Vợ Chồng Hắc Đạo

Chương 22: Who is "M"????




*****
"Anh yêu, đây là sư huynh M ở tổ chức của ba nuôi." Biết anh đang tức giận cô vội vàng giải thích.

Vương Hạo Thiên liếc đôi mắt sắc bén nhìn Hàn Bạc Băng. Cô dịu dàng cười tươi lấy lòng anh.

"Em lại dùng chiêu này. Không có gì đổi mới cả." Vương Hạo Thiên sắc mặt không thay đổi lạnh nhạt nói với cô.

Thấy anh chẳng thay đổi thái độ hai hốc mắt cô đỏ lên rưng rưng nước mắt thút thít. Từ tiểu bạch thỏ đáng yêu trở thành tiểu bạch thỏ đáng thương cô khóc òa lên.

"Huhuuuu........"

Anh thấy cô khóc chân tay luống cuống không biết phải làm sao. Còn đám cẩu F.A lại được một đống thức ăn cho chó nghẹn đến tận cổ. Cả đám thi nhau lắc đầu thật mất mặt.

"Lão đại Thiên Vương một đời oai phong tiếng tăm lẫy lừng ấy thế mà lại để con nhóc này xoay vòng vòng vậy sao???" Minh Nhị cũng lắc đầu cảm thán. Trong đầu bắt đầu thấy đồng cảm với Vương Hạo Thiên. Tội nghiệp thằng bé.

Vương Hạo Thiên loay hoay dỗ dành cô mãi vẫn không nín, càng dỗ càng khóc lớn hơn.

"Vợ nhỏ.... Em yêu.... Bảo bối.... Tình yêu của anh anh xin lỗi là anh không đúng nín đi anh thương,.... Ngoan ngoan." Vương Hạo Thiên gọi đủ cách cô vẫn không nín anh ôm cô vào lòng hôn lên trán lên môi rồi cô mới đỡ hơn.

"Huhu.... Anh còn dám nói em không có gì mới. Anh chơi chán rồi giờ muốn đổi người đúng không. Tên chết bầm nhà anh xem tôi là cái gì hả..... Huhu.... Ba ơi...... Anh hai ơi...... Huhuu..." Cô quát thẳng vào mặt anh chẳng thèm nể nang gì.

Thuộc hạ của Minh Nhị vào báo gì đó bên tai hắn rồi ra ngoài. Vẻ mặt Minh Nhị bỗng trở nên khó coi.
"Băng Băng. Thế này cũng được gọi là sát thủ số một thể giới sao?" Minh Nhị nghiêm giọng với Hàn Bạc Băng.

Nghe tiếng nghiêm túc sư huynh Hàn Bạc Băng biết ngay là có chuyện liền dùng tay lau nước mắt trên mặt trở lại bộ dạng lạnh lùng như trước, cúi đầu lễ phép với Minh Nhị.

"Sư huynh."

Vương Hạo Thiên tức đến muốn ói máu. Anh rớt mồm dỗ dành mà cô không nín thế mà tên kia chỉ mở miệng là cô đã im bật luôn.

"Sư huynh có việc cần bàn riêng với muội." Minh Nhị vẫn giữ nguyên bộ dạng nghiên túc nói với cô rồi bước đi về thư phòng.

"Chuyện riêng sao?? Hàn theo tôi. Đợi em một lúc." Cô tò mò không biết sư huynh nói chuyện gì chắc là chuyện quan trọng. Gọi Hàn Y, Hàn Nhoãn, Hàn Kha, Hàn Long rồi quay lại nhẹ nhàng nói với Vương Hạo Thiên và đi theo Minh Nhị.

Thấy sư muội còn gọi cả mấy người kia anh cau mày hỏi lại cô:"Bọn họ..." Cô quay lại nhắc nhở:" Là người của mình không phải lo." Rồi mọi người cùng nhau đi vào thư phòng.

"Lão đại, thử nói xem tại sao cái tên Minh Nhị này là sư huynh của chị dâu như vẫn ra tay với Điệp Giả. " Lý Nghị thắc mắc hỏi.

"Tôi cũng thật sự muốn biết. Miệng thì nói muốn trả thù cho Minh Vũ. Nhưng bây giờ lại để chị dâu biết thân phận thật là M. Thật sự không đúng." Mặc Đằng cũng khó hiểu lên tiếng.

Trương Hằng ngẫm nghĩ gì đó rồi cất tiếng:" Hai người nói cũng có lý nhưng mà nếu như Minh Nhị thật sự là người cùng tổ chức với chị dâu thì có nghĩ là cũng biết chị dâu là con nuôi của Triệu Anh Hào. Chắc chắn không giám ra lỗ mãn. Còn chuyện của Điệp Giả thật sự không thể giải thích. Lão đại..."

Nói đến đây Trương Hằng quay sang định hỏi Vương Hạo Thiên nhưng bị anh chặn họng.

"Đợi cô ấy ra là biết."

Sau hơn một giờ đồng hồ vẫn chưa ra mọi người ở ngoài hoang man không biết tình hình trong thư phòng thế nào nói gì mà lâu như vậy vẫn chưa xong.

Một lúc sau, cửa thư phòng mở ra Minh Vũ bước ra trước tiên sau đó là đâm người thân cận họ Hàn. Nhưng mãi cô vẫn chưa ra ngoài anh thấy lạ đứng dậy định vào trong nhưng bị ngăn lại.

"Lão đại, không muốn bị làm phiền. Lão đại có chuyện phải suy nghĩ." Hàn Nhoãn đứng ra ngăn cản anh. Nhưng anh không bỏ lời nói của Hàn Nhoãn ra sau gáy mà đi thẳng vào trong.

"Băng Băng." Thấy cô vợ nhỏ ngồi thất thần trên ghế sofa đôi mắt như người đờ đẫng như người vô hồn tau vịn chặt vào thành ghế.

Anh dịu dàng ôn nhu gọi tên cô nhưng cô không trả lời. Anh bước đến gần cô hơn nữa.

"Anh ra ngoài trước đi. Em có chuyện phải suy nghĩ một lúc." Cô quay mặt đi chỗ khác như muốn tránh mặt anh. Thấy cô như vậy tim anh thắt lại, sống lưng cứng đờ, bước chân bỗng trở nên nặng nề. Anh im lặng ra ngoài cánh cửa thư phòng đóng chặt lại.

Khung cảnh ở ngoài bỗng chốc trở nên lạnh lẽo đếm đáng sợ trong nháy mặt. Vương Hạo Thiên cuộn tay thành nắm đấm lộ rõ cả khớp xương, anh rất lo cho cô.

Cứ như vậy, mọi người chẳng ai nói một lời lặng im thin thít.
"Cạch"

Cánh cửa thư phòng mở ra, cô gái ủ rũ từ từ ra ngoài.
"Băng Băng. Em ổn chứ." Vương Hạo Thiên nhanh chân đỡ cô vào lòng.

Hàn Bạc Băng gượng cười để anh yên lòng:" Chúng ta về Vương gia thôi." Anh dìu cô rồi lấy thêm áo khoác vào cho cô cùng nhau ra ngoài.

"B.... Muội nên nghiêm túc suy nghĩ kĩ chuyện sư huynh vừa nói." Minh Vũ ngồi chiếm chệ trên ghế sofa tay nâng lu rượu vang đỏ, hai chân bắt chéo oai phong nói với Hàn Bạc Băng.

Cô không quay lại nhìn cũng chẳng nói thêm gì mà đi cùng Vương Hạo Thiên.

Từ lúc lên xe Hàn Bạc Băng mắt nhìn về hướng cửa kính, chẳng biết cô đang ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài hay đang suy nghĩ về một điều gì đó phiền não. Ánh mắt mông lung mơ hồ tựa như vực sâu nghìn trượng.

Vương Hạo Thiên giữ chặt vai cô, nhìn thấy người mình yêu cứ thất thần như vậy anh đau lòng. Anh rất muốn biết Minh Nhị đã nói gì, đã làm gì mà vợ nhỏ đáng yêu của anh lại thành ra thế này. Nhìn ở hiện tại anh có thể biết rằng đó là chuyện rất quan trọng với cô và nếu cô không nói thì anh cũng sẽ không hỏi.

Bàn tay của Vương Hạo Thiên run run giữ lấy vai Hàn Bạc Băng. Cảm nhận được sự ấm ấp và lo sợ của anh cô tựa đầu lên vai anh một tay cầm lấy bàn tay đang run run trên vai mình.

Người đàn ông nổi tiếng không sợ trời không sợ đất, lạnh lùng, nhạt nhẽo, tàn nhẫn lại vì cô mà trở thành một người ân cần, dịu dàng, chu đáo. Lại vì cô mà suốt ngày nơm nớp lo sợ cô sẽ xảy ra chuyện, một lòng muốn ở bên cạnh cô, bảo vệ cô, chăm sóc cô và muốn cô trở thành người phụ nữ duy nhất của anh.

Một phút yếu lòng, những giọt nước mắt bỗng rơi xuống. Suốt thời gian qua cô luôn gượng ép bản thân phải dũng cảm, phải mạnh mẽ không cho phép bản thân rơi nước mắt vì mấy cứ chuyện gì.

Nhưng ngay lúc này, ở bên cạnh anh cô lại rất yên tâm khóc. Chỉ bên cạnh anh cô mới là chính cô Hàn Bạc Băng chứ không phải là sát thủ B đứng đầu tố sát thủ thế giới.vào ngực Vương Hạo Thiên khóc nức nở. Thấy cô khóc anh chẳng biết làm gì, anh cũng chẳng biết an ủi cô thế nào vì anh có biết vì sao cô khóc đâu. Anh xoa xoa rồi lại vỗ vỗ lưng ôn nhu trấn an cô bằng những hành động theo quán tính.