Đỗ Tuyết Kỳ đã đi rồi nhưng Đỗ Hiểu Linh vẫn chưa hết kinh hoàng.
Hai mắt mở lớn đỏ hoe, đáy mắt sâu hút như đang nhìn vào cõi u linh.
Cái chết của mẹ cô đến bây giờ vẫn ám ảnh cô, trở thành nguyên nhân chính khiến cho cô không thể giao tiếp.
Mà lúc này, Đỗ Tuyết Kỳ lại nhắc đến chuyện này, còn cảnh cáo cô và Tiểu Thành sẽ có kết cục như vậy… Đỗ Hiểu Linh hai chân bủn rủn như muốn khụy xuống đất.
….
Lúc này, ở công ty của Lục Thiếu Quân, công việc cũng đã được giải quyết xong.
Đỗ Tuyết Kỳ sở dĩ được đi cùng anh là vì dự án này nhà họ Đỗ có chung vốn đầu tư mà Đỗ Tuyết Kỳ lại là người kết nối.
Đã muộn, đến sáng công ty vẫn còn có chuyện cần xử lý nên Lục Thiếu Quân nghỉ lại công ty.
Đỗ Tuyết Kỳ thay một chiếc váy ngủ gợi cảm mang theo khi đi, khóe mắt long lanh.
Cô ta mang hai ly rượu tiến đến phía Lục Thiếu Quân:
“Thiếu Quân, uống một chút rượu không?”
Vừa nói cô ta dần tiến lại, đôi môi nhỏ gợi cảm cùng cái nhìn ướt át.
Lục Thiếu Quân nhíu mày lại, khóe môi hơi mím lại.
Anh đang kiềm chế.
Nhưng không phải là kiểu kiềm chế sợ bị dụ dỗ.
Mà là kiểu kiềm chế không tỏ ra quá chán ghét.
“Tôi muốn ngủ.”
Thiếu Quân đáp nhanh rồi trực tiếp đứng lên.
Nhưng anh vừa đi được hai bước thì Đỗ Tuyết Kỳ giả vờ ngã.
“A!” Trong tích tắc ngả vào lòng anh, và ly rượu trên tay cũng đổ vào áo anh.
“Ôi! Áo anh ướt rồi, để em cởi ra giúp anh!”
Nói xong thì đưa tay mở nút áo cho Lục Thiếu Quân.
Không nhịn được, anh thở dài một hơi, mày nhíu lại chán nản cầm lấy cổ tay cô ta.
“Đừng có diễn trò nữa.
Cô có biết cái kiểu diễn trò của cô vụng về đến thế nào không?”
Đỗ Tuyết Kỳ bị đẩy ra lập tức đứng thẳng người, thẹn quá tái hết cả mặt.
Lục Thiếu Quân cong môi rồi cười mỉa mai:
“Hai chị em nhà cô đều thích diễn.
Nhưng cô biết không, ít nhất trên người chị cô không có cái mùi nước hoa rẻ tiền khiến tôi buồn nôn.”
Đỗ Tuyết Kỳ như bị tạt một gáo nước lạnh.
Nước hoa cô ta dùng là loại đặt thiết kế riêng, vậy mà lại bị Lục Thiếu Quân nói là loại nước hoa rẻ tiền, thậm chí còn đem điểm này ra so sánh với Đỗ Hiểu Linh, một người địa vị còn không bằng người ở, quần áo rách rưới?
“Lục Thiếu Quân, em mới là vợ của anh.
Chị ta đẻ con cho anh thì sao chứ? Cũng là thủ đoạn dơ bẩn, tại sao anh có thể ngủ với chị ta mà không phải em?”
Đỗ Tuyết Kỳ uất ức nói.
Cô ta rõ ràng là vợ cưới gả qua cửa của Lục Thiếu Quân, vậy mà anh thà ngủ với một người câm cũng không động đến một sợi tóc của cô ta.
“Cô ta đúng là thủ đoạn dơ bẩn.
Nhưng tôi thích tiếng ú ớ trên giường của cô ta.
Cô có muốn biết cụ thể hơn nữa không?”
Lục Thiếu Quân thì thầm bên tai của Đỗ Tuyết Kỳ.
Nghe đến đây, máu trong người cô ta lại càng sôi trào.
Chuyện thật nực cười, một người vợ danh chính ngôn thuận lại bị chồng mình sỉ nhục tới mức này chỉ vì một con câm.
Trong lúc Đỗ Tuyết Kỳ còn chưa phản bác được gì Lục Thiếu Quân tiếp tục nói:
“Tôi vốn được hứa hôn cho Đỗ Hiểu Linh, mặc dù cô ta bị câm, nhưng mẹ cô ta vốn là dòng dõi quý tộc, còn cô, thân là thứ xuất, mẹ là loại con hát.
Cô có thể lừa được thiên hạ chứ không lừa nổi tôi.
Trong mắt tôi, cô cũng chỉ là một loại đàn bà không ra gì.
Cô có biết cái bộ dạng thường ngày hống hách ra vẻ của cô tôi chán đến tận cổ hay không? Nếu như vẫn muốn sống trên danh nghĩa là vợ tôi, là mẹ của Tiểu Thành, tốt hơn hết đừng có lòng nghĩ sẽ dùng cái thân xác này bò lên giường tôi.
Hiểu không?”
Đỗ Tuyết Kỳ toàn thân cứng đờ.
Tai ù đi.
Cô ta vẫn biết Lục Thiếu Quân là người đàn ông tàn nhẫn, chưa từng để bất kỳ một người phụ nữ nào vào trong mắt, nhưng anh cũng không nên sỉ nhục cô ta như vậy chứ? Cô ta nghiến chặt răng, nén cơn giận vào bên trong, mà lúc này Lục Thiếu Quân đã bước qua người cô ta tiến về phía chiếc giường phòng làm việc kéo rèm đi ngủ.
Đỗ Tuyết Kỳ ngây ngốc đứng ở đó.
Chưa bao giờ cô ta bị sỉ nhục đến mức này.
Thân phận của cô ta quả thật như Lục Thiếu Quân nói.
Nhưng chuyện này là bí mật nhà họ Đỗ, khi mẹ Đỗ Hiểu Linh chết đi rồi, mẹ cô ta lên làm chính thất, danh chính ngôn thuận chưa từng có ai biết rõ thân phận thật.
Cô ta luôn cho rằng mình là tiểu thư quyền quý hống hách hơn người.
Ai ngờ… Lúc này đây lại bị bóc trần đến vậy.
….
Mấy hôm sau, nhà họ Lục diễn ra một sự kiện lớn.
Đó chính là buổi tiệc đón anh trai của Lục Thiếu Quân là Lục Tư Phàm trở về.
Phàm là người có quyền cao chức trọng và địa vị đều được mời tham dự.
Lúc này trong thư phòng, Lục Thiếu Quân cho Đỗ Hiểu Linh tới mặc lễ phục cho mình, anh chán ghét ồn ào, thường lầm lũi ở một mình nên cái vẻ im lặng như cái bóng của Đỗ Hiểu Linh khiến anh muốn cô phục vụ.
Đang lúc chỉnh lại cà vạt cho anh, mái tóc của Đỗ Hiểu Linh phủ trên vai bất ngờ bị gió thổi.
Hương tóc bay tới, Lục Thiếu Quân hít một hơi, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc, không nhịn được anh nói:
“Hương thơm này...thật dễ chịu.”
Đỗ hiểu Linh bị câm do ám thị tâm lý nên thính giác không có vấn đề gì.
Lời này vừa truyền tới cô lập tức run rẩy, hai mắt tròn xoe nhìn anh lắc đầu.
Cô sợ lúc này Lục Thiếu Quân nổi hứng muốn cô cùng quan hệ, bởi vì mỗi lần trên giường với cô anh đều nói câu này, dường như anh đối với cô là một loại cám dỗ vì mùi hương vậy.
Lục Thiếu Quân nhìn thấy ánh mắt ngây thơ và yếu đuối này mở to nhìn mình, trong lòng cũng bất ngờ.
Có thứ gì đó dao động trong anh.
Ánh mắt ấy của cô, dù anh không muốn thừa nhận nhưng nó thật sự khiến cho người khác yêu thích, nhìn thôi đã thấy mong manh, yếu đuối rồi lại sâu kín có phần quật cường nội tâm rất cuốn hút.
Một lát, anh hít vào một hơi rồi đè nén hơi thở xuống chầm chậm nói:
“Đừng nghĩ nhiều quá! Hôm nay tôi không có hứng thú.
Còn nữa, đừng để Lục Tư Phàm biết đến cô!”
Đỗ Hiểu Linh sắc mặt biến đổi, cô không hiểu lắm vế sau của Lục Thiếu Quân.
Nhưng một thoáng suy nghĩ Đỗ Hiểu Linh lập tức hiểu lý do, cô khẽ gật đầu.
“Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn như vậy.”
Đỗ Hiểu Linh gật đầu lần nữa, đối với cái kiểu đe dọa thế này của anh cô vốn đã quen thuộc lắm rồi.
Nhưng, mọi chuyện không dễ dàng như thế, Đỗ Tuyết Kỳ đã tới ngoài cửa từ lúc nào.
Cô ta không dám bước vào giỡn mặt Lục Thiếu Quân nhưng mọi chuyện từ đầu đến cuối lại không bỏ sót một chữ.
Khi Đỗ Hiểu Linh vừa về tới phòng của mình thì cũng là lúc cô thấy Đỗ Tuyết Kỳ đã chờ sẵn trong đó, ánh mắt đầy căm phẫn:
“Con câm này, mày cũng giỏi dụ dỗ đó.
Gần đến giờ đi dự tiệc mày còn muốn Lục Thiếu Quân cởi đồ mày ra cơ đấy!”
Đỗ Hiểu Linh lắc đầu, ý nói bản thân không có ý đó.
Nhưng Đỗ Tuyết Kỳ không cho rằng như thế, cô ta tiến lại:
“Không nên xuất hiện đúng không? Vậy thì tôi sẽ khiến cho cô xuất hiện, để Lục Thiếu Quân ghi thù cô.
Như vậy tôi mới hả dạ được.”
Đỗ Tuyết Kỳ nói xong lập tức ném một bộ đồ của người phục vụ trong tiệc ra mắt vào mặt Đỗ Hiểu Linh.
“Mặc vào! Nếu cô không xuất hiện, tôi không dám chắc tối nay trong bữa tiệc Tiểu Thành sẽ không có vấn đề gì đâu!”
Đỗ Hiểu Linh mặt cắt không còn giọt máu, liên tục xua tay, nhưng Đỗ Tuyết Kỳ nạt:
“Còn không mặc vào? Thay luôn đi! Trước mặt tôi.”
Đỗ Hiểu Linh nghĩ đến con, chẳng còn cách khác, một người mẹ yếu đuối chỉ có thể bảo vệ con mình như vậy, cô đứng trước Đỗ Tuyết Kỳ thay ra bộ quần áo của người phục vụ.
Gió thổi vào từng tấc da thịt hơi run lên.
Đỗ Tuyết Kỳ vừa đứng một bên, vừa khinh miệt, lại vừa ghen tức.
Cơn gió ấy mang đến một hương thơm nguyên bản trên người Đỗ Hiểu Linh, thật sự rất cuốn hút, thân thể cũng vô cùng đẹp đẽ, thứ mà Đỗ Tuyết Kỳ có bảo dưỡng như thế nào cũng chưa từng có được.
Bữa tiệc bắt đầu, Đỗ Hiểu Linh rụt rè đứng ở một góc, ánh mắt không rời Tiểu Thành từ phía xa.
“Hiểu Linh, mau tới chăm sóc cậu chủ nhỏ cho tôi!”
Đỗ Tuyết Kỳ đứng một bên ra chỉ thị.
Người bên ngoài không hề biết sự tồn tại của Đỗ Hiểu Linh, thậm chí trong đại gia tộc nhà họ Lục, chỉ có cành chính Lục Thiếu Quân mới biết cô, còn các cành chi khác thì không.
Đỗ Hiểu Linh lúc này sắm vai một người hầu gái chăm sóc cậu chủ nhỏ.
Lục Thiếu Quân mải tiếp khách, không rảnh để để ý những việc vụn vặt này.
Sự xuất hiện của Lục Tư Phàm đe dọa trực tiếp địa vị đương chủ nhà họ Lục của anh, bởi vậy, những dịp thế này là lúc anh cần giữ vững hình ảnh.
Chưa đến năm phút, Tiểu Thành ăn xong bát súp hải sản đột nhiên nôn dữ dội:
“Mợ chủ, mợ chủ, cậu chủ nhỏ bị nôn!” Một người hầu vội vã tới thông báo cho Đỗ Tuyết Kỳ.
Một khắc ánh mắt toan tính thâm độc, cô ta vội vã:
“Sao? Sao có thể nôn?’
“Cậu chủ nhỏ ăn súp.
Ăn xong thì nôn.”
Đỗ Tuyết Kỳ hét ầm lên, mục đích là để cho mọi người hướng sự chú ý vào cô ta.
“Ai cho cậu chủ ăn súp?”
Đỗ Hiểu Linh đứng ở một bên, ôm lấy Tiểu Thành trên tay sắc mặt tái nhợt.
“Cô sao? Bốp! Cô không biết trẻ nhỏ không nên ăn đồ hải sản quá nhiều hay sao?”
Đỗ Tuyết Kỳ vừa nói vừa đưa tay tát bốp vào mặt Đỗ Hiểu Linh.
Lục Tư Phàm đang ngồi với người lớn, đàn ông trong dòng tộc thì nghe thấy huyên náo.
Kỳ thực bát súp ấy, thay vì bột năng, Đỗ Tuyết Kỳ đã giở trò cho thêm bột sắn, mà Tiểu Thành lại dị ứng bột sắn, ăn vào sẽ nôn.
Lục Thiếu Quân tiến đến lập tức nhìn thấy Đỗ Hiểu Linh một bên má đỏ ửng, Tiểu Thành thấy mẹ bị đánh thì xông lên chắn trước.
“Trời ạ! Nhìn cậu chủ nhỏ kìa! Sao lại bảo vệ một người hầu thế?”
Một vài tiếng xì xào vang lên.
Chỉ thấy Đỗ Hiểu Linh vừa lắc đầu vừa kéo Tiểu Thành ra sau ra hiệu cho cậu bé.
Lục Thiếu Quân tiến đến, vốn định kéo tay Đỗ Hiểu Linh bước đi thì một tiếng nói cất lên:
“Em dâu bớt giận đi! Chỉ là cô gái ấy có chút sơ sót thôi! Đây là bữa tiệc mừng anh trai chồng trở về, em dâu cũng nên cho anh chút mặt mũi chứ?”
Thanh âm nhỏ nhẹ, êm tai nhưng lại mang theo một chút nguy hiểm ẩn giấu.
Chủ nhân của nó là một người đàn ông da trắng, ngũ quan cân đối, đẹp như một bức tượng tạc, không khác Lục Thiếu Quân là bao, ngay cả từ cách nói chuyện.
Đó chính là Lục Tư Phàm, người con trai thất lạc của nhà họ Lục.
Đỗ Tuyết Kỳ còn chưa kịp nói gì thì Lục Tư Phàm đã cầm lấy cổ tay của Đỗ Hiểu Linh kéo ra phía sau, anh cong môi nói:
“Lần sau cô nên chú ý hơn.
Làm người hầu trong nhà giàu không dễ dàng gì.”
Đỗ Hiểu Linh là lần đầu tiên được người khác ra mặt bảo vệ nên rất bất ngờ, đôi mắt vốn tròn to, vừa mong manh vừa man mác buồn xa xăm ấy mở to nhìn anh ta.
“Tối nay em dâu nể mặt anh chút đi, để anh mang người đi nhé.
Người ta là lao động chân tay vốn không dễ dàng đâu!”
Từ đầu đến cuối Lục Tư Phàm cho thấy một màn nhân nghĩa cảm động thật khiến người ngoài tấm tắc về nhân phẩm, so sánh cạnh một Lục Thiếu Quân có cô vợ cậy mình là mợ chủ ra tay ức hiếp người.
Đỗ Hiểu Linh có sai nhưng cũng chỉ là sơ suất không hiểu biết, khi trở về có thể dạy dỗ sau, không nhất định phải ra tay như thế.
Lục Thiếu Quân đứng một bên vô cùng giận dữ, liếc mắt nhìn đã thấy ông nội từ phía xa gật gù trước màn ứng xử của Lục Tư Phàm thì càng thêm nóng ruột.