Vợ Cũ Mất Trí

Chương 6: Chồng!




" Ara ara, nghe cậu nói cứ như Lộ Khiết trước kia là một người hết sức tuyệt tình vậy." Mạc Hạc Hiên mỉm cười bảo.

" Thì rõ như vậy, kết hôn lâu như vậy, tôi chưa từng thấy cô ấy dịu dàng với tôi lúc nào cả." Anh dựa vào ghế, đưa tay xoa xoa chiếc nhẫn cưới trên tay.

" Tuy vậy nhưng cậu cũng chưa từng bỏ nhẫn cưới ra mà." Mạc Hạc Hiên trêu chọc Cao Bác Văn.

Cao Bác Văn liền ném ánh nhìn đầy súng đạn sang nhìn Mạc Hạc Hiên, giống như chuẩn bị rút súng bắn chết Mạc Hạc Hiên vậy.

" Rồi rồi, đây cũng không phải cơ hội tốt cho cậu sao?."

" Nếu có tình cảm với cô ấy, nhân lúc cô ấy mất trí nhớ, lo mà tiến tới đi."

" Tôi cũng không ngại đi dự đám cưới của cậu lần thứ hai đâu." Mạc Hạc Hiên đứng dậy bảo.

" Đến đây thôi, chuyện còn lại tôi sẽ giúp cậu điều tra. Tôi giúp cậu nhiêu đó thôi, sau này thì phụ thuộc vào cậu rồi Cao Bác Văn."

" Mạc Hạc Hiên, tại sao cậu lại giúp tôi chuyện này?." Cao Bác Văn hỏi.

Tên này không phải thích thì giúp hết mình, cố hết sức đâu. Phải có gì đó mờ mờ ám ám.

" Ara ara, bị đoán trúng rồi." Mạc Hạc Hiên đáp.

Cao Bác Văn lắc đầu. Biết ngay mà, Mạc Hạc Hiên thất cmn thường như vậy làm sao tốt bụng như vậy.

" Thật ra, tôi chỉ muốn theo đuổi một nhân viên nữ trong công ty của cậu." Mạc Hạc Hiên bảo.

" Cô ấy rất trẻ con, hy vọng cậu để mắt đến cô ấy giúp tôi."

Nói xong Mạc Hạc Hiên bước đi, bộ dạng đầy ung dung tự tại.

Cao Bác Văn bất lực.

Mạc Hạc Hiên thay bạn gái như thay áo? Vậy mà hôm nay chính miệng bảo muốn theo đuổi một cô gái? Còn là nhân viên của anh.

Nhân loại này quá đáng sợ rồi.

...

Cao thị.

Diệp Ý Lan dựa vào ghế, cô đẩy cặp kính của mình, thở dài một hơi.

" Cái này nhờ cô."

" Cái này cô làm đi."

" Tôi có hẹn rồi, cô làm thay tôi đi."

Từng người từng người đưa cho cô một đống tài liệu trên bàn, cần phải hoàn thành sớm. Thật ra cô đã quá quen với chuyện này rồi, lại một đêm thức trắng và ăn mì lót bụng rồi.

" Số mình đúng là quá khổ mà..."

Diệp Ý Lan đưa tay xoa đầu mình thật mạnh, không được bỏ cuộc.

Có công mài sắt, có ngày nên kim!

...

Buổi tối.

Lộ Khiết dùng bữa tối cùng anh, thật ra là cô cũng góp phần vào việc nấu bữa tối hôm nay.

Mặc dù quản gia ngăn cản, không cần cô phải đụng vào những việc như thế này, nhưng cô nhất quyết phải làm cho bằng được.

Thời gian qua lưu lạc bên ngoài, cay đắng ngọt bùi gì cô cũng nếm qua rồi. Tuy chỉ mới sung sướng được hai hôm, nhưng cô cũng không thể làm lơ thân phận của mình.

Cô...vẫn là do anh mua về!

" Em xem, tôi đã bảo em không cần làm rồi mà." Anh nắm lấy tay cô, bàn tay này...

Từ khi nào trở nên thô ráp như vậy chứ?

Lộ Khiết vội rút tay lại, cô giấu tay mình ra đằng sau:" Không có sao, tôi quen rồi mà..."

" Lộ Khiết..." Anh nhìn cô, tại sao cô cứ nói mình quen rồi mà?

Những chuyện đó đã ám ảnh cô đến như vậy sao?

" Bác Văn...tôi có thể hỏi anh một chuyện không?." Lộ Khiết nhìn anh hỏi.

" Em hỏi đi." Anh bình tĩnh đáp.

" Tại sao...anh lại mua tôi với giá một tỷ? Lại còn đối xử tốt với tôi như vậy?."

" Chiếc nhẫn tôi luôn đem theo, chiếc nhẫn anh đang đeo trên tay...có phải nhẫn đôi không?."

" Anh...có phải gia đình trước kia của tôi không?." Lộ Khiết nhìn anh, ánh mắt rất mong chờ anh trả lời câu hỏi của mình.

Lúc anh rời đi khỏi phòng ngủ, cô đã vô tình nhìn thấy tấm hình trên bàn, đó là hình chụp đám cưới của anh...

Với một cô gái giống cô...

Tuy nhiên, trong tấm hình đó, anh luôn biểu hiện rất vui vẻ. Còn cô gái đó lại không.

" Cao Bác Văn...chúng ta...có quen nhau từ trước phải không?."

Cô nắm lấy tay áo anh. Cô đã không ngừng tìm lại gia đình mình, tìm lại kí ức năm xưa của bản thân.

Cô từng nghĩ đến việc tự sát, nhưng lí trí lại không cho phép cô làm chuyện đó. Trong đầu cô luôn có một giọng nói nhắc nhở:

" Mày nhất định phải tìm lại gia đình của mày, phải nhớ lại những gì trước kia xảy ra!"

Cô đã cố gắng vượt qua mọi thứ, để sống đến bây giờ, ngày ngày hy vọng mình tìm lại được người thân hay người thân đến tìm mình.

Ở xã hội này, chẳng ai đối xử tốt với một người lạ như cô. Thế nhưng người đàn ông này, hết sức hết lòng ôn nhu với cô, lúc anh nhìn thấy cô sàn đấu giá...

Ánh mắt đó hiện rất rõ anh vừa vui mừng, vừa lại rất bất ngờ. Cứ như đang muốn hỏi rằng:

" Tại sao em lại ở đây?."

Cao Bác Văn thấy ánh mắt của cô đang trông chờ anh trả lời, anh nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, đúng là...

Cô vẫn nhạy bén và thận trọng như vậy. Tuy đã mất trí nhớ, nhưng cái tính tình này vẫn không thể quên đi được.

Cũng chẳng thể giấu cô rồi.

" Lộ Khiết, chúng ta là vợ chồng."

Anh vòng tay mình ra đằng sau, cởi lấy sợi dây chuyện của cô ra.

Lấy chiếc nhẫn, anh khẽ cầm tay cô lên, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón áp út.

Do cô đã gầy hơn trước kia nên chiếc nhẫn rộng hơn so với kích cỡ ngón tay của cô, anh nắm lấy, hôn lên bàn tay của Lộ Khiết.

" Như em đã hỏi..."

" Anh là người thân của em." Cao Bác Văn mỉm cười bảo.

Câu trả lời của Cao Bác Văn như đi sâu vào trái tim cô, Lộ Khiết liền bật khóc, lao đến ôm lấy anh.

" Hức...hức...."

Cuối cùng, cuối cùng cô cũng tìm được người thân của mình rồi.