Vợ Cũ Bị Mù Của Hàn Tổng Tài

Chương 53: The end




“Hàn tổng, đã đến giờ họp” Trác Bằng đứng trước mặt hắn thông báo với vẻ mặt gấp gáp

“Dời sang ngày khác. Hôm nay không họp”

Trác Bằng có chút bất ngờ. Từ trước đến nay, trong giới kinh doanh hắn nổi tiếng là người cuồng công việc, không bao giờ bỏ bất cứ cuộc họp nào của tập đoàn. Thế mà bây giờ hắn lại thản nhiên nói câu không họp. Trác Bằng gương mặt hơi khó hiểu

“Hàn tổng…nhưng…”

“Cút”

Hắn tựa lưng vào ghế quát lớn, cà vạt trên cổ hắn bây giờ đã nới lỏng, cút áo cũng đã tự ý cởi bỏ hai nút, tay áo lại bị hắn xắn lên một cách thô bạo. Trác Bằng thấy thế, anh biết hắn đang rất nổi giận, lập tức cúi chào sau đó rời khỏi phòng làm việc.

Anh vừa đi, hắn cũng vừa cầm lấy chai rượu vang trên tay uống một cách điên dại, hắn tự cười giễu bản thân, tự hỏi bản thân từ khi nào thái độ một Giang Thanh Hân nhỏ bé như cô lại quan trọng hơn cả cuộc họp cổ đông của hắn, từ khi nào hình bóng cô lại chiếm vị trí độc tôn trong tim hắn như thế, nếu như cô có thể hiểu thấu nỗi lòng của hắn thì tốt biết mấy.

…………………………………..

Reng…reng…reng……

“Alo, Hạ Vũ. Em gọi chị có chuyện gì thế?” Cô cất giọng khàn khàn pha lẫn chút mệt mỏi hỏi

“Giọng chị sao thế?” Hạ Vũ lo lắng hỏi

“À…không có gì đâu…Em gọi chị có chuyện gì không?”

“Thế thì tốt. Chiều nay em có một buổi tiệc dự lễ kết hôn của Lâm tổng, nhưng thư kí em cô ấy lại đột nhiên đau dạ dày. Chị có thể tham gia cùng em được không…”

“Chị….”

Cô rất đang khó xử, còn hai ngày nữa là đến hạn nộp ý tưởng cho tiểu thuyết tiếp theo mà cô bây giờ lại không có lý tưởng mới gì, còn nếu bây giờ đồng ý đi cùng Hạ Vũ có vẻ như không tốt cho lắm.

“Chị biết mà…Em rất không thích tham dự lễ một mình”

Cô hơi cau mày khó hiểu, Hạ Vũ hôm nay sao thế, bình thường không phải cậu ấy cũng tham gia tiệc một mình hay sao. Nhưng cô cũng không nghĩ gì nhiều, giọng chắc nịch đáp

“Được…Chị sẽ cùng em tham gia”

“Được…một lúc nữa em sẽ cho người mang đồ đến cho chị”

“Không cần đâu…Chị sẽ tự thiết kế bộ cho riêng mình. Yên tâm, không làm em mất mặt đâu”

………………Tại MW………………….

Cốc…cốc…cốc…

Trác Bằng lịch sự gõ cửa phòng, sau đó trực tiếp mở cửa đi vào.

“Hàn tổng, đến giờ tham gia buổi lễ kết hôn của Lâm tổng”

Thấy hắn vẫn tựa lưng vào ghế không nói, ánh mắt dường như đang toan tính đều gì đó, trên môi hắn vẫn còn đang nở nụ cười ấm áp.

“Hàn tổng, nếu anh không đi vậy tôi sẽ cho người mang quà tặng đến”

“Chuẩn bị đồ, tôi sẽ tham gia”

Trác Bằng ngạc nhiên đến mức tưởng bản thân đang nằm mơ. Cũng đã từ rất lâu rồi Trác bằng anh chưa thấy hắn tham gia bất cứ buổi tiệc nào, toàn là do Trạch Phong đi thay. Hôm nay mặt trời lặn đằng Đông hay sao mà hắn lại quyết định đi như thế, không lẽ là vì tìm thấy được Thanh Hân nên tâm tình hắn thay đổi. Khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, Trác Bằng lập tức lui xuống chuẩn bị.

………………………………….

Không khí buổi tiệc rất lãng mạn, tiếng đàn piano từng âm, từng âm vang đọng khắp đại sảnh ngày hôm nay. Những hình ảnh này lại ảnh này lại làm cô nhớ đến khung cảnh buổi lễ của 6 năm trước, một buổi lễ kết hôn có tất cả những gì mà cô yêu cầu: từ áo cưới cho đến phong cách trang trí, từ trong ra ngoài đúng chuẩn phong cách hoàng kim cao sang pha lẫn sự lãng mạn, buổi lễ năm đó có tất cả nhưng đáng tiếc lại không có tình yêu xuất phát từ hai phía như bao cặp đôi bình thường…cô chợt cười đắng lắc đầu tiếc nuối: hôn nhân thương mại thì lấy đâu ra tình yêu. Không khí trong buổi tiệc vốn rất tĩnh lặng cho đến khi chiếc Huayra Imola hiên ngang đỗ trước cửa, người đàn ông với khí phách át người từ từ bước xuống xe bây giờ đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Các cô tiểu thư tranh nhau đánh giá người đàn ông này

“Cô nói xem bộ vest anh ta đang mặc giá bao nhiêu?”

“1 triệu…”

“Sai, theo kinh nghiệm chơi hàng hiệu từ bé của tôi thì bộ đồ anh ấy đang mặc có giá hàng trăm thậm chí hàng tỉ. Đây là bộ vest được may thủ công với chất liệu vô cùng quý hiếm của nhà thiết kế Hughes tài ba. Đây là bộ giới hạn đấy. Trên thế giới này chỉ có một bộ thôi”

“Đêm nay, tôi nhất quyết tóm được anh ta” Cô gái xinh đẹp nhất trong đám mạnh miệng tuyên bố

Đứng bên cạnh mấy cô gái nhà giàu này, cô chỉ nở nụ cười nữa miệng, hắn vẫn như ngày, sức hút của hắn ngày càng cao, như thế cũng tốt. Hắn cũng cần phải có một người vợ xinh đẹp cùng hắn trải qua bao thăm trầm của cuộc sống. Cô không nói gì, tay cầm lấy ly rượu sau đó xoay người bước vào trong.

“Chị, em đi chào hỏi mọi người một tiếng... Chị có thể ở đây một mình được không?” Hạ Vũ nhẹ giọng nghiêng người nói khẽ vào tai cô.

“Được” Cô cười tươi đáp.

Được sự đồng ý của cô, Hạ Vũ lập tức xoay người bước đi.

Nhưng ở một góc nào đó,trong mắt hắn hình ảnh này lại biến thành Hạ Vũ đang cúi người hôn cô. Không kìm nỗi tức giận, đôi chân thon dài của hắn lướt qua đám cô gái đang nhốn nháo phía trước...

Chưa đầy một phút sau, hắn đã đứng trước mặt cô, nhìn chằm chầm vào cô với ánh mắt tức giận. Thấy hành động này của hắn, cô bất giác cau mày

“Hàn tổng, anh có việc gì cần nói với tôi sao…”

Miệng vừa nói cô vừa đưa tay uống cạn ly rượu vang trên tay để lấy lại bình tĩnhHắn vẫn không trả lời, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn cô…mất kiên nhẫn, cô đang định xoay người bước đi thì cánh tay mạnh bạo của hắn đã kéo cô vào lòng hắn, đôi mắt sâu thẳm hắn nhìn thẳng vào mắt cô, cất giọng dịu dàng

“Đừng như thế, chồng em sẽ ghen đấy”

Dứt lời hắn cúi người, môi chạm môi, thấy hành động này của hắn, cô bất giác muốn đẩy hắn ra nhưng lực hắn rất mạnh,cô càng muốn thoát thì hắn càng gắt gao ôm cô, áp sát người cô vào thân hình của hắn, lợi dụng lúc miệng cô vừa mở ra định nói gì đó, hắn đã thành công đưa lưỡi mình vào khoang miệng cô, hút hết lượng rượu còn lại, càng lúc càng tiếng sâu vào trong cho đến khi cô không còn hơi mới luyến tiếc rời môi cô. Hai má cô lúc này ửng đỏ như người say rượu, không biết là do rượu hay do nụ hôn này của hắn mà cô lấp bấp nói

“Anh…anh rốt cuộc anh muốn làm gì tôi nữa. Anh nên nhớ Giang Thanh Hân tôi và Hàn Trạch Âu anh căn bản đã ly hôn”

Nghe được những lời này, mọi người xung quanh bất giác bàn tán xôn xao, ai cũng khó hiểu

“Chẳng phải Giang Thanh Hân cô ấy mất rồi hay sao”

“Đúng vậy”

“Sao lại có chuyện này chứ”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế” ……

Có lẽ bây giờ, tâm điểm của đám cưới ngày hôm nay không phải là cô dâu và chú rể đang đứng trên bục kia, mà tâm điểm bây giờ là hắn và cô. Cô bất giác che tay xấu hổ, gắt giọng

“Rốt cuộc anh định làm cái quái gì thế”

Hắn thản nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng đặt vào trán cô một nụ hôn, sau đó nở nụ cười

“Đương nhiên là dẫn vợ về nhà, Hàn phu nhân, ngao du bên ngoài nhiều năm như thế là đủ rồi.”

“Hàn Trạch Âu, tôi nhắc lại lần cuối là tôi và anh đã ly hôn từ 4 năm trước”

Cố gắt giọng nói lớn, cố gắng vùng vẫy khỏi hắn. Ánh mắt uất ức cùng nổi căm hận nhìn chằm chằm vào hắn, quát lớn

“Buông tôi ra!!!”

Nhìn hành động này của cô, hắn cười trong bất lực nhìn thẳng vào mắt cô, cố hỏi lần nữa

“Em hận tôi đến thế sao…?”

“Phải!! Khiến một người con gái từ rất yêu anh, bây giờ nhìn anh cũng chẳng muốn nhìn. Anh nói xem anh tệ đến mức độ nào?”

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, nở nụ cười đau đớn, hai tay từ từ buông người cô ra, cất giọng chua xót

“Tìm em suốt tận 4 năm trời để nhận lấy từ em chữ “Hận”…Như thế cũng tốt…Hàn Trạch Âu tôi chỉ xin em một điều, em có thể đánh, em có thể hận tôi nhưng xin em đừng biến mất khỏi tầm mắt tôi, đừng như thế thêm lần nào nữa”

“Hàn Trạch Âu, anh bị thần kinh hay tai có vấn đề…lời tôi vừa nói anh nghe không hiểu hay sao? Tôi với anh đã ly hôn rồi!!!”

Nghe lời mắng này của cô, mọi người xung quanh bất giác lạnh người thay, lời bàn tán xung quanh lại một lần nữa sôi nổi

“Cô ấy đang chửi Hàn tổng…”

“Cô ấy gan cũng lớn thật”

“Cô ấy đúng thật là Giang Thanh Hân à”-

“Cô không nghe nói ly hôn hay sao?”-

“Vậy tại sao Hàn gia lại tổ chức đám tang nói là cô ấy mất”-

“Cô ngốc à..chuyện gia tộc sao đám người như chúng ta biết được…”

“cô gái này không vừa đâu…”

…….

Lời bàn tán càng lúc càng xôn xao, Hàn Trạch Âu hắn chỉ bất mãn cười khổ, đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị phụ nữ chửi một cách không thương tiếc trước mặt bao nhiêu người…

“Hàn Trạch Âu tôi vốn không hề ly hôn với em, trên pháp luật Giang Thanh Hân em với tôi vẫn còn là vợ chồng hợp pháp, không tin thì sáng ngày mai em hãy tự mình về nhà xem sao?”

Nghe những lời cưng sủng ngày của hắn, cô chợt cảm thấy không quen, bất giác cười khinh

“Hàn Tổng, Giang gia của chúng tôi còn cái gì để cho anh lợi dụng nữa hay sao…Ông tôi nợ anh thì tôi cũng đã thay anh trả, tôi nợ Đường Nhược Vân đôi mắt, tận tay anh cũng đã móc mắt tôi để đòi lại. Vợ chồng…”

Nói đến hay từ vợ chồng bất giắc cô cười khinh, bao nỗi căm hận, uất ức bấy lâu cũng theo nước mắt mà tuôn trào, cô hét lớn

“Hàn Trạch Âu anh xứng làm chồng của Giang Thanh Hân tôi, anh xứng sao hả…anh xứng saooo... anh có dám mở miệng bảo là anh xứng không? Có cô dâu nào bất hạnh như tôi, ngày kết hôn tự tay mình đi chọn váy cưới, phong cách trang trí buổi lễ cũng do tôi đích thân chuẩn bị, Hàn gia anh chỉ có việc ném cho tôi một cái thẻ đen mà ung dung bảo gia tộc các người cũng có công sức chuẩn bị buỗi lễ… ngày kết hôn anh tiện tay bỏ lại người vợ anh vừa kết hôn mà chạy đi đâu mất, anh nghĩ Giang Thanh Hân tôi them chức “Hàn thiếu phu nhân” của gia tộc các người lắm hay sao mà anh luôn mở miệng bảo tôi không xứng…anh bảo Giang gia tôi nợ các người, nợ máu phải trả bằng máu…Đúng tôi cũng đã trả anh…Anh bảo bố mẹ tôi là kẻ đã gây tai nạn cho vị hôn thê của anh, khiến cô ấy phải mất. Nhưng anh có phải nên suy nghĩ lại là cô ấy mất thì bố mẹ tôi vẫn còn sống hay sao hả? bố mẹ tôi cũng đã dùng mạng của mình để trả cho cô ấy. Kẻ máu lạnh như anh lại không cam tâm, vào ngày tết của bốn năm trước, chính anh cũng đã tận tay giết ông tôi còn gì, hại Giang gia tôi phá sản, kẻ sống dở chết dở, anh còn chưa thõa hay sao…Anh nói tôi không xứng làm Hàn thiếu phu nhân…Phải tôi không xứng, chỉ có Đường Nhược Vân, vị tiểu thưu cao cao tại thượng của nhà họ Đường mới xứng với Hàn Trạch Âu máu lạnh nhà anh…Anh bây giờ lại ở đây nói chuyện vợ chồng với tôi, anh không thấy kinh tởm sao?”

Nghe những lời nói uất ức từ chính miệng của cô, tim hắn bất giác thắt lại, đau…đau lắm, hóa ra trong mắt cô suốt bốn năm qua, hắn là người đáng hận chứ không đáng được tha thứ.

Hắn định giải thích nhưng cuối cùng lại thôi. Gương mặt hắn lúc này lộ vẻ đau khổ, hai mắt cũng đã trở nên đỏ ngầu nhưng giọng nói vẫn cưng sủng như ban đầu

“Ngoan, Thanh Hân…đừng quậy nữa, về với anh đi”

Toang..gg…. ly rượu vang trên tay đã bị cô ném vỡ tan tành một cách không thương tiếc…hít một hơi thật sâu, cố ngăn nước mắt trào ra, cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, cất giọng khàn

“Hàn Trạch Âu, anh nói xem, ly đã vỡ liệu nó có thể tự lành lại, rượu cũng đã trải khắp sàn làm sao mà có thể gom lại được…anh là người thông minh, anh hiểu tôi đang nói gì mà phải không?”

Hắn chỉ cười nhạt mà gật đầu, sao đó xoay người bước ra khỏi nơi đây, hắn muốn thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này…

Nhìn thấy bóng lưng hắn ngày càng xa tầm mắt, lồng ngực cô nhoi nhói, nước mắt kiềm nén từ nãy giờ cũng đã tuôn ra, nếu hắn mà còn ở lại đây thêm một phút nào nữa, chắc cô không chịu nổi mất…

Càng hận hắn thì tên hắn xuất hiện trong tâm trí cô ngày càng nhiều, không cách nào xóa nhòa

Thấy một màn bi thương vừa rồi, Nhã Tịnh không thể khoanh tay đứng im được nữa, nếu cứ tiếp tục thế này, hai người họ sẽ xa mất nhau thật cũng nên, đang định tiến đến thì đột nhiên có một cánh tay giữ cô lại

“Đừng, chuyện bọn họ hãy để bọn họ giải quyết”

“Anh không thấy sao Dư Sinh, Trạch Âu cậu ta không hề giải thích hiểu lầm cho cô ấy biết. Nếu cứ tiếp tục thế này, hai người bọn họ sẽ mất nhau thật đấy.”. Ngôn Tình Hài

“Phải đấy, cậu mau để Nhã Tịnh ra bên đấy đi. Dù sao, phụ nữ với nhau cũng dễ tâm sự hơn” Hoàng Khâu lên tiếng

Bất đắt dĩ, Dư Sinh gật đầu đồng ý “được, nhờ vào em cả”

“Thanh Hân, ra bên ngoài với chị một lát được không”

Thanh Hân cô không nói gì, chỉ gật đầu, ngầm đồng ý, theo sau Nhã Tịnh ra bên ngoài

“Đây là thứ gì?” Thanh Hân đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Nhã Tịnh

“Là thứ mà ông nội em trước khi mất đã đưa cho Trạch Âu. Nghe xong đoạn video này, rồi hãy ra quyết định có tha thứ cho câu ta hay không cũng chưa muộn”

[Tiểu Hân à…là ông đây!

Có lẽ khi cháu nhận được đoạn video này thì ông cũng đã không còn ở trên thế gian này. Cháu cũng đừng quá đau buồn mà cũng đừng vì ông mà khóc. Ông cũng đã già rồi, sớm hay muộn cũng sẽ đến lúc phải rời khỏi nơi đây thôi…….]

“Này, Dư Sinh… cậu có gọi được cho Trạch Âu không?” Lưu Khiết lo lắng hỏi

“Gọi cho cậu ấy làm gì?” Dư Sinh ngơ ngác hỏi

“aisss…Trác Bằng vừa điện thông báo cho tôi nói là trước khi tham gia tiệc, anh ấy chưa uống thuốc trầm cảm nên nhờ tôi mang đến cho cậu ta”

“Tên khốn Lưu Khiết nhà cậu sao bây giờ cậu mới nói”

“Thì bây giờ Trác Bằng mới gọi thông báo, tôi làm sao biết đươc, tôi cũng có phải mẹ hay là vợ cậu ta đâu mà biết cậu ta đã uống thuốc hay chưa”

Tút..tút..tút…

“cậu ta không nghe máy…”

Dư Sinh lo lắng cho an nguy của hắn, bởi hắn bị bệnh trầm cảm nặng nên anh sợ hắn sẽ nghĩ quẩn mà tự sát như hồi 2 năm trước, cảm giác lo sợ đó đến bây giờ anh vẫn còn ám ảnh, nếu hôm đó anh không ngẫu hứng đến thăm hắn mới phát hiện hắn uống thuốc ngủ quá liều để tự tử thì bây giờ có lẽ đã là ngày tưởng nhớ hắn cũng nên.

…….Ngoài ban công….

“Tại sao anh ấy không giải thích rõ mọi chuyện cho em biết là em đã hiểu lầm anh ấy”

“Với tâm trạng lúc nãy, em có chịu tin lời giải thích của cậu ấy. Em về là tốt rồi, vì nhớ em mà suốt bao năm qua đêm nào Trạch Âu cũng dùng rượu để làm thuốc ngủ, dùng rượu làm bữa tối, dạ dày cậu ấy vốn đã không khỏe, em biết điều đó mà…suốt 4 nam qua, cậu ấy đã phải âm thầm chịu đựng chứng bệnh trầm cảm nặng, 1 lần tự sát bất thành…Thanh Hân à, Trạch Âu yêu em nhiều hơn em nghĩ đấy.”

“Tại sao anh ấy lại yêu em. Em có gì đáng để cho anh ấy yêu em!??”

“Tại sao em lại yêu Trạch Âu?” Nhã Tịnh nhướng mày hỏi lại cô

Ngước mặt hít một hơi thật sâu, giọng nhàn nhạ đáp

“tại sao em lại yêu Trạch Âu…tại sao…đến bây giờ em cũng không biết, em chỉ biết khi thấy anh ấy quay người bước đi tim em như vỡ thành trăm mãnh, đau…đau lắm chị ạ”

Nhã Tịnh nghe câu nói này của cô, bất giác mỉm cười, trả lời vu vơ

“Nếu yêu vì đẹp thì khi gặp người khác đẹp hơn sẽ hết yêu…

Nếu yêu vì giàu, gặp người khác giàu hơn sẽ hết yêu….

Nếu yêu vì tình dục, gặp một người cho tình dục tốt hơn sẽ hết yêu

Người ta yêu nhau vì thứ gì thì đôi khi sẽ chính vì thứ đó mà mất nhau

Nên nếu yêu mà chẳng biết vì sao mình yêu, đó mới là tình yêu thật sự…Em và Trạch Âu cuối cùng cũng đã tìm thấy một nữa mãnh ghép của cuộc đời mình…”

“Chị có biết anh ấy giờ đang ở đâu không…Em muốn gặp anh ấy”

“Chị không…” chưa kịp nói hết câu, Dư Sinh đã thở hồng hộc chạy đến

“Nhã Tịnh…Trạch Âu xảy ra tai nạn, đang đưa vào bệnh viện”

………..Trước cửa phòng cấp cứu……..

“Tại sao anh ấy bị tai nạn, kẻ nào đã làm” Trạch Phong tức giận quát

“Cậu bình tĩnh chút đi, là cậu ta tự đâm vào vách núi…có lẽ do chứng đau đầu của cậu ta đã tái phát, đoạn đường đó có camera giám sát, bọn tôi đã kiểm tra kĩ rồi, hoàn toàn không cắt ghép” Hoàng Khâu lên tiếng đáp

“Ai biết được các người có giở trò gì với anh tôi không” Trạch Phong giọng mỉa mai đáp

Bốp…pp.. “cậu tỉnh lại chưa??”Lưu Khiết tức giận vung cho Trạch Phong một nấm đấm

“cậu dám đánh tôi…” Trạch Phong đang có men say nên đã vung tay đánh trả lại cú đấm vừa rồi…

Tình hình ngày càng trở nên hỗn loạn, Dư Sinh và đám người can ngăn nhưng lại bị vạ lây…bất quá nên anh đành để cho hai người bọn họ muốn làm gì làm…

“Các người có thôi ngay không…Trạch Âu còn đang phẫu thuật trong đó, không biết tình hình thế nào, các cậu lại ở đây náo loạn”

Nhã Tịnh gắt giọng lên tiếng

Đối lập với mọi người, ở một góc trước cửa phòng cấp cứu, cô cứ im lặng như thế mà rơi nước mắt, lồng ngực càng lúc càng đau như bị ai đó bóp nghẹn, cảm giác như sắp mất đi thứ gì đó rất quý giá.

Ánh đèn flas phòng phẫu thuật vừa tắt, cánh cửa vừa mở ra

“Bác sĩ…sao rồi…cậu ấy thế nào”

Vị bác sĩ im lặng lắc đầu, sợ hãi lên tiếng

“Vì phần sau đầu va đập vào vật sắt kèm theo mất khá nhiều máu nên Hàn tổng đã tử vong trước khi được đưa đến đây… chúng tôi đã cố gắng hết sức”

“Cho ông nói lại lần nữa, anh tôi khỏe mạnh như thế sao có thể vì chút trầy xướt này mà mất…ông đang nói dối” Trạch Phong mất bình tĩnh quát lớn

“Cậu ấy sao có thể như thế…tôi không tin…không tin…không…không …ggggg” Dư Sinh ngã gục trước cửa

“Dư Sinh à, anh bình tĩnh chút được không…” Nhã Tịnh đau đớn can ngăn

“Đây biết đâu là chiêu trò mà lão đại sắp đặt để giữ Thanh Hân, chúng ta đừng để anh ấy đánh lừa, lão đại sao có thể như thế được đúng không!!” Trác Bằng cố cười, anh không tin lão đại mất một cách đột ngột như thế được…

“Trạch Âu…anh tỉnh lại đi…cầu xin anh…em còn chưa tha thứ cho anh mà…anh tỉnh lại đi…chẳng phải anh là lão đại, là ông trùm mafia sao, anh ghê gớm lắm mà, sao có thể vì chút nhỏ này mất…anh tỉnh lại đi…Giang Thanh Hân em biết mọi chuyện rồi, em tha thứ cho anh mà…anh định để Hàn thiếu phu nhân em đơn độc một mình như thế sao, anh nỡ sao…anh tỉnh lại đi. Đừng đọa em như thế nữa…hửm… chúng ta còn chưa đi tuần trăng mật, anh còn chưa nói lời yêu với em mà, anh chưa cùng em sinh bảo bảo mà, Hàn Trạch Âu anh sao lại vô trách nhiệm như thế chứ?!”

Cô cứ ôm chầm lấy cơ thể khhoong còn hơi ấm kia mà khóc lớn…

“Anh gạt em đúng không, anh định như mấy tổng tài tiểu thuyết kia giả vờ chết để được phu nhân tha thứ sao…em đã tha thứ cho anh rồi sao anh vẫn cứ nằm như thế mà không tỉnh lại…cơ thể anh sao lại lạnh như thế, tim anh sao không đập? Hắc bang của anh vừa chế tạo ra loại thuốc giả chết phải không? Em biết mà anh mau tỉnh lại đi…Dư Sinh, khi nào anh ấy tỉnh lại vậy, thuốc của bọn anh bao lâu nữa sẽ hết tác dụng vậy”

Cô ngượng cười, đưa ánh mắt hỏi bọn Dư Sinh

“Cậu ấy…sẽ không tỉnh lại đâu…sẽ không tỉnh lại nữa đâu…cậu ấy mất..mất thật rồi…”

“mất..mất cái gì chứ, các anh diễn hơi quá rồi đấy [cô cười ngượng]”

“Thanh Hân, chúng tôi không lừa cô, cô nên chấp nhận sự thật thôi, Hàn phu nhân và lão gia đang trên đường đến đây để đón cậu ấy về nhà…” Nhã Tịnh đau lòng nói

Nhìn gương mặt biểu cảm này của bọn Dư Sinh, cô cười khổ, tin được không…cô chấp nhận sự thật này rồi…

“Anh này, hôm qua có người hỏi em phần tiếp theo của câu chuyện nên viết cái kết như thế nào. Xem ra, bây giờ em có thể viết được rồi. Mắt mỗi người có 576 triệu pixel, nhưng sau tất cả, chúng ta vẫn không thể thấy thấy rõ nhau anh nhỉ? Suôt 4 năm qua anh đã vất vả nhiều rồi, anh cứ nhắm mắt nghỉ một tí đi, anh dùng 4 năm tăm tối của mình để tìm em, bây giờ chúng ta thế chỗ cho nhau có được không, em sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để tìm anh…nhưng có lẽ em sẽ không thể tìm thấy anh nữa rồi ….bây giờ em mới hiểu được một đạo lí: người hút thuốc sẽ không ngửi được mùi khói trên cơ thể họ, cũng giống như người được yêu, vĩnh viễn sẽ không hiểu được người mình yêu có bao nhiêu đau khổ”…

Nói rồi, cô nhẹ nhàng đặt lên bờ môi lạnh ngắt của anh một nụ hôn, bờ môi vừa chạm cũng là lúc nước mắt cô lăn dài trên gò má, có lẽ đây là nụ hôn cuối cùng của hai người…

“Ngủ ngon nhé. Anh vất vả nhiều rồi, em sẽ không đánh thức anh đâu…”

Vừa kết thúc câu nói, mắt cô bất giác mờ dần, khung cảnh trước mắt bỗng trở nên trắng xóa, bên tai cô bỗng nghe tiếng gọi thân thuộc

“Bảo bối…bảo bối…trời sáng rồi, đừng lười nữa”

Giọng nói, âm thanh này…hai mi mắt cô từ từ mở ra…là Hàn Trạch Âu, bất gáic cô ôm nhàu vào người anh

“Này, bảo bối, em bị sao thế?”

“Trạch Âu!!! Em vừa mơ thấy ác mộng, trong mơ em thấy anh biến mất mãi khỏi thế giới của em, em mơ thấy anh làm rất nhiều việc quá đáng với em, nhưng những việc đó là điều muốn tốt cho em nhưng em lại không thấu hiểu…Trạch Âu…anh bao nhiêu tuổi vậy?”

“Em có phải mơ quá nhập tâm hay không…chúng ta vừa mới kết hôn ngày hôm qua, đương nhiên anh 28 tuổi rồi, CEO tập đoàn MW, có vợ là Giang Thanh Hân xinh đẹp, thanh mai trúc mã từ nhỏ của anh”

“Này, anh không thấy mình trâu già mà gặm cỏ non sao? Em mới 20 tuổi mà lại phải cưới một ông chú lớn hơn em tận 8 tuổi, như thế em là quá thiệt thòi rồi còn gì?!” cô ôm cổ anh vừa bĩu môi vừa nói với ánh mắt ngây thơ, chớp chớp

Nghe được lời nói đâm chọt này, gương mặt của ai kia bất giác đen mặt lại. Đưa tay nhéo sủng hai bên má cô

“Tiểu Hân bảo bối, có phải em thèm đòn rồi không hả?”

“aaaaa, anh tha cho em đi mà. Anh mà bắt nạt em là em méc vợ chồng Dư Sinh đấy, đường đường là lão đại Hắc bang mà lại đi ức hiếp một cô gái yếu đuối như em…”

“Em mau đứng lại…đừng để anh tóm được em…em mà là cô gái yếu đuối chắc chỉ có Hàn Trạch Âu này tin nổi em thôi, ai mà tin cho được…đứng lại…em mau đứng lại”

Buổi sáng tại căn biệt thự xa hoa Thanh Túc, tiếng nói cười giỡn của đôi vợ chồng mới cưới lại vang khắp nhà. Người ngoài nhìn vào biết đâu sẽ nghĩ căn biệt thự này đã đổi chủ, Hàn Trạch Âu nổi tiếng lạnh lùng bây giờ lại đang chơi trò mèo vờn chuột, hết mực cưng sủng cô vợ bảo bối Thanh Hân-đại tiểu thư duy nhất của gia tộc họ Giang…

The End.

góc tác giả:

vốn dĩ truyện còn rất ngược nhưng do mình vô tình xóa mất file dữ liệu trên lap nên không thể khôi phục lại và mình cũng không nhớ rõ nội dung. Hi vọng các bạn sẽ thích phần kết này của truyện. Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng Thanh Âm trong suốt chặng đường vừa rồi. Sắp tới mình sẽ ra một tiểu thuyết mới hi vọng các bạn sẽ đón đọc.♡