Vợ Câm Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 29: Không Cần Anh Quản






Một hồi lâu Lục Thiếu Quân vẫn thấy Đỗ Hiểu Linh giữ nguyên một biểu cảm, Lục Thiếu Quân có phần khó chịu.
Cô thật tình đang trống rỗng.
Khi nỗi đau đã nhiều quá thì cô chọn cách để cho tất cả như bụi mù trong lòng rồi hóa thành hư không.
“Sao không đáp lại? Tôi nói cô có hiểu không?”
Lục Thiếu Quân lần nữa chất vấn.

Đối diện với biểu cảm này của cô anh thật sự không yên tâm, kiểu như một nỗi sợ vô hình cô sẽ cười nhạo sự thảm hại của anh vậy.
“Tôi hiểu, anh yên tâm, tôi sẽ không nói gì cả.

Đây tuyệt đối sẽ là bí mật.” Đỗ Hiểu Linh bình tĩnh đưa tay ra thực hiện ngôn ngữ ký hiệu.
Lục Thiếu Quân nhíu mày.

Ánh mắt của cô bình thản đến mức anh lại dâng lên một cơn giận không rõ lý do.
“Sao cô có thể cái gì cũng răm rắp nghe lời người khác thế? Tôi nói gì cô cũng không có chút phản ứng là sao?”
Đỗ Hiểu Linh nhíu mày, không hiểu:
“Anh đang nói gì vậy?”
“Tôi nói cô ngoài việc không có liêm sỉ ra, tùy ý để người khác sai khiến thì không còn biết làm cái gì nữa à?” Trong một khắc Lục Thiếu Quân tức giận, anh mơ hồ như đang muốn chờ đợi Đỗ Hiểu Linh một lần phát tiết phản đối anh, để anh biết trong lòng cô anh quan trọng như thế nào.
Nhưng không.
Đỗ Hiểu Linh luôn ngoan ngoãn và nghe lời như vậy, đáp ứng mọi yêu cầu mà anh đưa ra, không chút phản ứng.
“Anh đừng lo lắng, tôi sẽ giữ bí mật cho anh.” Đỗ Hiểu Linh vẫn thấy mờ mịt, lần nữa khẳng định mình sẽ không tiết lộ bí mật của anh ra ngoài.
“Cô rốt cuộc có âm mưu gì mà có thể cam chịu ở bên cạnh tôi như thế?” Dường như sâu trong lòng Lục Thiếu Quân cảm thấy bản thân rất quá đáng nhưng cô lại sẵn sàng chịu đứng, mức chịu đựng này của cô thật khiến anh nghi ngờ động cơ cô ở lại bên cạnh anh.

Đỗ Hiểu Linh tròn mắt.

“Có thể có âm mưu gì được chứ?” Cô tự hỏi trong lòng.
“Mau trả lời tôi, âm mưu của cô là gì? Có phải cô là người kẻ khác…” Lục Thiếu Quân lấp lửng.

Anh nhìn cô chằm chằm đến cuối cùng lại quyết định không nói nữa.

Anh nhếch môi cười khinh ghét rồi bước ra khỏi căn phòng.
“Hừm.

Khốn nạn! Mau thu dọn đồ đạc đi về nhà cũ.”
Đỗ Hiểu Linh còn chưa kịp hiểu anh muốn nói gì thì anh đã rời đi.
“Về nhà cũ sao?”
Đỗ Hiểu Linh vừa sợ hãi, vừa đau lòng mệt mỏi đứng lên.

Cô liếc nhìn khung cảnh căn nhà ngoại ô này một lần.

Nơi đây đẹp như một giấc mơ vậy.
….
Biệt thự Giang Thành Đế Cảnh
Đã một tháng từ khi rời khỏi đây, cảnh vật khu biệt thự vẫn không đổi, có khác chỉ là lúc này không có Tô Tố Như hay Đỗ Tuyết Kỳ.

Nhưng dù không bị hành hạ thân xác thì việc bỗng nhiên nhận được sự dịu dàng nay lại lạnh lùng tàn nhẫn Đỗ Hiểu Linh còn thấy đau khổ hơn gấp bội.
“Cô Hiểu Linh, cô khỏe chứ?” Từ trong nhà cô Hạ Quân Dao bước ra đón lấy Đỗ Hiểu Linh với nụ cười trên môi.
Đỗ Hiểu Linh khẽ gật đầu.

Tiểu Thành về lại nhà cũ ríu rít chào hỏi:
“Chào bà Quân Dao ạ! Bà có nhớ cháu không?”
“Tất nhiên là rất nhớ Tiểu Thành rồi, Tiểu Thành không có ở đây bà Quân Dao rất buồn đó.” Hạ Quân Dao cúi người ôm lấy Tiểu Thành vào lòng.
Hạ Quân Dao đã gắn bó gần cả cuộc đời trong căn biệt thự này, chứng kiến sự thay máu và thay ngôi đổi chủ trong nhà họ Lục đã mấy chục năm, cũng đã biết Đỗ Hiểu Linh từ những ngày đầu tiên, rất thương cảm cho cô.
“Tiểu Thành, con mau lên lầu thay đồ đi.”
Đỗ Hiểu Linh cúi người xuống làm hiệu với con trai.

Tiểu Thành đương nhiên hiểu, cậu bé vui vẻ:
“Vâng, con đi ngay đây.

Bà Quân Dao, bà giúp con được không?”
“Rất sẵn lòng!” Hạ Quân Dao vui vẻ nói.
Đỗ Hiểu Linh trở về căn phòng nhỏ của mình.

Trên bàn, đây đó vẫn còn sót lại bút vẽ thường ngày của Tiểu Thành.

Cô hơi mệt nên cũng mặc kệ, bước lên giường, nằm ôm gối, ánh mắt vô định nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Mẹ con Hiểu Linh đã về phải không?” Phía dưới nhà có tiếng nói truyền đến.

Lâm Duy Kiên vừa nghe thấy âm thanh phát ra vội vàng chạy ra ngăn cản Lục Tư Phàm đi lên lầu:
“Cậu Tư Phàm, xin phép trở về trước ạ.”
Lục Tư Phàm nhìn Lâm Duy Kiên nhíu mày nói:
“Tôi muốn gặp Đỗ Hiểu Linh.”
Lâm Duy Kiên trầm mặt, ánh mắt kiên định:
“Cậu Tư Phàm, xin đừng làm khó chúng tôi.

Cô Hiểu Linh vừa về sớm đã đi nghỉ rồi, huống chi, cậu chủ nói thân phận của cậu Tư Phàm và cô Hiểu Linh có phần không tiện.”
“Hừm… Cái gì mà không tiện chứ? Bây giờ cậu ta còn cấm không cho tôi gặp người tôi muốn gặp nữa hả?” Lục Tư Phàm có phần tức giận.
“Đây là Giang Thành Đế Cảnh, là nhà của Lục Thiếu Quân tôi, anh tự tiện xông vào có phải quá mất lịch sự không?” Từ phía bên ngoài, thanh âm lạnh lùng vang lên.

Lục Thiếu Quân đôi mắt như phủ cả mất tầng sương, u u tối tối nhìn về phía Lục Tư Phàm.
Lục Tư Phàm vừa thấy đối phương đi tới, trong lòng có chút rét nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra rất đỗi bình thường:
“Cậu đây rồi.

Tôi cũng đang muốn tìm gặp cậu.”
“Hừm… Có chuyện gì?” Lục Thiếu Quân chán nản nói, thậm chí còn không muốn mời Lục Tư Phàm vào phòng khách.
Lục Tư Phàm liếc nhìn xung quanh, cong môi mỏng:
“Cậu có chắc muốn nói chuyện ở đây chứ? Tôi thì không có vấn đề gì, chỉ là mặt mũi của cậu không nên bị bóc trần như vậy.”
“Anh muốn nói cái gì? Định gây sự phải không? Tôi nói cho anh biết đừng nghĩ mình có được một chén cơm là có được cả một cái nổi.

Thứ anh có bây giờ chẳng qua là cơm thừa canh cặn của nhà họ Lục thôi.”
Lục Thiếu Quân tức giận nói.

Trong lòng lúc này cứ như có ngàn cơn sóng cuộn lại, nước muốn tràn bờ.
Trái với bộ dạng kích động của Lục Thiếu Quân thì Lục Tư Phàm cực kỳ bình tĩnh, anh ta nói:
“Tùy cậu thôi, tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở trước.

Ai cười sau cùng mới là kẻ chiến thắng.”
“Hừm.

Thừa lời.” Lục Thiếu Quân hừ lạnh rồi muốn rời đi.
“Cậu đối xử với Đỗ Hiểu Linh như vậy đáng mặt đàn ông sao? Hôm đó cô ấy đi tìm Tiểu Thành đã gặp chuyện gì cậu không chút thương cảm nào hả? Rốt cuộc tim cậu làm bằng cái gì? Bùn nhão hay rác rưởi?” Lục Tư Phàm hung hăng chất vấn.
Lời chất vấn của đối phương như một xô nước đá dội thẳng xuống đầu Lục Thiếu Quân, anh đứng hình vài giây, đột nhiên không muốn đáp thế nào.
Lục Tư Phàm thừa lúc xông lên:
“Đó, chính cậu cũng thấy mình khốn nạn rồi.

Ít nhất còn nhận ra thì vẫn còn có hy vọng.”
Lục Thiếu Quân giận đến run người, từ bao giờ một Lục Thiếu Quân cao cao tại thượng lại có thể bị một người khác lên mặt dạy đời chứ?
“Anh im đi.

Việc của tôi không cần anh quản.


Anh từ đâu đến thì cút về chỗ đó.

Người đâu, tiễn khách.”
Lục Thiếu Quân giận đến sôi máu.

Liền sau đó tiếng quát của anh thì vệ sĩ cũng xuất hiện, mặc dù không có ai dám động tay chân với Lục Tư Phàm nhưng lại gắt gao vây anh ta vào giữa.
Lục Thiếu Quân lừ mắt bỏ đi, chiếc xe Maybach đợi sẵn bên ngoài lao vút đi ra khỏi Châu Giang Đế Cảnh.
Lục Tư Phàm cũng hừ lạnh một cái quát:
“Tránh ra!”
Đám vệ sĩ thấy chủ nhân đi rồi cũng lùi lại.

Lục Tư Phàm quay người ra cổng, vệ sĩ cũng tản đi:
“Cậu Tư Phàm, thật xin lỗi.”
“A! Bác Tư Phàm!” Bỗng tiếng nói lảnh lót của Tiểu Thành vang lên.

Tư Phàm theo bản năng quay lại.
Tiểu Thành từ trên lầu đã thay xong đồ, dắt theo Đỗ Hiểu Linh đi xuống, vừa nhìn thấy Lục Tư Phàm, Đỗ Hiểu Linh bất giác nhớ lại tình huống để lạc con, ánh mắt dao động kịch liệt.
“Tiểu Thành về rồi đó hả? Những ngày qua chơi vui không con?” Lục Tư Phàm liếc Đỗ Hiểu Linh một cái rồi quay ra nói chuyện với Tiểu Thành.
“Vui lắm ạ.

Cháu còn được đi cắm trại, ngắm sao băng với ba và mẹ Hiểu Linh nữa.” Tiểu Thành nói rất to, mấy vệ sĩ cùng với giúp việc đứng gần đó đều nghe thấy mồn một, bất giác trong lòng kinh động không nhịn được đồng loạt liếc về phía Đỗ Hiểu Linh.
“Không lẽ… địa vị của Đỗ Hiểu Linh đã thay đổi rồi?” Khắc Tư đứng một bên thì thầm.
“Chắc chắn rồi, Châu Giang Đế Cảnh bây giờ cũng chỉ còn cô ấy, cô Tuyết Kỳ đã đi Tùng Hải rồi.” Tiểu Hồng cũng thì thầm đáp.
Nhưng Đỗ Hiểu Linh về cơ bản không để ý đến mấy lời đó, cô còn đang nhớ đến tình cảnh Tiểu Thành bị lạc, Tư Phàm quả thật như sao chổi, gặp phải anh ta không có tốt lành gì.
“Tiểu Thành, đi thôi!” Đỗ Hiểu Linh kéo tay Tiểu Thành làm dấu hiệu nói đi thôi.

Nhưng Lục Tư Phàm lại kéo lại:
“Chuyện hôm đó, thật sự xin lỗi cô, là tôi không cẩn thận khiến cô lo lắng, còn có khiến cô bị bọn…”
Lục Tư Phàm nói lời lấp lửng này Đỗ Hiểu Linh ngước mắt lên nhìn nhíu mày không có hiểu.
“Xin lỗi, tôi không nên nhắc lại.

Thành thật xin lỗi cô.”
“Anh định nói cái gì?” Đỗ Hiểu Linh kéo tay ra hiệu hỏi lại.
Lục Tư Phàm nhìn cô hồi lâu, đáy mắt ánh lên một tia nghi ngờ.
“Không lẽ cô không biết đêm đó cô đi tìm Tiểu Thành đã xảy ra chuyện gì sao?”