu cả, ban ngày ban mặt mà chuyện gì thế này?”
Nam Ninh Trúc phủi bụi bặm trên người, không thèm ngẩng đầu lên bắt chuyện với Nam Mẫn, tiện lấy tay hai quả óc chó mình mang tới để chơi trên bàn.

Ánh mắt lạnh lùng của Nam Mẫn lướt qua mặt Nam Ninh Trúc, phun ra những chữ lạnh bang đầy vô tình: “Giữa ban ngày ban mặt, chú ba lại làm những chuyện gì trong này thế?”
Mặt Nam Ninh Trúc vẫn không có chút sợ hãi nào, dù trước mặt con gái ruột của mình, ông ta cũng không hề kiêng dè.
Óc chó trong tay phát ra tiếng lạch cạch, nụ cười trên mặt Nam Ninh Trúc cũng đầy ghê tởm: “Nghệ sĩ nhỏ một lòng muốn nổi tiếng, sống chết bò lên người chú, chú cũng chịu thôi.

Có người đàn ông nào lại từ chối đàn bà tự dâng mình lên đâu?”
Những lời vô liêm sỉ như thế, người làm con gái ông ta như Nam Lâm nghe xong cũng thấy mất mặt cho bố mình.

Nam Mẫn nhìn Nam Ninh Trúc với ánh mắt lạnh lẽo, không nhịn được muốn nhổ cho ông ta một ngụm nướt bọt.