Vợ Cũ Mất Trí

Chương 10: Đe Dọa




Đêm khuya, Diệp Ý Lan đầy mệt mỏi đi bộ về nhà, cuối cùng cô cũng được tan làm rồi. Tăng ca liên tục thế này chắc cô chết vì kiệt sức mất.

" Ý Lan..." Mạc Hạc Hiên đâu ra xuất hiện, nhìn cô.

Diệp Ý Lan thấy anh liền không vui, cô vội quay đầu đi hướng ngược lại.

" Diệp Ý Lan, em tính trốn tránh tôi mãi sao?" Mạc Hạc Hiên quát lớn, anh tiến đến chỗ cô.

Cô dừng chân lại, hít thật sâu, sau đó xoay đầu lại nhìn anh:" Mạc Hạc Hiên, chúng ta đã không có quan hệ gì với nhau, anh đừng bám theo tôi nữa được không?".

" Diệp Ý Lan, em không thể bên cạnh tôi sao? Ở bên tôi, tôi sẽ cho em thật nhiều tiền, cũng không để em bị ai bắt nạt nữa..." Anh nhìn cô, khổ sở nói.

" Tôi đã nói rồi, chúng ta không là gì của nhau hết, buông tha cho tôi đi." Diệp Ý Lan đẩy mạnh anh ra xa khỏi mình.

" Chúng ta...kết thúc rồi!" Cô tuyệt tình nói.

Mạc Hạc Hiên nhìn cô, ánh mắt bỗng lãnh khốc hơn, lạnh lẽo bao cả màng đêm yên tĩnh này.

" Được, cô cứ đi đi..."

" Đến lúc Cao Bác Văn nhúng tay vào tìm ra chân tướng, lúc đó..."

" Cả nhà họ Diệp của cô sẽ chẳng ai sống xót dưới tay Cao gia." Mạc Hạc Hiên nói, mang theo vẻ hâm dọa và đầy ấn ý.

Có gì đó anh đã che mắt Cao Bác Văn, không cho người anh em lâu năm này của mình biết chỉ vì Diệp Ý Lan.

" Diệp Ý Lan..cô không phải quá đáng thương sao? Gây tội với Cao Bác Văn, lại làm việc trong Cao thị ngày ngày bị đồng nghiệp ức hiếp, cô đến đó làm việc cực khổ như vậy...chỉ vì muốn chuộc lỗi với người anh em của tôi sao?" Anh tiến đến, bóp chặt lấy má của Diệp Ý Lan.

" Tôi giúp cô che giấu sự thật trong bóng đêm, tôi cũng khiến nó phơi bày ra ánh sáng, nghe lời hoặc cãi lại, cô phải biết lựa chọn đấy?" Anh buông cô ra, xoay người ngang nhiên lời đi.

1

2

3

" Mạc Hạc Hiên, tôi chấp nhận!"

" Tôi chấp nhận làm trâu làm bò bên cạnh anh, làm ơn...làm ơn đừng để Cao Bác Văn biết..."

Diệp Ý Lan cả người quỳ xuống, cô bật khóc nhìn Mạc Hạc Hiên rời đi. Anh bật cười lớn, nhìn cô đang quỳ ở đó cầu xin mình.

" Diệp Ý Lan, là do em ép tôi động tay!".

" Mạc Hạc Hiên...anh!!!"

" Tôi từng nói với em rồi, thứ gì tôi muốn có, tôi sẽ phải có nó cho bằng được."

...

Cao gia.

Lộ Khiết nằm trong lòng anh đã ngủ say, đúng là chịu khổ một thời gian, bây giờ là thời gian cô dưỡng sức, dễ ăn dễ ngủ, anh và ba mẹ cũng an tâm hơn.

Điều anh cảm thấy không đúng mấy hôm nay là về Mạc Hạc Hiên, cậu ta nói giúp anh chỉ vì muốn theo đuổi một cô nhân viên ở Cao thị?

Có gì đó không đúng, tuy Mạc Hạc Hiên dễ đánh lửa người khác, nhưng anh thì lại khác, chí cốt bao năm nay, cậu ta nghĩ rằng đã  gạt và qua mắt anh được sao?

Vậy...cuối cùng Mạc Hạc Hiên giúp anh, giúp cô trở về bên cạnh là vì mục đích gì?

Tên đó bộ đang thực hiện kế hoạch trọng đại gì sao? Hay đang lợi dụng anh lẫn cô để đẩy hóa trình kế hoạch mình lập ra?

Thật khó hiểu.

Nhưng trước mắt, anh vẫn nên đưa cô đến bệnh viện khám vào sáng mai, cứ để như vậy, anh sợ cơn đau đầu của Lộ Khiết tái phát lúc nào lại không hay, nếu cần uống thuốc thì nên đến bệnh viện một chuyến.

...

Ngày hôm sau.

Bệnh viện.

Đứng trước bệnh viện,Lộ Khiết nhìn Cao phu nhân:" Mẹ à, tại sao phải đến bệnh viện vậy?".

Sáng sớm anh đã gọi cô dậy, rồi bảo cô đến bệnh viện cùng mẹ, còn bản thân có chuyện gấp nên đã đến công ty sớm.

Cô cũng không hiểu sao mình bị kéo đến đây, cô đâu có bệnh gì đâu? Vẫn khỏe mạnh cả người mà?

" Chỉ là kiểm tra thôi, ba mẹ và Bác Văn sợ con không khỏe chỗ nào, đi khám xem sao cho an tâm hơn mà." Cao phu nhân vội nói.

Hai cha con nhà này hay lắm, không có khả năng nói dối liền đẩy chuyện đưa cô đi khám sang cho bà già này, cuối cùng chuyện gì cũng đến bà gánh hết!

Đúng là hai cha con vô tích sự thật mà!

" Vậy...vậy sao.." Lộ Khiết gật gật gù gù, thì ra chỉ là đi kiểm tra, có lẽ không phải là vấn đề gì quá quan trọng rồi!

Cao phu nhân thấy vậy liền thở nhẹ ra, qua một ải rồi. Bây giờ phải đưa cô đi khám trước, kiểm tra xong rồi xem kết quả ra sao.

Bà cũng muốn biết ai đã làm gì khiến Lộ Khiết ra như vậy. Một cô gái trước kia ít nói, lạnh nhạt với mọi người, nhưng rất tài giỏi và thông minh như thế kia lại trở thành một cô ngốc nghếch như hôm nay. Tên làm ra mọi chuyện hôm nay là thần thánh phương nào sao?

...

Cao thị.

Cao Bác Văn suy nghĩ cả đêm về chuyện Mạc Hạc Hiên nói, anh quyết định đi một vòng trong công ty của mình để xem xem cô gái nào đã lọt vào mắt cậu ta.

Nhưng nhìn đi nhìn lại, ở đây không có ai ấn tượng với gu của Mạc Hạc Hiên đâu nhỉ?

" À ừm...Cao tổng, xin cho tôi qua..." Diệp Ý Lan ôm một đống tài liệu chất chồng lên, anh đang đứng ngán đường cô đấy...

Cao Bác Văn nhìn Diệp Ý Lan, liền đưa tay ôm phụ cô đống tài liệu đó.

" Nhân viên nam trong công ty này chết hết rồi sao? Sao lại để một cô gái ôm nặng như vậy?" Anh ôm đống tài liệu trên tay thấy rất nặng, lại để một cô gái chân yếu tay mềm như vậy bưng bê thế sao?

Cao Bác Văn đảo mắt nhìn nhân viên nam gần đó, bọn họ thấy anh nổi giận liền chạy đến mỗi người bê một ít rồi chạy đi.

Diệp Ý Lan vội cúi đầu:" Cảm...cảm ơn Cao tổng..."

" Ara ara, Cao Bác Văn cậu đây rồi..."

Mạc Hạc Hiên như ma như quỷ, đâu ra trên trời rơi xuống rồi bất ngờ xuất hiện...

Diệp Ý Lan nghe thấy giọng anh liền cứng đờ người, định nhah chân rời đi thì bị Mạc Hạc Hiên kéo lại về phía mình.

" Cao Bác Văn, đây là cô gái tôi muốn theo đuổi nói với cậu hôm trước đây..."