Vợ Chồng Hắc Đạo

Chương 74: Tôi xin lỗi.




****************
"Hàn tiểu thư tôi..." Lục Yên Nhu rũ đôi mắt trong veo xuống không giám nhìn thẳng cào Hàn Bạc Băng.

Hàn Bạc Băng nâng cằm vẻ thanh cao kiêu ngạo:"Nhanh tôi buồn ngủ rồi!!"

"Cô có thể nói người đó buông tha cho ba tôi không?? Ông ấy sắp không trụ nổi rồi." Giọng cô ta khàn khàn chất chứa sự thương sót.

Hàn Bạc Băng nghiêng đầu:"Người nào??"

"Chẳng lẽ không phải cô sao??"

"Tôi làm sao biết được!!" Hàn Bạc Băng nói rồi bỏ đi vào nhưng cánh tay lại bị kéo lại.

Lục Yên Nhu quỳ xuống rơi nước mắt khóc lóc:"Chắc chắn là người đó biết cô. Sau khi.....sau khi ba tôi cho người truy sát cô người đó liền ra tay với ba tôi. Ba tôi thật sự đã hối cải, biết bản thân sai rồi tôi cầu xin cô tha cho ba tôi."

"Tôi biết ba tôi sai nhưng tôi van lạy cô tha cho ba tôi một con đường. Tôi sẽ làm tất cả vì cô chỉ cần ông ấy không sao!!" Lục Yên Nhu nói tiếp.

"Cô quỳ cũng vô ích, tôi đã nói tôi không biết người đó là ai càng không quan tâm nhà cô sảy ra chuyện gì. À......Mà như vậy cũng tốt tôi đỡ phải ra tay." Hàn Bạc Băng nói xong liền lạnh lung hất tay đi vào nhà chẳng thèm nếm xỉa đến người đang quỳ gối khóc lóc ở kia.

Lục Yên Nhu quỳ ở ngoài đến nửa đêm vẫn chưa chịu về cô ta cứ quỳ ở đó mong một điều kỳ tích sẽ đến với cô ta.

Thời gian qua nhà họ Lục sóng gió đủ đường, vay nợ khắp nơi cũng chẳng có nổi một xu từ người ta xã hội đen cũng xa lánh như dịch bệnh tất cả đều từ chối. Lần này đến cầu xin Hàn Bạc Băng cũng là ý kiến của riêng một mình cô ta trong nhà không ai biết.

Hàn Bạc Băng đứng trước cửa sổ nhìn Lục Yên Nhu vẫn quỳ ở dưới không khỏi tò mò. Rốt cuộc người đàn ông mà cô ta nhắc tới là ai. Trong thành phố T này muốn động vào cục trưởng cũng chẳng mấy ai.

"Cô ta nói gì với em." Vương Hạo Thiên vừa tắm xong anh quấn ngang hông chiếc khăn tắm màu trắng bước  đến hỏi cô tiện thể vòng tay ông cô từ đằng sau đặt cằm trên vai cô.

Hàn Bạc Băng nhìn về hướng Lục Yên Nhu cau mày nói:"Có người đàn ông cố tình làm khó Lục gia cô ta cho rằng là em sai khiến người đó. Nhưng.....em còn chưa động tay..."

"Anh cũng không dính đến." Vương Hạo Thiên nói với giọng vô tội bàn tay vẫn không quên đùa giỡn vòng một đẫy đà phía trước.

"À....hình như có người từng nhắn tin bảo anh không cần ra tay xử lý nhà họ Lục nhưng anh cũng chẳng quan tâm." Vương Hạo Thiên liếm nhẹ vành tai cô nói nhỏ.

Hàn Bạc Băng quay người mặt không giấu vẻ khó chịu:"Anh không nói với em!!"

"Anh thật sự không nhớ!!à nhớ anh cũng không nói." Vương Hạo Thiên giễu cợt tiếp tục đùa giỡn cô.

Hàn Bạc Băng giận dữ:"Tránh ra!! Điều tra người đó cho em!!"

Nhìn vợ nhỏ hì hục ra khỏi phòng mà mặt Vương Hạo Thiên đen như đít nồi. Vợ nhỏ của anh nói thừa từ khi nhận được tin nhắn đã điều tra rồi cũng chẳng tìm được gì. Ai bảo đối phương quỷ quệt dùng cả sim rác dùng xong bẻ đôi vứt sào sọt rác.

Thấy cửa mở hai mắt Lục Yên Nhu sáng như sao:"Hàn tiểu thư tôi....."

"Thứ nhất tôi phải điều tra xem người đó là ai còn có ngăn cản được hay không thì tôi....không nói trước. Thứ hai cô nhìn đó mà ghi nhớ dâm chọc vào Hàn Bạc Băng tôi thì đừng nói là cục trưởng đến cả thủ tướng tôi cũng dám giết." Ánh mắt cô như đao như kiếm đâm lên người Lục Yên Nhu làm cả người run rẩy.

"Tôi hiểu. Cảm ơn cô!!" Lục Yên Nhu đứng dậy cúi người chân thành rồi quay người đi. Giờ đây cô ta đã hiểu vì sao Vương Hạo Thiên lại yêu Hàn Bạc Băng đến như vậy. Một cô gái cao thượng đầy kiêu ngạo và tàn nhẫn lạnh lùng giống anh. Nhưng lại có trái tim ấm áp đến như vậy.

"Em còn nhìn. Anh không ngờ em lại ăn luôn cả trai lẫn gái đấy." Vương Hạo Thiên đen mặt nhìn Hàn Bạc Băng đứng trông ngóng bóng dáng của người phụ nữ khác đang xa dần.

"Anh thả em xuống. Bỏ em ra." Hàn Bạc Băng vùng vẫy khi bị Vương Hạo Thiên nhấc bổng vác lên vai.

Vương Hạo Thiên hằng giọng:"Anh nói cho em biết, hôm nay anh nhất định phải phạt phải phạt nặng mới được."

Hàn Bạc Băng ngưng vùng vẫy. Để sức để lát nữa bị hành còn hơn vùng vẫy cũng chẳng có tác dụng với tên biến thái này. Haizzzzz.....

Hàn Bạc Băng vì bị ném thẳng lên giường như bao cát đầu óc quay cuồng chưa kịp định hình thị bộ đồ đang mặc trên người đã bị xé làm đôi.

"Vẫn là em như thế này đẹp nhất, quyến rũ nhất." Vương Hạo Thiên đưa tay vuốt ve từng đường cong hoàn hảo trên người vợ nhỏ.

Hàn Bạc Băng lườm anh:"Em không mặc gì còn đẹp hơn quyến rũ hơn."

"Anh chỉ đợi câu này của em!!" Vương Hạo Thiên vừa nói vừa lọt luôn bộ nội y màu tím còn sót trên người cô. Bây giờ cô như dứa trẻ sơ sinh không tấm vải che thân làm hơi thở của anh dồn đập máu trong người lại sôi trào.

Hàn Bạc Băng thầm mắng chửi bản thân "khốn khiếp đã bao nhiêu lần lên giường với anh ta nhưng lần nào cũng bị anh ta lừa. Ngu hết chỗ nói."

Cô còn đang suy nghĩ vớ vẫn thì anh đã ngấu nghiến môi dưới cô, rồi lại dịu dàng đưa đầu lưỡi quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương kia môi lưỡi quấn quýt không muốn rời. Hàn Bạc Băng như u mê chìm đắm trong sự dịu dàng đến ngọt ngào của Vương Hạo Thiên không phản kháng không chống trả mà đáp lại một cách chân thành.

Bàn tay anh mân me chơi đùa nhũ hoa làm đầu óc cô mơ mơ hồ hồ. Rời đôi môi sưng đỏ kia anh hôn xuống cổ rồi để lại những dấu đỏ như đóa hồng rồi lại đến xương quai xanh mỗi nơi đi qua anh đều để lại dấu hôn đỏ như đánh dấu chủ quyền.

Nhìn thân hình hoàn hảo đến từng chi tiết rồi lại những dấu hôn đỏ nổi bật trên làm da trắng hồng anh lại không kìm ném mà ham muốn cô hết lần này đến lần khác.

Trong phòng giờ đây chỉ còn tiếng thở gấp của đôi trai gái đang quấn lấy nhau như muốn hòa vào làm một.

Cứ như thế hai người trải qua một đêm xuân ngọt ngào đến mê người. Kể ra ai cũng phải đỏ mặt và ghen tỵ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~