Vợ Chồng Hắc Đạo

Chương 60: Anh dám phá em nhảy cửa sổ




*************
Ở Hàn gia náo nhiệt tưng bừng thế mà ở Vương gia cặp đôi trẻ lại ngồi đối diện nhau trầm tư.

"Anh yêu, em yêu anh quá à." Hàn Bạc Băng nũng nĩu đưa hai tay chống cằm làm vẻ mặt đáng yêu.

Vương Hạo Thiên đè nén sự hưng phấn để không bay đến thịt cô, anh hầm hừ:"Em nói đi, chuyện lúc nãy em nói với Lục Yên Nhu là thế nào??"

Cô cau mày suy nghĩ xem chuyện anh nhắc đến là chuyện gì nhưng nghĩ gần nửa ngày vẫn không biết là chuyện gì bèn yểu điệu hỏi lại:"Anh đang nói đến chuyện gì!!"

"Em không nhớ???" Vương Hạo Thiên hỏi lần nữa nhưng đáp lại là cái gật đầu và khuôn mặt vô tội của Hàn Bạc Băng anh nói tiếp:"Anh thật muốn cho em bảy bảy bốn chín ngày không xuống được giường."

Hàn Bạc Băng chớp chớp mắt mấy cái, trong đầu lóe lên tia chớp làm cô tưởng tượng đến những gì sắp sảy ra, cô cảm thấy như sắp đến ngày tận thế. Cô từ từ đứng dậy, ỏng a ỏng ẹo như tấm vải bay trước gió đến ngồi lên đùi anh vuốt ve vành từng góc cạnh trên khuôn mặt điển trai đó.

Trên người cô chỉ mặc chiếc váy ngủ mỏng bằng lụa, chỉ cần bước đi hay cử động nhỏ của cô cũng làm cho cậu bé nhà Vương Hạo Thiên ngứa ngáy.

Hàn Bạc Băng từ từ lên tiếng:"Lúc nãy em chỉ muốn chọc tức cô ta mà buộc miệng nói ra. Em.....em.....em..."

"Nhớ ra rồi.... Từ ngày mai em theo anh đến công ty không được sự cho phép của anh không được rời khỏi anh nửa bước!!" Vương Hạo Thiên hằng giọng nói cố tỏ ra lạnh lùng nhất có thể khi đối mặt với khuôn mặt đáng yêu của Hàn Bạc Băng.

Nghe đến đó đôi mắt Hàn Bạc Băng đỏ lên, nước ngập ở đáy mắt bắt đầu nấc:"Hic....hic.....hic.....anh...anh đã bảo là sẽ không nổi giận với em vậy mà anh không những vậy còn lạnh lùng với em...anh...anh...huhuuuuuuh"

"Anh....anh chỉ sợ em bị cậu ta cướp đi mất nên mới như vậy....đừng khóc....đừng khóc...anh biết sai rồi....." Vương Hạo Thiên thấy vợ nhỏ khóc lại luống cuống không biết làm gì miệng liên tục xin lỗi và dỗ dành. Cứ thấy vợ nhỏ khóc tân trí anh lại rối hết cả lên cứ thấy nước mắt vợ nhỏ là anh có giận đến mấy cũng đành bỏ qua xin lỗi và tìm cách dỗ dành.

Hàn Bạc Băng nấc nấc nói:"Anh ghen là việc của anh, anh có bị bệnh không mà lại hung dữ với em làm gì.....huhuuuuu"

"Sẽ không có lần sau, là lỗi của anh. Nhưng từ mai em vẫn phải theo anh đến công ty!!" Vương Hạo Thiên vừa nhận lỗi vừa nhắc lại cậu vừa rồi.

Bỗng Hàn Bạc Băng lau nước mắt đứng lên mặt mày đen như đít nồi cô đưa tay trái túm cổ áo Vương Hạo Thiên và dứt khoát kéo ra ngoài.

"Em làm gì vậy!! Anh biết lỗi rồi!!" Vương Hạo Thiên vẫn để mặc cô kéo đi vì anh biết cô đang giận nên để mặc cô.

"Rầm!!"

"Vợ nhỏ em mở cửa ra, không anh phá cửa!!" Vương Hạo Thiên cầm tay khóa vặn vặn không được lại tức giận nhìn cánh cửa bị khóa chặt mà hét lên.

Hàn Bạc Băng ngồi trên giường hung hăng hét lại:"Ở ngoài đó ngoan ngỡ ngủ đi. Anh dám phá em nhảy cửa sổ..."

"Được....em.....cứ ngủ trong đó anh sẽ ngoan ngoãn ngủ ngoài này!!" Nói rồi anh đi xuống phòng khách nằm buồn bã trên sopha.

Hàn Bạc Băng một mình nằm trong phòng lớn giường ấm nệm êm thế nào lăn đi lăn lại vẫn không chợp được mắt. Đã gần 2h sáng cô vẫn chẳng thể ngủ được, cô chợt nhận ra mình đã không còn là Hàn Bạc Băng của trước kia.

Chàng trai đang nằm ở phòng khách cũng éo ngủ được, dù là sopha này hai người nằm vẫn còn thừa nhưng anh vẫn thấy khó chịu. Vương Hạo Thiên ngồi dậy châm một điếu thuốc rít một hơi rồi nhả khói. Trong màn đêm tĩnh mịch và ánh đèn lập lòe khuôn mặt điển trai lúc ẩn lúc hiện trong làn khói xám càng thêm mê người.

"Sao anh còn chưa ngủ??" Hàn Bạc Băng từ trên cầu thang đi xuống hỏi anh, giọng cô ấm áp ánh nắng mùa hạ.

Vương Hạo Thiên cười dịu dàng đưa tay lên đỡ cô ngồi trong ồng vuốt ve nâng niu như bảo vật:"Thiếu hơi em anh không ngủ được!" Anh thì thầm bên tai cô.

"Em cũng không ngủ được. Anh có cảm thấy em hay ỉ lại anh quá không?? Không được anh ôm em không ngủ được, không được ngồi trên đùi anh em không chịu được, không có anh cùng ăn em cũng chẳng muốn ăn, không có anh lúc nguy hiểm em thấy sợ, không được anh bảo vệ em không thấy an toàn, không được anh chăm sóc em sẽ.... ??" Hàn Bạc Băng đưa đôi mắt màu lam xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt Vương Hạo Thiên hỏi.

Bốn mắt nhìn nhau, Vương Hạo Thiên âu yếm vuốt tóc cô như mọi khi, giọng anh khàn khàn:"Chỉ cần em muốn lúc nào anh cũng sẽ ở cạnh em, ôm em ngủ, để em ngồi trên đùi, ăn cùng em, bón cho em và rất rất rất nhiều thứ khác chỉ cần có em, chỉ cần vì em rất cả đều là cam tâm tình nguyện. Anh rất vui vì em luôn ỉ lại anh, luôn cần anh bên cạnh!!"

Hàn Bạc Băng cười rồi vui vẻ ôm chặt lấy người anh hít thấy mùi hương quen thuộc làm cô an tâm hơn rồi dần chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.

"Tình yêu nhỏ của anh, nếu em muốn thì cả đời này anh sẽ để mặc em ỉ lại anh thế nào cũng được. Yêu em!!" Bế Hàn Bạc Băng lên giường, gạt đi những sợi tóc còn vương trên trán vợ nhỏ, tâm tình vài câu cuối cùng anh cũng ngủ lúc nào chẳng biết.

Ở bệnh viện.

Lục Đình Lâm nằm trên giường bệnh, căn phòng bệnh vừa rộng lại tiện nghi giống như khách sạn (phòng vip có khác) trên người đủ thứ dây chạc chằng chịt.

"Lão gia, con nhỏ đó ỉ mình được đám Vương tổng và Hàn thiếu chống lưng lại quậy tung trời đất, phải cho nó một bài học. Đã vậy chuyện hôm qua báo chí viết ùm cả lên." Lục phu nhân bất mãn nói.

Lục Đình Lâm tức giận đáp lại:"Không cho nó bài học thì tôi đã không mang họ Lục!!"

"Bà đưa máy cho tôi." Ông ta nói tiếp. Lục phu nhân hiểu í đưa điện thoại cho Lục Đình Lâm rồi ra ngoài.
______________________
Buổi sáng có mưa bay bay, gió thổi se lạnh, mặt trời không ló nổi ánh sáng khỏi những đám mây. Trong phòng ngủ cô gái xinh đẹp như con sâu lười cuộn tròn người nằm trên giường ngủ ngon lành.

"Bảo bối, em muốn đến công ty cùng anh không??" Vương Hạo Thiên tỉnh dậy trước mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần âu đen ngồi bên mép giường hỏi nhỏ cô. Anh sợ cô còn đang buồn ngủ sợ cô tỉnh giấc lại nổi giận.

Hàn Bạc Băng chụi chụi mắt, đôi mắt màu lam hé mở rồi lại nhắm nghiền tiếp đến lại ngón đầu dậy hai tay mò mẫn hình bóng trong tâm trí.

"Em còn buồn ngủ.....bế em đi...." Hàn Bạc Băng nói lí rí trong cổ họng như sợ ai nghe mất.

Vương Hạo Thiên cười với lấy chăn trùm kín người chỉ để lộ mỗi cái đầu bế cô xuống nhà. Cô chỉ mặc một chức váy lụa mỏng lỡ con cẩu nào nhìn thấy thì máu điên của anh lại lên não thì chết.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~