Vợ Chồng Hắc Đạo

Chương 63: Muốn giết tôi, ông còn chưa đủ trình.




************
Sau một hồi đọ súng đạn với chiếc Maybach Exelero được bọc thép đã móm méo kính xe được kéo xuống.

"Vụt....vụt...."

"Bịch.....bịch......"

Hai cánh tay thò ra ngoài phóng hai loại phi tiêu khác nhau làm đám người kia không kịp tránh né mà nằm bất động dưới đất.

Chúng có súng thì sao, đao kiếm thì sao chẳng có gì đáng sợ. Vợ chồng này lại là hai cao thủ phóng phi tiêu đỉnh của đỉnh.

Từ tốc độ đến độ chuẩn xác của phi tiêu đều đạt trên mức siêu cấp. Chờ đám người khi bóp cò, vung đao kiếm lên thì khi tiêu đã cắm vào huyệt đạo từ lúc nào chẳng hay.

"Vụt..."

"Cô là B." Tên cầm đầu cặn kẽ hỏi khi nhìn thấy phi tiêu hình mũi băng trên những anh em đăng nằm la liệt dưới đất.

Hàn Bạc Băng ngồi trong xe nhếch mép gian xảo cô lạnh mặt :"Còn không CÚT!!"

"Đại ca, tiền chúng ta đã nhận!!" Một người đàn em lên tiếng nhắc nhở.

Tên cầm đầu đánh mạnh vài đầu người đàn em:"Con mẹ mày, sư muội của lão đại tao sợ là sư bố tổ tông nhà mày cũng đell dám đụng!!"

Người đàn em tỏ ra sợ hãi ngoan ngoãn im lặng, cả những người khác cũng ngoan ngoãn nhường đường  không dám ho he một câu. Trong bang Minh Vũ đã có lệnh ai dám to gan đụng vào sư muội của Minh Nhị lão đại thì đảm bảo không có đường sống dù là biết hay không.

"Dọn dẹp, tao đi nhận tội với lão đại. Mẹ nó, mày đếm xem còn bao nhiêu người anh em." Tên cầm đầu ra lệnh.

Một người báo cáo:"Đi 90 người, còn 31 người chưa tính đại ca."

"Mẹ nó, tao đéo phải người hay sao mày đell tính tao."

"Đại ca định làm gì sao??"

Tên cầm đầu thản nhiên đáp:"Tổng 32 người à, tao đi đặt quan tài trước lỡ may nhiều họ làm không kịp."

Đám đàn em ngơ ngác, đại ca thế đell nào lại đùa kiểu thót tim thế này. Chó má thật.

"Là người của Minh Vũ." Vương Hạo Thiên lạnh lùng hỏi Hàn Bạc Băng, nhưng tay vẫn vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.

Hàn Bạc Băng ngoan ngoãn như chú cún rúc vào ngực Vương Hạo Thiên cọ cọ "ừm" một tiếng rồi khép đôi mắt.

Thuê ai không thuê lại thuê đúng ngay người sư huynh bà mày đây, Lục Đình Lâm muốn giết tôi, ông còn chưa đủ trình. Đợi ông ra viện bà đây lại chơi chết ông.

Vương Hạo Thiên tức giận, cuộn tay thành nắm đấm:"Xem ra Minh Vũ phải diệt vong rồi!!"

Mơ màng Hàn Bạc Băng tỉnh dậy, ra một quyền vào người Vương Hạo Thiên nhưng anh lại quá nhanh, lách một cái nhẹ đã tránh được một quyền của Hàn Bạc Băng, cô tức giận:" Thằng khốn này. Anh thử đụng vào đó xem em có róc thịt anh ra không!!"

"Được, được anh không làm gì!!" Vương Hạo Thiên vội dỗ dành vợ nhỏ.

Hàn Bạc Băng vùng vằng:"Quà sinh nhật của sư huynh tặng em, anh không được phá." Vương Hạo Thiên âu yếm cô "ừ" một tiếng rồi thôi. Anh không nổi giận vì anh biết rõ, cô sợ anh ghen nên giải thích cho anh tránh hiểu nhầm gây nên hiềm kích.

"Alo!!!"

"Tôi đã nói với ông, cô gái đó đừng đụng vào bây giờ ông chờ đi. Tất cả những gì ông đang có đều sẽ biến mất." Lục Đình Lâm chuẩn bị xuất viện lại nhân được điện thoại từ một số lạ, giọng nói của đàn ông đầy tức giận, căm phẫn vang từ đầu vên kia làm Lục Đình Lâm lạnh cả người.

"Là người hôm đó, rốt cuộc là ai sai khiến ngươi!!" Lục Đình Lâm không kìm được tức giận mà hét vào điện thoại.

"Tút....tút.....tút....." Đầu bên kia đã tắt máy. Người này vốn chẳng xem Lục Đình Lâm là cái quần què gì.

Ở Bang Minh Vũ.

"Lão đại, lão tứ muốn gặp." Phi Hổ vào phòng thông báo với Minh Nhị.

Lão tứ từ từ đi vào, vẻ sợ hãi và ân hận, cậu ta mở miệng:"Lão đại, vài hôm trước em nhận được cuộc điện thoại, muốn chúng ta xử lý một người với giá 500 vạn. Em đã đồng ý!!....."

"Vậy thì làm đi." Minh Nhị thờ ơ đáp.

"Nhưng thất bại rồi, hôm nay em mới biết người đó là...là...." Lão tứ ấp úng không dám nói cậu ta cũng sợ chết chứ sao!!

Minh Nhị mất kiên nhẫn két lên:"Là ai!!"

"Là B, sư muội của lão đại."

"Bà mẹ chúng mày, chó chết. Đợi tao về tao chém chết chúng mày. Lũ chó hoang đầu đường xó chợ 500 vạn còn đell bằng tiền một cọng lông chân của muội ấy!!" Nghe đến "B, sư muội" Minh Nhị lại xửng cồ lên không cho Lão tứ nói hết mà chạy đi.

"Lão đại, lão đại cô ấy không sao!! Lão đại." Lão tứ chạy theo hét toáng lên nhưng hình như Minh Nhị không nghe.

"king....cong.....king....cong......." Tiếng chuông cửa vang lên, bà quản gia ra mở cửa bà lễ phép hỏi.

"Xin hỏi cậu tìm ai??"

"Tôi tìm Băng Băng, muội ấy thế nào?? Không sao chứ!! Băng Băng.....Băng Băng. "  Minh Nhị hét lên, bị bảo vệ ngăn lại nhưng vẫn cố gắng hét.

Với khả năng của Minh Nhị thì thừa cơ đánh hết đám người này nhưng anh lại không muốn động thủ anh ta đến thăm người chứ không phải đến đánh người.

Ở bên trong.
"Anh, cô nữ chính này đóng thế đell nào lại đến đoạn cảm động chẳng rơi một giọt nước mắt...!!" Hàn Bạc Băng gối đầu lên đùi Vương Hạo Thiên, tay chỉ lên màn hình tivi luyên thuyên.

Vương Hạo Thiên lười biếng trả lời:"Ừ"

"Em cũng thấy thế, cô ta....."

"Băng Băng..... Băng Băng..... "

"Hình như là sư huynh, đến làm gì mà hét cho toáng nhà toáng cửa vậy!!" Đang định nói tiếp lại nghe tiếng Minh Nhị hét nên thắc mắc hỏi.

Vương Hạo Thiên lấy tạm chiếc áo choảng khoác vào người cho vợ nhỏ rồi ôm cô cùng ra ngoài.

"Tránh ra, tránh ra. Lôi lôi kéo kéo như kiểu bao tải vậy." Hàn Bạc Băng đến gạt mấy người đang lôi Minh Nhị ra. "Sao sư huynh không đánh cho chúng sml luôn đi." Cô nhìn Minh Nhị giọng bất mãn.

"Chị dâu, cậu ta không nói không rằng bay vào kêu tên chị nhao mấn nên bọn em mới." Một người oan uổng lên tiếng.

Hàn Bạc Băng liếc nhìn người vừa nói rồi nhìn Vương Hạo Thiên :"Từ nhân viên ở công ty đến bảo vệ ở nhà chẳng ai nghe lời em. Vô dụng!!"

Vương Hạo Thiên cảm thấy cuộc đời thật quá éo le, kẻ đứng không như anh cũng bị ăn hành. Đời đúng là dẫm phải cít chos thật nha. Anh trợn mắt với đám bảo vệ, ánh mắt anh như cây giáo cắm thẳng vào mắt mấy bảo vệ họ sợ hãi.

"Về bang chịu hình." Vương Hạo Thiên lạnh lùng mở miệng. Đám bảo vệ không nói một lời lặng lẽ đi và một đám bảo vệ khác lại đi vào ai nấy đều hằm hằm như chủ của họ.

Minh Nhị nhỏ tiếng nói với Hàn Bạc Băng:"Không phải muội đi ở ké nhà họ hay sao mà muội dám hống hách vậy."

"Anh ta sao?? Muội bắn bỏ rấp đi!!" Hàn Bạc Băng chống hai tay bên hông cằm nâng lên nói.

Vương Hạo Thiên nhìn thấy nhưng lại không muốn chấp nhất cô nên làm ngơ đi vào trong.

"Minh Nhị, xem ra phải dạy lại người của mình rồi!!" Vương Hạo Thiên ngồi bắt chéo chân như một vị vua dũng mãnh trên ngai vàng mặt không chút biểu cảm nói với Minh Nhị.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~