Vợ Chồng Hắc Đạo

Chương 1: Hai mẹ con....Âm dương cách biệt




Màn đêm u ám , bầu trời đêm như tấm thảm nhung khổng lồ. Đêm nay không trăng cũng chẳng sao điềm báo một trận bão táp sắp sảy ra.

Ở căn biệt thự rộng lớn xa hoa cách xa trung tâm thành phố T.

"Đoàng... Đoàng...."

Những tiếng súng vang lên trong đêm tối xám xịt.Đám người hầu, cận vệ cứ thế ngã xuống xác người chồng chất, mùi máu tươi xộc vào mũi gây khó chịu. Bọn chúng thuộc băng đãng Mafia nào đó đến giết những người trong biệt thự

"Lật tung mọi ngóc ngách,không được bỏ sót một ai.Ngay cả một con kiến cũng không" Tên cầm đầu ra lệnh.
Hắn tầm 40 41 tuổi trên mặt đeo 1 miếng che mắt ( kiểu bị của bọn cướp biển hay đeo ấy mà mình chả biết miêu tả thế nào) thân hình cường tráng, chắc do tập luyện nhiều.

"Rõ" Đám thuộc hạ đồng thanh trả lời.

Bỗng một tên chạy đến bên tên đại ca mù: " Đại ca, vợ con của hắn chắc còn trốn trong này, kiểm tra xác không có".

Sâu trong phòng tối hai mẹ con ngồi trong tủ quần áo

"Gái yêu, ở đây đợi ba và anh con đến đừng chạy ra ngoài. Dù có chuyện gì con cũng không được ra ngoài..."Bà vuốt tóc con gái, nhỏ giọng dặn dò.

Cô bé thông minh hiểu được điều bà muốn nói với cô, cô siết chặt tay mẹ lắc đầu nhìn bà mình bằng đôi mắt ngập nước.

Bà ôm cô chặt cô ,vuốt xoa xoa sống lưng an ủi cô. Bà đưa đôi tay mền mại chạm nhẹ lên luôn mặt cô cười tươi, tưởng chừng bà đang muốn khắc sâu khuôn mặt xinh đẹp này vào tâm trí.

Bà thật không nỡ xa nơi này, không nỡ bỏ lại hạnh phúc này, càng không nỡ bỏ tình yêu bé bỏng này lại. Nhưng làm sao bây giờ không còn cách nào khác.

Đặt nụ hôn đầy yêu thương lên trán con, bà nghẹn ngào :" Nghe lời mẹ....ở yên đây...ba và anh con sắp đến rồi."

"Băng Băng, Mẹ yêu con" Nói rồi mà gạt tay cô với lấy cái gì đó, dứt khoát mở tủ chạy ra ngoài.

Hàn Bạc Băng với tay dữ bà nhưng không kịp nữa rồi.

"Đại ca, người ở đây " người đàn ông cao to đen hôi hét lớn.

"Giết chết ả cho tao" lão cầm đầu nói vọng vào với giọng điều đầy đắc ý

"Đoàng" Bà chĩa khẩu súng vào mi tâm của tên đối diện vừa hét lên với tên cầm đầu nổ súng.

"Ố ô....tôi thật không ngờ được rằng Hàn phu nhân được thế giới ngầm ca tụng là hiền lương thục đức cũng là một sát nhân. Không hổ là người bên cạnh của Hàn Du Khương." hắn ta nghiến răng mà nói 3 từ cuối.

" Đám cẩu tặc các ngươi không đủ tư cách để gọi tên chồng ta." bà đưa ánh mắt đầy kinh bỉ nhìn đám người kia.

" Đám sâu bọ các ngươi dám đến Hàn gia làm loạn chắc cũng biết hậu quả" bà nói tiếp.

"Đoàng " tên cầm đầu đưa súng về phía mẹ cô. Phát súng nhắm thẳng cổ tay đang cầm súng, một đoá hoa máu đỏ tóe ra như một đóa bỉ ngạn, khẩu súng trong tay bà rơi xuống.

Hàn Bạc Băng vẫn ngồi trong tủ đưa đôi mắt bất lực nhìn khung cảnh bên ngoài, cô sợ run lên.

"Đoàng" lại một tiếng súng nữa vang lên, một viên đạn cắm vào đầu gối, bà ngã xuống nền nhà.

Máu lại chảy ra k ngừng.Bà vẫn nhìn con gái đang ngồi trong tủ, bà quên sự đau đớn mỉm cười thật tươi với cô.

"Có tư cách hay không thì không đến lượt bà mở miệng, Hàn phu nhân " hắn nở miệng nói giọng châm biếm, dứt lời tên cầm đầu bước đến chĩa sát súng vào mi tâm bà."Hàn phu nhân bà đừng dọa tôi...hahaaaa"

"Mẹ xin ......" lỗi con yêu ,bà chưa nói hết câu ."Đoàng" bà ngất lịm đi.

" Mẹ...mẹ ơi..." Hàn Bạc Băng từ trong tủ phóng nhanh như tên lửa đỡ lấy bà hét toáng lên. Tận mắt nhìn thấy mẹ mình chết, với một cô gái 6t sẽ thế nào, hiện thực thật quá mức tàn nhãn với cô.

"Mẹ, con yêu mẹ... mẹ tỉnh lại đi. Mẹ.." Hàn Bạc Băng khóc nắc lên nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt trắng bệch.

Đám người Mafia thấy thế theo nhau cười hahaaaaa( cười lên nỗi đau của người khác chắc hạnh phúc lắm).

"Thật là mẫu tử tình thâm. Âm dương cách biệt rồi, bé con khóc thế không xinh đâu. Ta chỉ giúp bà ta siêu thoát sớm hơn mà thôi. Hahahaaaaaa...San bằng biệt thự này cho tao " tên cầm đầu sảng khoái hét lớn.

"Giết con nhóc này để diệt trừ hậu họa" một tên thuộc hạ tiếp lời ngay sau đó. Hằn vừa nói rồi chĩa ống súng đen ngòm về phía cô.

"Đoàng.. Đoàng.... Đoàng"

Tiếng súng lại lần nữa vang lên.Tiếng súng không phải do đám người Mafia mà từ một cậu bé.

Một cậu bé tầm 15 tuổi đi trước theo một đám người mặc đồ đen (ngầu quá man).Người đó không ai khác là Vương Hạo Thiên lão đại Hắc Bang Thiên Vương tiếng lắm lẫy lừng.Anh cao ngạo lạnh lùng ra tay tàn độc hơn bất cứ ai

"Oắt con mày giết người của bọn tao" tên đại ca quay người gắt."Mày đánh chó thì phải mở to mắt ra xem, chủ nó là ai" hắn nói tiếp.

" Tên đần độn giám giết anh em tao, mày biết bọn tao là ai không?"

" Không biết tốt xấu " Vài tên thuộc hạ a dua theo.

Anh đưa đôi mắt chim ưng nhìn chúng.

" Vụt" phi tiêu độc dạng mini găm thẳng vào yếu hầu hai tên tiểu cẩu ngã quỵ xuống chết ngay tại chỗ. Thân thủ người này quá chuẩn, quá nhanh nhưng tại sao 1 giọt máu cũng không có.

Chúng hoảng sợ đưa mắt nhìn ngón cái tay trái anh. Đám người Mafia lại không khỏi giật mình chiếc nhẫn trên ngón cái tay trái của Vương Hạo Thiên. Chiếc nhẫn tối thượng,người người giới hắc bang đều phải kiêng dè,Thiên Vương nhẫn.

Chỉ có người cấp bạc cao nhất mới có chiếc nhẫn này. Chiếc nhẫn làm từ vàng nguyên chất và kim cương xay nhuyễn. Mặt trên nhẫn được chạm khắc hình rồng sinh động, mắt rồng gắn thêm 2 viên kim cương đỏ ruby rất đẹp.

Thiên Long Bang dưới trướng một lão đại bí ẩn, sau hơn 2 năm hoạt động cũng không biết họ giết bao nhiêu người để vươn lên vị trí đứng đầu thế giới ngầm.

Lão đại bí ẩn đó chính là anh,tàn nhẫn, thâm độc, không thương hoa tiếc ngọc.

Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, diệt cỏ phải diệt tận gốc chính là cách anh đưa Thiên Vương vững vị trí đứng đầu.

Vương Hạo Thiên dù mới 15t nhưng chỗ đứng của anh ở hai giới bạch hắc đạo đều rất vững chắc.

"Lão đại. Mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa" người nói là Trương Hằng cũng là Nhị Lão bang Thiên Vương

Theo sau là Mạc Đằng là Tam Lão và Lý Nghị Là Tứ Lão gọi ngắn gọn là 'Tam đại Thiên Vương' họ thuộc hạ thân cận theo Vương Hạo Thiên từ khi anh lên 5t.

Vương Hạo Thiên đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn đám người mafia tiến vào trong nói giọng đanh thép:" Lũ cẩu xúc sinh các ngươi dám đến Hàn gia làm loạn.Đúng là không biết tốt xấu." Dừng một lúc anh nói tiếp. " Mafia các ngươi ăn gan hùng mật báo ". Nói rồi anh cùng người của mình bước vào.

Người trong giới hắc đạo chắc hẳn biết 'Tam Đại Thiên Vương' nổi danh khắp nơi hay cúi đầu trước một ai.

Vậy mà họ lại cung kính gọi tên oắt con trước mặt lão một tiếng "Lão đại".

Tên đại ca lại càng chắc chắn về thân phận của người đứng trước mặt.

Đối với Thiên Vương bang, một tên cầm đầu của nhánh nhỏ Mafia như ông dù có ông trùm chống lưng cũng chẳng được ích gì.

Từ lúc thấy Vương Hạo Thiên, ngay tên đại ca cũng chẳng dám ho he gì ,giờ mới chấp hai tay trước mặt cầu xin " Lão đại là chúng tôi có mắt không thấy thái sơn. Mong cậu bỏ qua"

Anh uy nghiêm đi vào chẳng để tên đại ca tép riu đó vào mắt. Càng vào trong anh nghe tiếng khóc càng rõ. "Ai vậy... tiếng khóc... này quen tai vậy" anh đang thầm nghĩ . "Băng Băng" giọng nói trầm ấm vang lên, hoàn toàn khách với giọng đanh thép vừa nãy.

Tiếng gọi của anh làm cô bừng tỉnh, như được kéo ra từ địa ngục.

Cô ngước khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn anh " Hạo....Thiên..... Mẹ...e...m... mẹ...em ." khó khăn mở miệng cô chưa nói hết câu đã không kiềm chế được mà khóc òa lên.

Nghe giọng cô tim anh như thắt lại, nhìn cô bằng ánh mắt trấn an. Ánh mắt anh lại nhìn người nằm xoài trên sàn nhà.

Đúng vậy, người đã chìm say vào giấc ngủ mãi mãi chẳng thể tỉnh lại là mẹ cô, Hàn phu nhân.

Nhìn thấy bộ dạng cô bây giờ tâm trạng anh rối bời không thể nào tả nổi, anh muốn tất cả bọn chúng phải bồi tắng với mẹ cô.

Lần trước anh đến Hàn gia là 2 năm trước cũng là lần đầu tiên anh gặp cô.khi đó cô vẫn là cô nhóc hoạt bát, nhanh nhẹn, vui tính, với đôi mắt màu lam tinh nghịch, trên môi cô lúc nào cũng nở nụ cười tươi như thiên sứ.

Bây giờ, cô suy sụp tinh thần ánh mắt vô hồn không còn sức sống.

Anh chẳng biết cô ngồi đó từ lúc nào cũng chẳng biết cô đã khóc bao lâu. Anh chỉ biết nhìn cô như vậy anh rất thương cô. Anh bất giác nhíu mày, sống lưng cứng lại anh bước đến bên cạnh cô xoa xoa sống lưng cô trấn an:"Anh biết....ngoan"

Khi đang xử lý việc ở bang, nhận được tình báo Hàn gia có biến. Anh cùng đám thuộc hạ lên siêu xe Ferarri màu bạc phóng như bay đến biệt thự Hàn gia. Nào ngờ, đi nửa đường gặp mai phục, lòng anh càng bất an.

Dừng trước cửa lớn Hàn Gia, căn biệt thự xinh đẹp giờ.... xác người ngổn ngang màu máu nhuộm đỏ căn biệt thự những cảnh tượng đó chẳng là gì với người như anh .Nhưng khi anh thấy cô bé ôm mẹ khóc đến cạn nước mắt anh mới nhận ra tất cả đều muộn rồi. "Giá như anh có thể đến sớm hơn, giá như anh cho người canh phòng cẩn thận hơn thì bi kịch này đã không xảy ra với cô."

" Tất đều phải chết." Anh dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn đám Mafia đang run sẩy.

Nhưng khi ánh mắt trở về cô gái ấy lại dịu dàng hết mức.

Cô lắc đầu, đôi mặt tràn nhận hận thù căm phẫn nhìn tên cầm đầu: " Tôi muốn ông ta ". Anh gật đầu đỡ cô đứng dậy. "Cảm ơn an.." anh, chưa hết câu cô đã ngã vào vòng tay anh vì mệt mỏi.

"Gọi Mạc Hân" anh bỏ lại câu ngắn gọn rồi quay lưng lên xe. Tất nhiên "Tam Đại THIÊN VƯƠNG " ôm Hàn phu nhân theo sau.

Trương Hằng, Lý Nghị, Mạc Đằng theo anh đã lâu nên cũng quen với cách làm việc nhanh gọn lẹ.

Ám khí là phi tiêu độc và những tay súng bắn tỉa có lắp giản thanh được sắp sếp trong bóng đều sẵn sàng, chờ lệnh lão đại.

Sau khi nghe lệnh anh đám Mafia chẳng kịp rút súng đã chết từ lúc nào không hay.

Riêng lão cầm đầu cũng đờ đẫng mất một lúc mới bình thường lại.

Quá nhanh quá nguy hiểm

Ông ta cũng nghe nhiều lời đồn về Bang Thiên Vương. Hôm nay tận mắt chứng kiến đúng làm người ta khó mà tin được không hổ danh là hắc bang đứng đầu thế giới ngầm.
_________________
Là truyện đầu tay nên có gì mọi người đọc và góp ý cho mình nha
Cảm ơn mọi người.😘😘