Vợ Chồng Chớp Nhoáng

Chương 8-3




Trịnh Thanh Thủy thấy bọn chúng nói đi là đi, hoảng hốt la lên nhưng đôi vợ chồng trẻ không những không quay trở lại mà đã đi ra ngoài. Ông quay đầu về, trên mặt xuất hiện ba vạch đen, trên mặt xuất hiện vẻ như “Làm sao bây giờ”, nhìn về phía bố mình. 

"Bố. . . . . . Bọn chúng. . . . . . Ai, không còn ra thể thống gì nữa?"

Trịnh Chính Đường cười híp mắt, Trịnh Thanh Thủy rất kinh ngạc, đã lâu chưa từng thấy bố mình vui vẻ như vậy.

"Chuyện này có gì  không tốt? Như vậy chứng tỏ ta sắp có cháu bế rồi". Trịnh Chính Đường vui vẻ nói.

Ở một nơi khác, xe vừa mới lái ra cổng nhà họ Trịnh, Trình Kỳ Khiết đã lôi gương ra tính trang điểm, nhưng ngay khi thấy mình trong gương cô liền kêu lên thảm thiết. 

Đầu tóc rối bù chưa nói, môi cô sưng lên như bị người khác hôn suốt đêm, trên cổ còn có một vết tích của nụ hôn để lại, muốn che dấu cũng không được. 

Vừa nãy cô đã xuất hiện trước mặt ông nội cùng bố mẹ chồng như thế sao? Cô xấu hổ đến nỗi giờ hận không đào được cái hang nào để chui vào rồi. 

"Làm sao vậy?"

Hành động kỳ quái của cô khiến Trịnh Bang Duệ chú ý đến, quay đầu lại hỏi.

"Bộ dạng của em. . . . . ." Cô chỉ vào cổ của mình, nói như sắp phát khóc.

"Vậy có gì là không tốt". Anh say đắm đưa tay đụng vào những dấu vết mà anh đã để lại, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn, "Anh thấy em thế này rất gợi cảm, rất mê người".

Mặc dù giọng nói tràn đầy từ tính của anh để cô bỗng chốc ngừng thở, nhưng hiện tại cô có chuyện quan trọng hơn cần lo lắng."Mới, mới không tốt đâu, em như thế làm sao có thể gặp người khác nữa?"

"Thế cứ không gặp người khác đi, hôm nay chúng mình xin phép nghỉ một ngày".

Nghe anh nói ra đề nghị này, Trình Kỳ Khiết kinh ngạc hai mặt trợn to, không thể tin được, người trước mắt mà cô biết vẫn là Trịnh Bang Duệ sao? Đây là cái người luôn đặt công việc ở vị trí thứ nhất, cứng nhắc như một người máy Trịnh Bang Duệ sao? 

Nhưng thật sự đề nghị của anh rất hấp dẫn. . . . . .

Đợi chút, không được, không thể làm thế.

"Không được đâu..., làm sao có thể không đi làm? Làm vậy các đồng nghiệp sẽ nghĩ sao? Còn có ông nội cũng sẽ tức giận. . . . . ."

Trịnh Bang Duệ cảm thấy bộ dạng bối rối của cô vô cùng đáng yêu, bèn hôn lên môi cô.

Sau khi hôn đến hoa mắt chóng mặt, Trình Kỳ Khiết đã quên hết mình vừa kháng nghị cái gì.

Hơn nữa, miệng cô càng thêm sưng lên. . . . . .

Gần đây nhà nước đấu giá đất đai cho các tập đoàn tài chính thu mua, trong đó một miếng đất cuối cùng có tiếng là khu đất đẹp đã bị công ty nhà họ Trịnh trúng thầu toàn bộ. 

Đây là hợp đồng hợp tác đầu tiên giữa công ty nhà họ Trịnh với họ Trình, hai nhà đã lập kế hoạch cùng xây dựng ở trên mảnh đất này một công trình kiến trúc về khách sạn năm sao kết hợp cùng một khu siêu thị khổng lồ, còn có tòa cao ốc văn phòng, đến lúc đó sẽ trở thành khu trung tâm, bởi vậy vừa mới thi công khu đất này đã bị giới truyền thông chú ý.  

Ở buổi lễ chúc mừng công ty nhà họ Trịnh khởi công, người được mọi người chú ý đến nhất đương nhiên là người một tay lập ra kế hoạch này- người thừa kế tương lai của công ty họ Trịnh: Trịnh Bang Duệ cùng với phu nhân của anh, thiên kim tiểu thư Trình Kỳ Khiết.

Khi Trịnh Bang Duệ khoác tay vợ mình đi vào hội trường, lập tức dẫn tới truyền thông điên cuồng chụp hình.

Kim đồng ngọc nữ, ông trời tác hợp cho, hoàng tử kết hợp cùng công chúa.

Truyền thông đã nghiêng hẳn đôi vợ chồng này, khen ngợi bọn họ, lúc mới kết hôn các ký giả còn suy đoán đó chẳng qua là phương án kết thông gia giữa hai nhà, nhìn thấy tình hình sống chung của hai người đều nhao nhao sửa đổi lời đồn.  

Bất luận tình yêu của hai người nhìn từ hai bàn tay có mười ngón tay đan xen vào nhau hay lúc nói chuyện ngọt ngào dịu dàng đều không giấu giếm chút nào mà thể hiện công khai trước mặt mọi người, ánh mắt nhìn nhau đắm đuối đều bị mọi người nhìn ra được. 

Hai người mang thân phận là chủ bữa tiệc nên vừa tiến vào hội trường liền có đón tiếp tất cả khách khứa và chào hỏi với rất nhiều bậc bề trên cùng đồng nghiệp trong công việc, do đó hai người cần phải tách ra hành động.  

Trình Kỳ Khiết đi đến chào hỏi một trưởng bối đã quen biết từ nhỏ, bà cụ là khách quen của nhà hàng nhà họ, cụ Đổng ở công ty thuốc nổi tiếng trong nước, cô đặc biệt trò chuyện cùng bà cụ, rất được bà yêu thích.  

Mới trò chuyện được một lúc, bỗng nhiên cô chợt cảm thấy dạ dày khó chịu.

Gần đây hình như thường xuyên có cảm giác buồn nôn, không biết có phải ăn phải đồ gì hư hỏng rồi không? 

Cô vừa cố gắng phục hồi lại một chút, vất vả lắm mới nói tạm biệt với bà cụ, đi tới góc khuất ngồi một lúc để đợi đợt khó chịu này qua đi. 

"Tiểu Khiết".

Có người ngồi xuống bên cạnh cô, là Trình Kỳ Tâm đang nâng cái bụng bầu.

"Chị, oa, mới không vài ngày nhìn thấy, bụng chị dường như đã lớn hơn rồi".

Trình Kỳ Khiết kính nể nhìn cái bụng phình to của Trình Kỳ Tâm, xem ra mang thai khiến cả người chị cô trông đẫy đà hơn mà lại tràn đầy ánh sáng tình mẹ.

Nhưng lời khen ngợi của cô lọt vào trong tai của chị cô lại bị lý giải hoàn toàn khác.  

"Chị biết thừa, chị mập như con chim cánh cụt". Trình Kỳ Tâm tức giận nói.

"Không, chị, chị không mập chút nào, vẫn nhìn thấy eo mà. Nhìn từ đằng sau hầu như không thấy được rằng chị là phụ nữ mang thai nữa là".

Trình Kỳ Khiết biết nên nói lời nói gì mới để chị cô vui vẻ, chị ấy quan tâm nhất chính là vóc dáng, tình trạng hiện tại chắc chắn khiến chị ấy khó tránh khỏi khó chịu. 

"Thật sao?" Nghe em gái nói thế, Trình Kỳ Tâm quả nhiên nở nụ cười."Vậy thì tốt".

Có lẽ do yên tâm, Trình Kỳ Tâm bưng một đĩa điểm tâm trên bàn ăn lên, bắt đầu ăn.

Trình Kỳ Khiết không nhịn được há hốc miệng, trước kia tham gia tiệc tùng chị cô chưa từng ăn gì, làm sao hôm nay sẽ. . . . . . Thấy em gái chưa kịp che giấu vẻ mặt kinh ngạc, Trình Kỳ Tâm chu môi ra.

"Không có cách nào, sau ba tháng mang thai, chị liền thấy ăn như thế nào cũng không đủ no, không còn chú ý đến mặt mũi gì nữa, cho đứa bé trong bụng ăn no mới là quan trọng nhất, chỉ có điểm tâm ở bữa tiệc còn hợp khẩu vị, tiểu Khiết, có muốn ăn món cá xông khói này hay không?"

Vừa ngửi thấy mùi tanh của cá, dạ dày cô đột nhiên đảo lộn, bất chợt lùi về sau một bước, lấy tay che miệng đè nén nước chua này xông tới miệng.

"Thật xin lỗi,..... Gần đây dạ dày em rất kém". Sắc mặt Trình Kỳ Khiết tái nhợt, giải thích."Đặc biệt không chịu nổi mùi tanh".