Vợ Chồng Cùng Quản Gia

Chương 6




“Tiểu Cẩn, Tiểu Cẩn.” Tiếng kêu gào này thật sự gọi là vang dội toàn thôn.

Diêu Cẩn vội vàng chạy ra ngoài, anh quen thuộc đường nơi này, nhưng lại quên mất cha mẹ anh cũng không phải quen lắm, lúc gọi điện thoại cũng chưa từng nói về chuyện này.

Diệp Bội cũng chạy theo sát Diêu Cẩn ra ngoài,trong khi để cho mẹ cô ngẩn ra ở nhà, rất nhanh thì trở lại, mẹ của cô mang thai, thật sự là cô không hy vọng bà quá khẩn trương, quá lo lắng: “Mẹ, không sao đâu, mẹ ở nhà là được rồi, rất nhanh con sẽ trở lại, con cũng sẽ dẫn bọn họ tới.”

Hôm nay là tối thứ bảy, vốn là theo Diêu Cẩn và cô dự tính có lẽ là phải ngày mai cha mẹ của Diêu Cẩn mới tới, thế nhưng hôm nay đã đến, việc này nói rõ thật sự là cha mẹ của Diêu Cẩn rất quan tâm Diêu Cẩn, hơn nữa có lẽ là tối hôm qua sau khi biết tin tức đã đi suốt đêm tới.

Lúc Diệp Bội chạy đến thì Diêu Cẩn đã tìm được cha mẹ của anh, không chỉ có ba Diêu Cẩn, ngay cả mẹ anh cũng tới rồi.

“Mẹ, con đã nói rồi mẹ đừng lo lắng, chạy tới như vậy nếu như đã xảy ra chuyện gì thì con làm thế nào?” Nghiêm mặt, lúc này Diêu Cẩn thật sự không giống như một đứa bé chín tuổi.

“Tiểu Cẩn, là mẹ lo lắng con, cho nên mới gấp gáp tới đây, hơn nữa chúng ta thật sự không sao, mẹ với ba con thay nhau lái xe, cho nên con không cần phải sợ chúng ta lái mệt mỏi.” Không biết vì sao, đối mặt với Diêu Cẩn thì trong lòng mẹ Diêu đột nhiên có thêm một loại cảm giác gọi là chột dạ.

“Mẹ,“ Diêu Cẩn đành chịu mở miệng, “Con không phải là ý này, chẳng lẽ mẹ không biết buổi tối lái xe thật sự rất nguy hiểm ư, mẹ lái xe không mệt mỏi nhưng lại không thể bảo đảm người khác lái xe không mệt mỏi, nếu như ba mẹ xảy ra chuyện, ba mẹ bảo một đứa bé như con làm thế nào.” Nghĩ tới chuyện này, thật sự là lòng Diêu Cẩn vẫn còn sợ hãi, anh cho là anh đã nghĩ tới mọi chuyện, nhưng lại chỉ quên mất tình cảm của người làm cha mẹ đối với con cái kia, sẽ không cho phép xuất hiện ngoài ý muốn gì.

“Mẹ biết rồi, “ Thật đúng là lần đầu bị con trai dạy dỗ, mẹ Diêu cảm thấy có hơi không biết làm sao, nhưng mà, nhìn bộ dạng Diêu Cẩn thì bà vẫn cười: “Chỉ cần thấy được con không có việc gì thì mẹ yên tâm, mẹ thật sự rất sợ con xảy ra chuyện gì, nhưng mà Tiểu Cẩn con yên tâm đi, sau này chúng ta tuyệt đối sẽ không liều lĩnh như vậy nữa.” Nói xong cũng dùng ánh mắt ra hiệu cho chồng đứng ở bên cạnh.

“Đúng đó, Tiểu Cẩn, cha với mẹ con biết sai rồi, con tạm tha chúng ta đi, đúng rồi, không giới thiệu với chúng ta một chút cô bé này là ai vậy?” Ba Diêu đã sớm thấy một cô gái nhỏ vẫn đi theo sau lưng thằng con nhà mình, cũng thấy cô bé khẩn trương, nhưng từ trước tới nay vợ mình đều mạnh mẽ, thật không dễ mới thấy một mặt yếu kém của bà, ba Diêu đương nhiên không muốn cắt ngang, bây giờ vợ đã lên tiếng, vậy đương nhiên ông phải ra tay giúp đỡ.

Vào lúc này Diêu Cẩn cũng mới chú ý tới Diệp Bội vẫn đi theo phía sau anh, nhưng mà bởi vì khoảng cách hơi xa, cho nên anh cũng không chú ý tới, áy náy nhìn Diệp Bội, đến dắt tay của cô đi tới tự mình giới thiệu trước mặt cha mẹ: “Đây là Diệp Bội, lúc đó chính là em ấy phát hiện được con, cho nên con mới có thể được cứu.”

Có lẽ đây là lần đầu tiên ở đời này gặp bố mẹ chồng tương lai, Diệp Bội có vẻ hơi cẩn thận, khẽ cúi người xuống: “Con chào cô chú ạ.”

“Ôi, “ Tuy là vẫn ở tại Thành Thị lớn, nhưng nhìn tính nết của người khác thì mẹ Diêu vẫn ưa thích giản dị một chút, gần như là lần đầu tiên thấy thì mẹ Diêu đã thích cô bé này, “Con tên là Diệp Bội đúng không, không biết là cô có thể gọi con là Bội Bội hay không. Nhà chúng ta cũng chỉ có một đứa con là Tiểu Cẩn, hơn nữa còn là một thằng nhóc, cho tới nay cô đều muốn một đứa con gái, nhưng bây giờ xem ra đã có thể thực hiện rồi, con làm con gái của cô có được hay không? Nếu như bây giờ con gật đầu thì sợ rằng quà gặp mặt của cô cũng phải thay đổi một chút rồi.”

Diệp Bội có chút không biết làm sao, thật ra thì tính tình của người mẹ chồng này mấy chục năm như một ngày, nhưng để vì chung đụng sau này, cho nên Diệp Bội vẫn coi như là thành thạo: “Cô à, có một số việc tự con không thể hứa hẹn được, nhưng mà mẹ con đang chờ mọi người ở trong nhà, hay là chúng ta đi về trước đi.”

“Đúng vậy, mẹ, chúng ta đi thôi, mẹ của Bội Bội còn đang chờ chúng ta đó.” Diêu Cẩn vội vàng tiếp lời, cũng không thể để cô dâu tương lai biến thành em gái nuôi của mình, nếu như thực sự là vậy sẽ không tốt, bởi vì đến lúc đó chịu khổ nhất định là mình.

“Được rồi, các con dẫn đường đi, cho dù chỉ là một thôn nhỏ, nhưng muốn tìm được một nhà thật đúng là quá khó khăn.” Mẹ Diêu cảm khái nói.

“Dạ.” Từ lúc mới vừa bắt đầu thì Diêu Cẩn vẫn nắm tay Diệp Bội, hiện tại cũng là như thế, hai người thì dẫn đường ở phía trước, tuy là mình đã tới chỗ này, nhưng vẫn không quen thuộc đến mức chỗ nào cũng biết, hôm nay anh có thể nhanh như vậy tìm được cha Diêu mẹ Diêu có lẽ cũng phải nhờ vào công lao Diệp Bội dẫn anh đi khắp nơi vào ban ngày.

Sau lưng, Ba Diêu đẩy mẹ Diêu một cái: “Vợ à, anh thấy có phải là con trai chúng ta vừa ý con gái nhà người ta hay không, trước kia không phải nó chẳng thèm dắt tay bé gái sao, nó còn nói nhất định phải giao toàn bộ lần đầu tiên đều cho người mình yêu nhất, cũng không biết là nó xem đựơc từ nơi nào, nhưng mà hôm nay, bà xem tay thằng nhóc kìa, không chỉ có dắt tay con gái người ta, dáng vẻ còn giống như là không muốn buông tay lắm.”

So với ba Diêu, ngược lại thì mẹ Diêu không nghĩ nhiều lắm: “Có lẽ là vì liên quan tới việc cô bé kia cứu con trai mình đi, hơn nữa nếu quả thật giống như ông nói vậy thì chẳng phải là tôi mất một con gái nuôi à.” Nói thì nói như vậy, nhưng hai vợ chồng cũng chỉ là nói một chút mà thôi, dù chín chắn thế nào thì cũng chỉ là hai đứa bé mà thôi. Hơn nữa nói một câu nói thật, con gái nuôi thì không sao cả, trang #ddlqd# bubble nếu như là con dâu của bọn họ càng có khuynh hướng môn đăng hộ đối, đây không phải là thế lực bọn họ, mà là nếu như không môn đăng hộ đối thì đến sau này hai vợ chồng nhất định sẽ xuất hiện rất nhiều mâu thuẫn, giá trị quan khác nhau chính là lực cản lớn nhất.

Đi không bao lâu thì bọn họ đã đến nơi, lúc này cửa nhà họ Diệp mở ra, mẹ Diệp đứng ở cửa ra vào, mặt tươi cười, dùng tiếng phổ thông không rất tiêu chuẩn mở miệng: “Chào anh chị, tôi nghĩ anh chị có lẽ là cha mẹ của Tiểu Cẩn, không ngờ đã đến nhanh như vậy, cũng đúng, làm cha mẹ lo lắng con cái cũng không khó hiểu, mau vào ngồi, tôi nghĩ anh chị còn chưa ăn cơm phải không, hôm nay trong nhà nấu cơm không nhiều lắm, có lẽ là tôi đi nấu hai tô mì cho anh chị.”

“Ôi, mẹ Bội Bội, không cần bận rộn vậy, chúng tôi không sao đâu.”

“Không sao, dù sao đói bụng cũng không tốt, anh chị chờ chút, rất nhanh thôi.” Nói xong cũng không đợi cha Diêu mẹ Diêu phản ứng đã đi phòng bếp.

Mẹ Diêu nhìn trang trí chung quanh: “Không ngờ nhà này coi như cũng không tệ lắm.”

Nấu tô mì cũng không cần rất nhiều thời gian, cũng không lâu lắm thì mẹ Diệp bưng hai tô mì tới, hơn nữa còn cố ý bỏ thêm hai quả trứng, tuy là ở nông thôn, nhưng thứ này cũng không phải là rất ít, hơn nữa nơi này cũng không phải là nông thôn ở Tây Bắc, dĩ nhiên là có thể ăn no.

“Thật xin lỗi, trong nhà không có gì ngon, chỉ tạm thời lấp bao tử thôi.”

“Không có việc gì, đúng lúc đói bụng.”

Có nhiều nơi lễ phép là ăn cơm chỉ có ăn ra tiếng mới là biết lễ phép, như vậy tỏ vẻ đồ ăn của đối phương rất ngon, nhưng có nhiều nơi ăn cơm mà ăn ra tiếng là rất không lễ phép, cha Diêu mẹ Diêu rõ ràng thuộc về loại người sau, cho dù ăn thì ngoài mặt vẫn không có tiếng động gì phát ra, nhưng mà một tô mì cũng đã ăn xong rồi.

“Còn cần không, trong nồi còn có một chút.” Thấy cha Diêu mẹ Diêu ăn xong món mình làm rồi, mẹ Diệp cũng rất vui vẻ, điều này chứng tỏ kỹ thuật của mình đã được khẳng định, không thể không nói, ranh giới để mẹ Diệp vui vẻ thật rất thấp.

“Không cần, chúng tôi đã ăn no, nếu không phải là bởi vì ăn ngon, chỉ sợ tôi cũng ăn không hết một tô lớn như vậy, đúng rồi, trên xe chúng tôi còn có chút đồ, chúng tôi đi lấy tới, Tiểu Cẩn, đi qua lấy cùng chúng ta đi.” Ăn uống no đủ, cũng có hơi sức, giống như mệt mỏi của người đi đường một ngày một đêm qua cũng đã biến mất.

Lần này thật sự không để cho mẹ Diệp kịp lên tiếng, bởi vì rất nhanh đã không thấy tăm hơi ba người kia.

“Bội Bội, bọn họ là tự mình lái xe tới đây?” Bởi vì chỉ có hai mẹ con họ cho nên mẹ Diệp lại dùng tiếng địa phương nói chuyện.

“Đúng vậy, hình như là bọn họ lái xe hơi tới đây.” Những năm này quả thật là xe hơi rất có giá trị, nhưng đến đời sau, xe hơi hoàn toàn là không đáng tiền, bởi vì gần như mỗi nhà đều có một chiếc, thật sự đáng tiền là máy bay, cho nên Diệp Bội lại không giật mình chút nào.

Chỉ là mẹ Diệp thật sự có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại tự mình gật đầu: “Người ở thành thị lớn quả thật là rất nhiều người có xe hơi, nhà bọn họ lại ở thành phố H, cũng không phải là kỳ lạ lắm.” Tuy là sinh ra ở nông thôn, nhưng mẹ Diệp cũng luôn làm việc bên ngoài, nếu không phải vì chăm sóc Diệp Bội còn có dưỡng thai thì cũng sẽ không ở nhà, thấy được cũng không ít xe hơi rồi, nhiều nhất là cảm thán một lát, phải nói thật ra bộ dạng hoảng kêu ra tiếng giống như cái gì cũng chưa từng thấy đó mới kỳ lạ.

Chờ lúc cha Diêu mẹ Diêu xuất hiện lần nữa trên tay đã mang bao lớn bao nhỏ, mẹ Diêu mở miệng cười: “Tới đây gấp gáp nên cũng không mua cái gì tốt, chỉ tùy tiện chọn lựa một chút, cảm tạ nhà chị cứu Tiểu Cẩn nhà tôi.”

Sao mẹ Diệp lại không biết, cũng nhận ra chữ, đương nhiên có thể biết những thứ đồ bọn họ mua về, vội vàng từ chối nói: “Cái này quá quý giá rồi, Tiểu Cẩn là tự mình chạy đến, tôi cũng chỉ là dẫn cậu bé gọi một cú điện thoại cho anh chị mà thôi.”

“Không quý giá, hơn nữa mới vừa rồi tôi còn nói muốn nhận Bội Bội nhà chị làm con gái nuôi đó, đây chính là quà gặp mặt.”

“Con gái nuôi? Mẹ, có thể không cần không?” Diêu Cẩn đã không nhịn được.

“Tại sao?” Mẹ Diêu nghi ngờ mở miệng, sau đó nhớ tới mới vừa rồi mình nói đùa với chồng mình, cười nói: “Con đừng nói với mẹ là con định cưới Bội Bội làm vợ, nếu quả thật đúng vậy thì làm con gái nuôi quả thật không thích hợp lắm.” Thỉnh thoảng trêu chọc con trai một chút cũng tốt.

Chỉ là không ngờ Diêu Cẩn dắt tay Diệp Bội: “Đúng vậy, sau này Bội Bội chính là bà xã của con, mẹ sẽ là mẹ chồng của Bội Bội, tại sao có thể để Bội Bội làm con gái nuôi của mẹ chứ?”

Diêu Cẩn vừa thốt lên xong, ba Diêu và mẹ Diêu hai mặt nhìn nhau, cuối cùng phá lên cười ha ha, không chỉ có hai người bọn họ, mẹ Diệp cũng cười lên: “Tiểu Cẩn, nhưng Bội Bội mới chỉ có tám tuổi, con phải chờ vài chục năm mới có thể đến lúc đấy.”

“Không sao, con chờ được, không phải là vài chục năm thôi sao, cho dù là mấy chục năm con cũng chờ nổi.” Mặt Diêu Cẩn không sao cả, anh đã sớm làm xong chuẩn bị chờ vài chục năm.

“Ha ha, được lắm, chính là con trai tôi có quyết đoán.” Ba Diêu lớn tiếng nói, “Nếu như con chờ được thật, đợi đến lúc đó cha cho con một nguyện vọng, con muốn cái gì cha cũng cho con.”

“Cha, đây chính là cha nói, chúng ta vỗ tay thay lời thề.”

“Được, vỗ tay thay lời thề.” Lúc này một lớn một nhỏ vỗ tay, nhưng hiện tại múôn nói tin tưởng có lẽ ba người lớn thì một người cũng không tin, vì vậy chờ đến mười mấy năm sau lúc Diêu Cẩn thực hiện cam kết thật thì khổ thân ba Diêu rồi.

Tác giả có lời muốn nói: báo trước chương kế tiếp “Diêu Cẩn: Anh sẽ giúp em xử lý tốt tất cả.”