Vợ Chồng Hắc Đạo

Chương 7




Đức, nước anh thường xuyên ghé qua bàn chuyện làm ăn nên lần này cũng giống những lần trước.

Địa điểm nghỉ ngơi của hai người là khách sạn 5 sao Hotel Royal Palm Plaza. Một trong 10 khách sạn tốt nhất ở Stuttgart, Đức.

Đây khách sạn được công ty anh đầu tư rất nhiều nên anh là khách vip ở đây. Nguyên một tầng dành riêng cho anh. Đặc biệt hơn từ nhân viên phục vụ đến bảo vệ đều là người của anh và tất cả đều là nam, không sót một cô gái nào.

Anh bế cô lên phòng trước sự kinh ngạc của toàn bộ nhân viên cấp cao tại khách sạn.

Cô ngủ liên miên từ trên máy bay, xuống sân bay, vào khách sạn vẫn ngủ ngon lành.

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi ôm cô ngủ cùng một lúc.

Cốc.... Cốc.....Cốc...

Tiếng gõ cửa vang lên, cô từ từ mở mắt, đập vào mặt là khuôn mặt điển trai.

"Wow... Soái ca à..." Hàn Bạc Băng trầm trồ cảm thán

Anh ngồi tựa lưng đầu gường tay cầm tập tài liệu cúi đầu trìu mến xoa đầu cô.

"Em dậy rồi"

"Á......aaa"

Khi cô bắt đầu định thần lại tròn hai con mắt lấy hai tay che ngực hét toáng lên.

Nghe tiếng hét người ngoài cửa lại đập cửa "thùng thùng"

Anh chậm rãi xuống giường mặc cho cô hét đi thẳng ra mở cửa.

"Lão đại có chuyện gì vậy? " Thì ra là đám Trương Hằng, Lý Nghị, Mặc Đằng.

Anh không trả lời mà hỏi ngược lại:" Chuyện gì?".

"Sắp đêm giờ thưa lão đại" Trương Hằng nói tiếp.

"Chuẩn bị đi." Không để cho Trương Hằng trả lời anh đã đóng cửa "Rầm".

Cô vẫn ngồi trên giường la hét om xàm

Anh nhanh bước đến bên giường cúi người hôn môi cô. Đầu lưỡi anh liếm quanh môi cô, cạy hàm răng rồi đi vào sâu trong khoang miệng. Lưỡi anh như con rắn luồn lách mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô tìm kiếm chiếu lưỡi đinh hương cùng chơi đùa.

Một tay ôm eo cô, một tay giữ chặt gáy cô làm cô chẳng quậy được nữa. Anh hút hết mật ngọt trong miệng cô cho đến khi cô chẳng còn chút không khí nào mới buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ ấy.

Thấy cô ngồi trên gường thở hồng hộc hai khóe môi anh bất giác cong lên thành nụ cười anh xoa đầu cô:

"Bảo bối, lần sau hôn nhớ hít thở đều mới lâu được"

"Cái tên vô liêm sỉ nhà anh, có tin tôi giết anh bây giờ không." Cô tức giận hét với anh.

"Em định mưu hại chồng, đồ ở trong tủ, thay đồ đi. Tôi đưa em đi gặp AZ." Anh lại cầm tập tài liệu nói với cô

"Tôi không thay."
Cô quay mặt giọng vẫn tức giận

" Váy của Chanel anh đặt riêng cho em có một không hai. Ngoài em ra, anh sẽ không vì bất cứ ai mà làm điều này." Chẳng biết anh đến từ lúc nào, anh ôm eo cô đặt cằm lên vai cô thủ thỉ bên tai.

Nghe anh nói tim cô trật một nhịp, người nổi tiếng lạnh lùng tàn nhẫn như anh lại ấm áp với cô như vậy.

Cô chẳng nói gì nữa đứng dậy lấy đồ vào nhà tắm.

Váy anh đặt vừa khít người cô. Bộ cánh màu đen dài xuống tận ngón chân. Sau lưng xẻ chữ V lộ ra làn da mền mại trắng nõn nà như da em bé. Phần eo mảnh mai gắn thêm bông hoa đen và hàng nghìn viên kim cương lớn nhỏ cùng màu lấp lánh không thiếu phần cuốn hút.

Từ nhà tắm bước ra Hàn Bạc Băng như nàng công chúa đầy vẻ ma mị yêu kiều. Anh ngần người ngắm nhìn cô lúc lâu mới bình thường lại.

Lúc cô ra anh cũng thay đồ xong. Anh mặc trên người bộ vest đen thêm phần lạnh lùng mà không kém phần lịch lãm.

Hai người lên chiếc Maybach Exelero siêu sang trọng, siêu nhanh và cũng siêu đắt.

Chiếc Maybach Exelero dừng trước cổng khu nghỉ dưỡng Lindos Imperial Resort & Spa khu nghỉ dưỡng nổi tiếng ở Đức.

Lindos Imperial Resort & Spa là khu nghỉ dưỡng được xây dựng theo phong cách cổ điển và cách điệu hiện đại hóa thêm phần lộng lẫy.

Cô ngồi trong xe điều chỉnh thiết bị sau tai.

"Gửi vị trí của ba tôi."

"Ở Hàn gia thư lão đại." Bên kia hồi đáp lại.

Cô cau mày tức giận :" Không phải đang ở Đức sao"

Trương Hằng ở ngồi trước hốt hoảng báo:" Az về Hàn gia 15p trước thưa lão đại"

"Tôi biết rồi. Ông anh hai chẳng được tích sự gì. Bất ngờ cái quái gì nữa. Haizzzz..." Nói rồi cô ngắt kết nối.

"Bữa tiệc hôm nay do ai tổ chức" Nghĩ một lúc rồi cô nói tiếp.

Anh ngồi bên đưa cô một tập tài liệu: "Triệu Anh Hào, cả hắc bạch đạo đều phải kiêng dè. Ngay cả bang Thiên Vương cũng phải nể ông ấy ba bốn phần"

Mặc Đằng quay đầu nhìn Vương Hạo Thiên và Hàn Bạc Băng lễ phép hỏi:

"Lão đại, chị dâu vậy giờ chúng ta có vào trong không"

Cô nhún vai, nhếch mép nở nụ cười ma mị:" Vào, tất nhiên vào. Nhất định  phải vào"

Anh không thắc mắc hỏi gì chỉ gật đầu chiều theo ý cô.

Cô khoác tay anh đi trên thảm đỏ, mọi ánh mắt đều đặt lên hai người họ. Ở đây ai nấy đều biết, Vương Hạo Thiên tổng giám đốc tập đoàn Vương thị từ trước đến nay không gần nữ sắc.

Vậy mà bây giờ lại đi chung với cô gái xinh đẹp như vậy. Người này chắc không phải tầm thường.

Anh và cô bước vào với những ánh mắt ghen tỵ, tò mò và ngưỡng mộ của những vị tiểu thư danh giá.

Nhưng đối với cô họ chẳng đáng hạt bụi nhỏ mà thôi.

Tất cả người ở đây đều không phải người bình thường.

Không phải lão đại, ông trùm có máu mặt nào đó thì cũng là phu nhân quyền quý con ông cháu cha.

Trước mặt là cửa chính rộng lớn mạ vàng, tám vệ sĩ mặc nguyên cây đen đứng hai, chắm hai tay đứng như tượng, mặt không cảm xúc.

Một viên thủ tướng đi qua cũng chẳng thèm nhìn, hoàng tử amh cũng chẳng để vào mắt mặt cũng chẳng thay đổi biểu cảm.

Ấy thế mà.....

Cô và anh vừa đặt chân đến đã cung kính quỳ gối cúi đầu rất lễ phép.

Hàn Bạc Băng cô chẳng để ý mà tiếp tục đi vào trong. Vương Hạo Thiên và cả Tam Đại Thiên Vương đi theo sau nhưng vẫn không khỏi sửng sờ.

Đám người bắt đầu bàn tán xôn xao

"Tôi nghe bảo, chỉ cần là người của Triệu Anh Hào sẽ không cúi đầu trước một ai" một vị phu nhân nhỏ tiếng.

"Tôi cũng nghe như vậy. Nhưng cô nhìn đi họ vừa hành lễ với  Vương tổng." vị phu nhân khác tiếp lời.

"Cô gái bên cạnh cậu ấy thật đẹp." thêm một phu nhân nữa nói tiếp.

"Cháu thật không biết cô gái cạnh Thiên là ai. Chắc không phải là minh tinh nào đó chứ. Cô ta thật không xứng." có vị tiểu thư chen ngang vào cuộc nói chuyện giữa các vị phu nhân.

Vị tiểu thư này cà Kiều Bích Ngọc con gái độc nhất của Kiều gia. Cũng là gia đình có gia thế ở thành phố T và nền móng vững chắc ở khu vực Đông Nam Á.

Kiều Bích Ngọc được gia đình chiều chuộng bao bọc thành ra chẳng xem ai ra gì, nhìn người bằng nửa con Đồng thời Vương Hạo Thiên chính là người tình trong mộng của cô ta.

Cô ta thấy Vương Hạo Thiên đi vào liền nhanh chân chạy đến cầm tay nũng nịu.

"Anh Thiên, sao giờ anh mới tới bữa tiệc sắp bắt đầu rồi vào trong nhanh thôi."

"Vẫn chưa bắt đầu. Không phải vội" Vương Hạo Thiên đáp ngắn gọn.

Anh ta đi với cô mà giám gần gũi với  con ả đó. Cái quái gì mà " em là vợ tôi". Thế dell gì nào là không gần phụ nữ. Đàn ông chẳng có tên nào đáng tin tưởng (tất nhiên là trừ hai quý ông nhà cô).

Sao cô lại cảm thấy khó chịu khi thấy người con gái khác gần gũi anh. Cô ghen sao????? Cô động lòng với anh thật sao????

Cô chẳng thèm đôi co với mấy người này, bây giờ cô đói rồi. Có tức cũng phải no cái bụng rồi tính tiếp .

Cô đi đến cái bàn đầy oặp thức ăn, với chiếc bánh ngọt nhân nhi với ly rượu vang.

Chẳng biết từ dưới đất chui lên một tên bụng phê đến ôm eo cô:" Em gái, bao nhiêu tiền một đêm. Tôi cho em phê quên đường về."

Lúc này Vương Hạo Thiên đang lo nói chuyện với vài nhân vật cấp cao nên không biết chuyện cô đang gặp phải.

Hàn Bạc Băng vừa tức chuyện của Vương Hạo Thiên, bây giờ lại lòi ra một tên chó chết để cô xả giận.

Cô từ từ quay lại, khuôn mặt ẩn chưa cơn thịnh nộ, đôi mắt màu lam hiện lên sự tức giận nhưng trên môi vẫn nở nụ cười. Cô nhẹ nhàng nói với ông ta:

" Lão già giơ bẩn như ông đừng đụng vào tôi. Cẩn thận một chút. Chết lúc nào không biết bây giờ."

Ông ta bị ánh mắt cô làm cho co rúm người rút tay lại rồi bỏ đi với một câu:" Cô nhớ đấy"

Trên sân khấu vang lên tiếng của người dẫn chương trình bữa tiệc hôm nay.

"Kính chào quý vị khách mời bây giờ tôi xin công bố bữa tiệc bắt đầu"

Sau khi cậu dẫn chương trình công bố bữa tiệc bắt đầu, nhạc nổi lên tiếng dương cầm du dương nhẹ nhàng rất êm tai.

Triệu Anh Hào tiếp khách liên tục, khách mời rất đông nên ông ấy bắt chân bắt tay chào hỏi liên tục.

Người nổi tiếng như ông ấy ai chẳng muốn làm quen. Cũng có vài người dựa vào mối quan hệ để được xuất hiện ở đây.

Triệu Anh Hào và ông bụng phệ đang chào hỏi bắt tay vui vẻ thì.....

VỤT.....
________________..______...________