Vợ Chồng Hắc Đạo

Chương 25: Hiểu Nhầm Trầm Trọng




****
"Từng phút cứ mãi trôi xa phai nhòa dần kí ức giữa đôi ta...... Từng chút nỗi nhớ hôm qua đầu về lạc bước cứ thế phôi pha...." Hàn Bạc Băng vui vẻ thích thú vừa làm vừa hát. Nhìn cô ngây thơ hồn nhiên như cô bé chưa lớn vậy.

Chẳng mấy chốc căn phòng làm việc lịch sự tao nhã với gam màu lạnh chủ đạo là màu đen trắng đã trở thành vườn thú dễ thương, nhí nhảnh với những gam nóng nổi bật 7 sắc cầu vồng.

"Ta.......đà....đà....." Hàn Bạc Băng khoe với anh kiệt tác mà bản thân vừa tạo nên.

Ngược lại với sự vui vẻ của cô Vương Hạo Thiên đang nhắm mắt định thần trên ghế sofa nghe tiếng cô từ từ mở mắt tìm hình bóng cô vợ nhỏ.

"Anh yêu, xong rồi anh nói xem thế này đã được chưa. Anh nói xem còn thiếu gì nữa không." Hàn Bạc Băng ngồi ngoan ngoãn lên đùi Vương Hạo Thiên vòng tay qua cổ anh hỏi.

Vương Hạo Thiên nhìn chằm chằm cô vợ nhỏ dễ thương khuôn mặt lấm lem màu mực và mồ hôi:"Vợ nhỏ, em mệt không. Đói chưa anh đưa em đi ăn." Vương Hạo Thiên chẳng quan tâm việc cô đã biến phòng làm việc của của mình thành một nơi hỗn tạp đủ các thứ.

Cô vẽ lên đó sơ đồ của rừng rậm Amazon, núi Phan-xi-phăng và cả các loại thú tiến hóa dị dạng đến đáng sợ.

"Anh yêu, anh nhìn đi biết đâu lúc nào đó sẽ cần đến hoặc là...."

"Hoặc là thế nào???" Thấy cô bỗng nhiên ngừng lại anh hỏi. Hàn Bạc Băng cười tươi như hoa nói tiếp :" Một ngày nào đó không tìm được em thì anh thử đến đây tìm xem. Biết đâu em sẽ ở đây...hihi..." Nghe vợ nhỏ nói vậy Vương Hạo Thiên ôn nhu vuốt tóc cô âu yếm chẳng nói gì.

"Thôi em đói rồi, muốn ăn, muốn ăn ăn cả thế giới....hihi..." Hàn Bạc Băng đứng phắp dậy mặt phấn khởi kéo tay anh đi ăn. Vương Hạo Thiên ôm eo cô cùng đi ra ngoài ăn trưa.
___________________

"Haizzzzz...... Mệt chết em rồi...." Hàn Bạc Băng nằm nhoèo trên giường như cục bột. Chiếc áo crt ngắn lộ rõ cái bụng căng tròn chứa đầy thức ăn tay xoa xoa cái bụng tròn than thở với Vương Hạo Thiên.

Anh ngồi trên ghế sopha hai khóe môi nhếch lên thành nụ cười. Nụ cười dịu dàng, hạnh phúc ánh mắt sủng nịnh nhìn vợ nhỏ:" Em thật đáng yêu."

Nói rồi anh đè cô dưới thân mình, hôn lên môi cô nụ hôn mãnh liệt, nụ hôn trườn xuống cổ, xương quai xanh mỗi nụ hôn đểu để lại một dấu đỏ như đóa bỉ ngạn đánh dấu chủ quyền.

"Roạc"

Bộ đồ trên người cô rách đôi, rơi xuống sàn nhà. Cả hai người quấn lấy nhau hoan ái, hai cơ thể như muốn hoàn làm một.

Cùng nhau ân ái một cách sảng khoái đến chiều tối Vương Hạo Thiên mới buông tha cho thân thể nhão nhụn của Hàn Bạc Băng.

"Thiên chết tiệt, anh đúng là con sói chết tiệt." Hàn Bạc Băng gối đầu lên ngực anh tay vẽ hình trái tim bên ngực trái miệng mắng yêu. "Anh là sói nhưng em phải biết yêu em anh sẽ bảo vệ." Vương Hạo Thiên nhẹ nhàng đáp lại như thể đó là điều đương nhiên.

"Lẻo mép." Hàn Bạc Băng đỏ mặt cọ cọ vào ngực anh nhỏ tiếng. Biết vợ nhỏ đang ngại anh vuốt tóc cô như vuốt lông thú cưng, nhẹ nhàng lên tiếng:"Vợ nhỏ ngoan, ngủ đi lát nữa anh gọi dậy ăn cơm." Cô không nói gì mà ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ thiết đi.

Đến tối Vương Hạo Thiên gọi cô dậy ăn cơm. Anh ân cần gắp cho cô những món cô thích chăm sóc từng ly từng tý.
________.
Thời gian thấm thoát trôi Hàn Bạc Băng đã ở Vương gia gần 4 tháng.

Thời gian này Vương thị có nhiều việc cần xử lý nên anh đi làm miết rất ít khi ở cạnh cô trừ buổi tối.

Gần như tối nào cô cũng bị anh hành đến gần sáng mới buông tha cho thân thể nhão nhoẹt như sợi bún.

Hôm nay là ngày đẹp trời. Bầu trời trong xanh, gió thổi nhè nhẹ kèm theo hương hoa cỏ thơm mát.

Hàn Bạc Băng ngồi ở vườn hoa dưới cái dù che nắng lớn ơi là lớn. Tay cầm ly trà nhấm nháp thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp.

"Reng.... Reng... Reng...."

Tiếng chuông điện thoại reo màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ "Sư Huynh". Cô bắt máy sau đó báo với bà quản gia ra ngoài.

Viktor Bar.
Bên ngoài đàn nhạc vẫn tưng bưng trai gái quẩy tới bến. Nhưng đường đến phòng Vip này thì không. Hàn Bạc Băng đi một đường riêng biệt không có những ánh đèn nhấp nháy hay nhạc quẩy ồn ào.

Đến nơi cô dừng bước. Bên trong được bố trí đơn giản nhưng không kém phần sang trọng. Một chiếc bàn thạch đá đen quý giá, một chai rượu vang đắt đỏ dãy ghế sofa rộng lớn màu đỏ thẫm. Tại đây chỉ có hai người một nam một nữ, mặt người nào cũng khó coi vô cùng.

"B, muội nghĩ thế nào??." Minh Vũ bối rồi hỏi Hàn Bạc Băng. Cô uống hết ly rượu trong tay rồi đưa mắt nhìn cậu ta:" Cho muội thêm chút thời gian, muội vẫn chưa biết nên làm thế nào."

"Tuần sau là đến lịch hẹn, sư huynh mong muội sẽ sớm đưa ra quyết định."

"Được, muội biết rồi."

"Không nói chuyện này, hắn đối tốt với muội chứ?" Minh Vũ nâng lu rượu nhấp môi hỏi cô.

"Anh ấy rất tốt, lý do mà muội chưa thể quyết định cũng là đó. Muội xin lỗi." Hàn Bạc Băng cúi gầm mặt không dám ngước mặt lên.

Thấy sư muội ủ rũ như vậy Minh Vũ giữ vai cô an ủi định mở miệng nhưng còn chưa kịp cửa phòng đã bị đá bay.

"Bỏ tay cậu ra khỏi người cô ấy." Vương Hạo Thiên hì hục nhảy xổng vào, mặt đen lại xông đến hất tay Minh Vũ khỏi người cô.

"Thiên, anh làm gì vậy?? " Hàn Bạc Băng thấy thái độ của anh hơi quá nên hét lên với anh. Dù gì cũng là sư huynh của cô cũng phải nể mặt một chút.

Ánh mắt Vương Hạo Thiên hình viên đạn bắn thẳng mắt cô, giọng lạnh lùng làm trái tim cô đau nhói:" Em bảo ra ngoài là đến đây với cậu ta sao??" Cô nhíu chặt lông mày nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu:" Minh Vũ là sư Huynh của em, em mong anh sẽ tôn trọng anh ấy."

Hàn Bạc Băng biết  Vương Hạo Thiên rất giống cô. Đã là người của mình thì một ai cũng không được đụng đến dù là một sợi tóc. Nhưng người này không phải là ai khác mà là sư huynh cô. Người này đã giúp đỡ cô rất nhiều trong nhiều năm qua.

"B, sư huynh nghĩ cậu ấy sẽ không nghe muội giải thích. Cái mà muội bảo tốt đây sao?? Suy nghĩ đi. Sư huynh đi trước." Minh Vũ đứng dậy chẳng thèm quan tâm Vương Hạo Thiên đang phát điên mà nhẹ nhàng nói với cô.

"Chúng tôi thế nào không cần người ngoài như cậu dạy." Vương Hạo Thiên quát lớn.

"Đó là sư huynh của em không phải người ngoài." Hàn Bạc Băng nói ngay khi anh dứt lời.

Sau khi Minh Vũ rời khỏi anh chằm chằm cô không rời mắt. Ánh mắt hiện rõ sự hoài nghi, lo lắng.

Thấy được ánh mắt khác thường của anh cô đau lòng.

"Thiên, ánh mặt này là sao?? Anh không tin em, anh nghi ngờ em sao?? Anh biết không, trong tình yêu điều quan trọng nhất là sự tin tưởng lẫn nhau. Và em không nhìn thấy điều đó ở anh." Cô vẫn dịu dàng nói với anh rồi quay người đi về bỏ lại chàng trai đang tức giận.

Ngồi trên xe trên đường về Vương gia những giọt nước mắt rơi xuống. Trái tim cô như thắt lại đau nhói từng cơn.
Về đến Vương gia bà quản gia thấy tâm trạng cô có vẻ không ổn nên không hỏi giám hỏi nhiều.

Cô lên phòng úp mặt vào gối khóc một trận nữa. Cô khóc đến mức hai mắt đỏ ngầu xưng húp như bị ong chích. Cô thật không ngờ anh lại nghi ngờ tình cảm của cô. Thật không ngờ anh lại không tin cô. Anh thật làm cô thất vọng điều này làm cô rất buồn. Nhưng tại sao anh lại có thể hiểu nhầm tình cảm giữa cô với sư huynh.

Hai người dã bên nhau lâu như vậy, chuyện gì cũng đã làm cùng nhau nhưng tại sao anh không hỏi trước hỏi sau mà lại nghi ngờ cô, không tin tưởng cô như vậy. Chẳng lẽ đối với anh khoảng thời gian đẹp đẽ đó không bằng một chút mập mờ vừa rồi.

Ở đâu đó của quán Viktor Bar một chàng trai đẹp đến mê hồn một tay cầm ly rượu vang một tay ôm một cô gái có thân hình nóng bỏng. Đôi mắt mơ hồ, miệng nhấm nháp rượu lẩm bẩm.

"Cái gì mà tin tưởng cái gì mà tình yêu, Băng Băng anh nói cho em biết em là của anh."

Cô gái có thân hình nóng bỏng nghe anh nói cái tên Băng Băng quay sang hỏi:" Băng Băng là vợ anh sao??"
~~~~~~~~~~~~
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Băng Băng😘😘