Vợ Câm Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 27: Không Phải Là Mơ






“Lục Thiếu Quân, anh cứ vậy mà đuổi em về?” Đỗ Tuyết Kỳ đưa tay kéo lại cửa ấm ức nói.
Sự phản ứng bất ngờ này của Đỗ Tuyết Kỳ khiến Lục Thiếu Quân không khỏi giật mình, anh cau mày chưa kịp đáp.
“Hiện tại địa vị của anh không còn như trước nữa, nếu như anh cứ tự hủy hoại bản thân với con câm ấy ông nội sẽ nghĩ gì?” Đỗ Tuyết Kỳ giận quá đem ông nội ra uy hiếp.
“Cô nói cái gì?” Lục Thiếu Quân cũng có phần không ngờ được đối phương lại hướng đến cái điểm yếu này của anh.

Một nửa giây Lục Thiếu Quân có chùn bước lại nhưng nửa giây sau anh lại hoàn toàn chẳng xem lời uy hiếp đó có phân lượng gì.
“Cô nghĩ ông nội hài lòng với một đứa cháu dâu địa vị như cô sao?”
Đỗ Tuyết Kỳ tái mặt.

Cô ta lắp bắp:
“Anh cần sự hậu thuẫn của nhà họ Đỗ.”
“Nhà họ Đỗ giờ chỉ còn là cái công ty nát, lấy gì hậu thuẫn tôi? Địa vị trong giới chính trị của ba cô sớm cũng đã không còn nữa.” Lục Thiếu Quân chán ghét đến tận cùng.

Nói xong câu này anh không còn đủ kiên nhẫn nữa:
“Cô có tin ngay bây giờ tôi làm đơn ly hôn với cô không? Nếu còn có thể ở lại nhà họ Lục làm một Lục thiếu phu nhân thì nên biết điều một chút.”
Đỗ Tuyết Kỳ nghe xong lời Lục Thiếu Quân thì như thấy sét đánh giữa trời quang, mọi thứ sụp đổ trước mắt.

Cô ta còn chưa kịp hoàn hồn thì Lục Thiếu Quân đã từ phòng làm việc bước ra:
“Cô không đi, tôi đi!”
Lục Thiếu Quân rời khỏi Lục thị ngay sau đó.


Anh tự lái xe trở về căn nhà ngoại ô.
“Cậu chủ! Anh đã về!” Tiếng người làm vừa cất lên ngoài cổng.
Từ trong nhà, Lâm Duy Kiên bước ra:
“Cậu chủ!”
“Cô ta đâu?” Lục Thiếu Quân sẵng giọng hỏi, khuôn mặt đầy vẻ tức giận.
“Thưa cậu chủ, cô Hiểu Linh đang trên lầu.”
Không chờ Lâm Duy Kiên nói thêm gì Lục Thiếu Quân đi lên trên lầu.
“Đỗ Hiểu Linh!”
Đỗ Hiểu Linh nghe tiếng gọi, bất giác quay lại.

Trên gương mặt của cô những vết sưng đỏ vẫn còn đó.

Lục Thiếu Quân lập tức nhíu mày.
“Cô không biết tự vệ sao?”
Đỗ Hiểu Linh ngây ra mất mấy giây, chẳng thể trả lời được, cô cụp mắt xuống.

Nhưng Lục Thiếu Quân đã nhanh chóng tiến lại kéo tay cô ra, dùng tay mình nâng mặt Đỗ Hiểu Linh lên:
“Cô lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối không chán sao?” Lục Thiếu Quân đau lòng chất vấn.

Vết tấy đỏ trên môi cô lúc này bị chính cái mím môi của cô khiến cho nứt ra bật máu.

Trong vô thức không nhịn được cô kêu khẽ:
“A!”
Lục Thiếu Quân cau mày nhìn môi rớm máu của đối phương, đưa tay lau nhẹ cho cô.
Cử chỉ ngọt ngào bất ngờ của Lục Thiếu Quân khiến cho tim của Đỗ Hiểu Linh khẽ run lên.

Nước mắt vô thức lăn xuống nóng hổi.

Lục Thiếu Quân ngẩng lên nhìn vào khuôn mặt yếu đuối của Đỗ Hiểu Linh, đột nhiên lại tức giận:
“Lại khóc.

Ai làm gì cô mà cô khóc?”
Đỗ Hiểu Linh hai mắt mở lớn sợ đến nước mắt vừa rơi cũng lặn ngược lại vào trong.

Cô bất giác quay đi, trốn tránh cái nhìn gắt gao của đối phương.
“Hừm! Chỉ biết khóc.

Suốt ngày tỏ ra yếu đuối mệt mỏi, bản thân cũng không biết phản kháng mà tự bảo vệ mình, bị người ta đánh thì cứ thế chịu thôi, tôi không biết là cô ngu ngốc hay là cố tình như vậy nữa.”
Lục Thiếu Quân vừa nói vừa rời vị trí tới tủ thuốc lấy ra lọ thuốc sát khuẩn và bông tăm.
Đỗ Hiểu Linh bị mắng cúi gằm xuống, chẳng hiểu vì sao cô bật khóc to lên:
“Hức… Hức… Huhu…”

Tiếng khóc là những thanh âm bản năng cất lên hòa với nước mắt nghe rất đỗi thương tâm.

Lục Thiếu Quân đứng hình, ánh mắt cũng như phủ mấy tầng sương lạnh.

Cả người trở nên luống cuống không biết nói gì.
“Lại khóc, sao lại khóc rồi?” Lục Thiếu Quân lúng túng nói.

Dường như anh chưa bao giờ đối diện với một Đỗ Hiểu Linh như thế này.
Lục Thiếu Quân cảm thấy chân tay mình đột nhiên thừa thãi.

Anh ngồi xuống, sau khi cứ quay ra quay vào không biết phải làm gì thì cuối cùng lại ôm Đỗ Hiểu Linh vào lòng.
“Cô còn khóc nữa thì mọi người sẽ nghĩ tôi làm gì cô đấy.

Nín mau, nín mau.” Lục Thiếu Quân lần đầu dỗ dành Đỗ Hiểu Linh, có cảm giác như mình đang dỗ trẻ con.
Đỗ Hiểu Linh không những không nín khóc mà càng khóc lớn hơn.

Cảm xúc như vỡ òa trong lòng cô.

Khổ đau đã nhiều năm, nước mắt rơi trong câm lặng đã nhiều năm, khoảnh khắc này vì một chút dịu dàng mà bộc lộ ra hết.

Nước mắt ấy như khóc cho tất cả quãng thời gian cô độc trong đời mình.
“Ngoan.

Không khóc!”
Lục Thiếu Quân bối rối nói khẽ, chỉ thấy vai mình ẩm ướt bởi nước mắt rơi xuống.

Toàn thân Đỗ Hiểu Linh run lên, cô rất gầy, run lên trong nức nở.
Đỗ Hiểu Linh khóc rất thương tâm, hồi lâu mới nhận ra bản thân đã quá mất kiểm soát, vội vã đẩy Lục Thiếu Quân ra đưa tay ra hiệu:
“Xin lỗi.

Thật xin lỗi.” Vừa đưa tay ra hiệu cô vừa lau nước mắt, chỗ bị thương rách ra lại chảy máu.
“Hừm.

Lại chảy máu rồi kìa.

Cô có ngồi im hay không, luống cuống như khỉ leo cây.” Lục Thiếu Quân cất tiếng, đưa tay tóm bàn tay của Đỗ Hiểu Linh lại.

Không ý thức được mình vừa ví von kệch cỡm thế nào.
Cô lập tức chịu khống chế, ngoan ngoãn y như con mèo nhỏ.
“Lau mặt đi!” Lục Thiếu Quân nói xong thì đưa cho Đỗ Hiểu Linh một cái khăn.
“Cảm ơn!” Đỗ Hiểu Linh cúi đầu tỏ ý.


Cô đón lấy cái khăn ẩm nhẹ nhàng lau đi khuôn mặt đang tèm lem của mình.
“Mau ra đây!” Lục Thiếu Quân cầm lấy cái khăn rồi lần nữa ra lệnh.
Đỗ Hiểu Linh chỉ biết răm rắp làm theo không dám phản kháng.

Ánh sáng căn phòng rọi xuống khuôn mặt như tạc tượng của Lục Thiếu Quân, cùng với sự dịu dàng lúc này của cô khiến Đỗ Hiểu Linh bình yên đến lạ.
“Bị thương những chỗ nào mau cho tôi xem!” Lục Thiếu Quân hạ giọng nói, kéo Đỗ Hiểu Linh lại gần, hơi thở sáp lại, chính anh cũng như thấy tim mình đập loạn nhịp hơn.
Lục Thiếu Quân chậm rãi lấy thuốc sát khuẩn ra, nhẹ nhàng thấm lên nhưng vết thương cho cô.

Thỉnh thoảng vì đau, Đỗ Hiểu Linh lại theo bản năng co rúm lại.
“Lục Thiếu Quân… Anh ấ… anh ấy thật sự thoa thuốc cho mình sao?” Đỗ Hiểu Linh lén nhìn anh, trong lòng tự hỏi.

Nếu như không có cơn đau truyền đến lúc này cô không dám tin là thật.
Chuyện này là thật.
Lục Thiếu Quân đang thoa thuốc cho cô.
Cô không hề mơ.
Phía bên ngoài, cánh cửa hé mở, một cái đầu nhỏ thò vào, hai mắt long lanh tinh quái chăm chú thấy tất cả.

Tiểu Thành mỉm cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rón rén đi xuống dưới lầu, cố gắng không phát ra tiếng động.
“E hèm!” Xuống dưới nhà, Tiểu Thành khoanh tay trước ngực đứng giữa quản gia và người giúp việc hắng giọng.
“Cậu chủ nhỏ, có chuyện gì vậy ạ?” Lâm Duy Kiên kính cẩn hỏi.
Tiểu Thành ngẩng mặt, tay đặt trước ngực, thái độ vô cùng tự mãn nói:
“Từ giờ đến tối, không ai được đi lên lầu, nghe rõ chưa?”
Cả quản gia và người giúp việc đồng loạt nhíu mày, không hiểu Tiểu Thành đang ám chỉ cái gì.
“Cậu chủ, chuyện này là sao ạ?” Một cô giúp việc không nhịn được tò mò hỏi.
“Hừ.

Cấm phá game.

Thế mà cũng hỏi.” Tiểu Thành cau mày nạt, bộ dáng y như Lục Thiếu Quân khi không hài lòng vậy.
Nói xong, cậu bé chắp tay sau lưng, vẻ đĩnh đạc đi sang một phòng khác.

Nhìn cái bộ dáng cụ non ấy, Lâm Duy Kiên không nhịn được ho một tiếng:
“Mọi người nghe thấy rồi đấy, không ai được lên lầu phá game hiểu chưa?”