Vợ Chồng Hắc Đạo

Chương 66: Anh là ai??? Đây là đâu??




***************
8h tối, tại bệnh viện.

Sau khi được Mạc Hân cấp cứu Hàn Bạc Băng đã được chuyển về phòng vip và nhận được những sự chăm sóc và kiểm tra tốt nhất.

Cô giờ đây sức khỏe không còn được như trước lý do là vì khi mang thai cậu con trai đầu chịu quá nhiều áp lực. Cả đêm hôm qua cô không ngủ cộng thêm viện suy nghĩ nhiều nên hôm nay sức khỏe càng thêm suy nhược gây ra tình trạng ngất sỏi.
Nhưng vết thương ở trán có thể chấn động não hoặc tụ máu bầm nên cần kiểm tra thêm.

Trong phòng bệnh cô gái xinh đẹp đang chìm vào giấc mộng, chàng trai ngồi bên mép giường khuôn mặt có chút tiều tụy và mệt mỏi gối đầu lên tay cô gái chìm vào giấc mộng.

"Á....." Hàn Bạc Băng vừa hết thuốc mê liền ngồi bật dậy, mấy vết thương liền bị ảnh hưởng cô hét lên.

Vương Hạo Thiên ngủ gật bên cạnh cũng thột dậy:"Em tỉnh rồi. Có đau ở đâu nữa không??"

Hàn Bạc Băng trưng bộ mặt ngơ ngác, ngây thơ như một đứa trẻ, đôi mắt chớp chớp :"Anh là ai?? Đây là đâu??? Tôi là ai??"

"Em.....anh là chồng em...em....làm sao vậy??" Vương Hạo Thiên thất thần hỏi. Người con gái anh thương nhất không nhớ ra mình là ai. Câu hỏi "anh là ai??" cứ như sét đánh ngang tai làm cả người anh phát lạnh.

Hàn Bạc Băng nghiêng đầu ngây ngốc:"Chồng??? Tôi không biết anh!!"

"Băng Băng em bị làm sao vậy?? Anh là chồng em, em là người anh yêu nhất, anh thương nhất." Vương Hạo Thiên kích động giữ lấy đôi vai gầy ra sức bốp chặt mà lớn tiếng hét vài mặt cô như muốn thức tỉnh ý thức cô.

"Á......thả tôi ra....cứu tôi..." Hàn Bạc Băng cố gắng vùng vẫy miệng không ngừng la hét cầu cứu.

Mặc Đằng, Lý Nghị, Mạc Hân đang ở ngoài liền chạy vào:"Lão đại, chị dâu!!"

Trương Hằng không có mặt là vì được lệnh đi đón tiểu sư muội từ Pháp về (cô gái yểu điệu đã quay lại nhé!!)

Vương Hạo Thiên dần dần buông lỏng tay ý thực răng mình vừa làm đau vợ nhỏ, anh buông tay quay mặt đi hướng khác. Anh không muốn để cô thấy bản thân anh yếu đuối, đôi mắt anh đỏ ngầu trong đó là sự tuyệt vọng, đau khổ.

"Wow.....soái thật nha." Hai mắt Hàn Bạc Băng sáng rực, miệng lẩm bẩm còn tủm tỉm cười. Cô nhìn đám thuộc hạ kia mà nước kiêng chảy ra như suối.

Còn đám người kia thầm than khổ.
"Chị dâu ơi chị dâu, chị như vậy là hại chết bọn em rồi."

"Lão đại, cái này....." Lý Nghị nhìn chị dâu với ánh mắt khó hiểu như kiểu vừa nhìn thấy người ngoài hành tinh. Cậu ta biết là bản thân cũng đẹp trai nhưng chị dâu có bao giờ đặt bịn này vào mắt. Trong mắt Hàn Bạc Băng lúc nào cũng chỉ có một mình Vương Hạo Thiên bây giờ lại khen họ soái tất nhiên là gì đó sai sai.

Vương Hạo Thiên khàn khàn giọng nói:"Mạc Hân, kiểm tra xem cô ấy thế nào??"

"Á.......không được, người đó là người xấu." Hàn Bạc Băng hét lên, đưa ngón tay chỉ về phía người đàn ông đang quay lưng nhìn về phía cửa sổ

Mặc Đằng nuốt một ngụm nước bọt, tim cậu ta đập liên hồi cảm giác như bản thân sắp đến gặp diêm vương  Cậu ta than thầm:"Chị dâu đại nhân, chị khen bọn em soái là bọn em sắp đi Châu Phi bây giờ chị lại.....bọn em chết làm ma cũng phải theo chị."

"Lão đại, chị.....chị dâu....bị mất tri.....trí nhớ." Mạc Hân vừa sợ hãi vừa lo lắng nhìn chị dâu nhỏ đang trừng mắt nhìn mình, ấp a ấp úng nói.

Cả người Vương Hạo Thiên đơ như tượng, cái gì??? MẤT TRÍ NHỚ??? Anh chỉ không bên cạnh cô một đêm mà cô đã thành một người không có kí ức.

"Cách chữa!!" Anh gằng giọng hỏi. Mạc Hân lắc đầu:"Phải chờ một thời gian nữa hoặc nhớ lại hoặc mãi mãi không nhớ lại. Bệnh này không có thuốc nào trị được thưa lão đại."

Vương Hạo Thiên tức giận dùng tay tùa hết đồ thủy tinh trên bàn xuống đất, tay bị thủy tinh cứa vào rách tay, chảy máu. Những tiếng "choang" cứ thế vang lên chói tai nhức óc.

"Vậy cậu làm bác sĩ để làm gì??" Vương Hạo Thiên như một thú dữ, bóp chặt cổ Mạc Hân nâng cả người cậu ta lên không nhìn cậu ta với cặp mắt sắc bén.

Mạc Hân khó thở, nhíu chặt mày không nói nên lời.

Lý Nghị vội lên quỳ xuống:"Lão đại, bình tĩnh lại. Em gọi Hàn Nhoãn đến trước."

"Đúng đúng biết đâu Hàn Nhoãn lại điều chế thuốc có tác dụng cũng nên." Mặc Đằng cũng lên can ngăn, đâu ai muốn thấy người anh em vào sinh ra tử của mình chết dưới tay của lão đại đâu chứ.

Hàn Bạc Băng lại trưng bộ mặt ngây thơ, sợ hãi nhìn Vương Hạo Thiên đôi mắt màu lam xinh đẹp rưng rưng nước mắt, bàn tay cô cuộn chặt trái tim cô đạp trật một nhịp, cả người cô không ngừng run rẩy.
Ánh mắt Vương Hạo Thiên dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của cô, tim anh như thắt lại đau nhói từng cơn. Người con gái anh yêu đang sợ hãi anh ư?? Điều này, anh chưa từng nghĩ đến, và nó càng không thể sảy ra. Tim anh........đau lắm!!!

Lại một lần nữa anh buông tay, Mạc Hân bất lực ngồi giữa nền nhà ho khan:"Lão đại, chị dâu....."

"Muộn rồi, tôi....muốn ngủ." Không để Mạc Hân nói thêm Hàn Bạc Băng liền cắt ngang, tiếp đến kéo chăn lên vai ngiêng người quay mặt vào tường nhắm hai mắt lại, nước mắt cứ thế rơi xuống ướt cả mảng gối.

Đám thuộc hạ không cần ai nhắc nhở mà tự giác lui đi trả lại không gian riêng cho hai người.

Sau khi nghe tiếng bước chân và tiếng đóng cửa cô biết đám thuộc hạ của anh đã ra ngoài. Cô nhẹ nhàng quay người lại, bóng dáng người đàn ông trong đêm tối càng thêm dũng mãnh mà yếu đuối. Người đàn ông này yêu cô đến nhường nào???
~~~~~~~~~~~~~~~~~~