Vợ Câm Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 102: Tay Không Bắt Giặc






“Bùm!” Một tiếng nổ đinh tai phát ra.

Ninh Tiểu Sảnh còn chưa kịp phản ứng thì có ai đó ôm chầm lấy cô đẩy cô nằm ra xa.
“Rầm!”
Toàn thân Ninh Tiểu Sảnh bị bóng đen đó đè xuống, đất đá và bụi tro phủ kín.
“Khục!” Khi Ninh Tiểu Sảnh mở mắt ra được thì người đàn ông đó đã không nhúc nhích.

Ánh mắt cô kinh hoàng nhìn chiếc ô tô của mình đang bốc cháy ngùn ngụt.

Cô vội vã đỡ lấy người đàn ông vừa cứu mình.
“Anh ơi… Lục Tư Phàm!” Ninh Tiểu Sảnh bất ngờ nhận ra người cứu mình.

Cô không ngừng lay gọi.

Nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt.
“Suỵt!” Đột ngột Lục Tư Phàm mở mắt ra, tay anh bịt lấy miệng Ninh Tiểu Sảnh.

Cô còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì có cảm giác như bóng ai đó đang tiến đến.
Không nhanh không chậm, Lục Tư Phàm kéo Ninh Tiểu Sảnh dựa vào một cái bia mộ.
Lúc này thì Ninh Tiểu Sảnh đã ý thức rất rõ ràng bản thân mình bị ám sát, kẻ đó vẫn lởn vởn ở đây để đảm bảo cô đã chết.

Mặc dù tai cô vẫn còn có chút ù vì vụ nổ nhưng vẫn cố gắng căng tai ra quan sát động tĩnh.
“Chết tiệt thật, tôi để quên điện thoại trên xe” Ninh Tiểu Sảnh muốn rút điện thoại báo về sở.
Lục Tư Phàm thở dốc, dù không bị thương nghiêm trọng nhưng vì lao người ra ngã xuống cũng khiến anh bị mất sức, đã thế sức ép của quả bom trong chiếc xe cũng tác động tới anh không hề ít.

Mặt anh tèm lem đất đá.
“Này, dùng của tôi.” Lục Tư Phàm móc điện thoại ra.
Chưa đầy một phút sau Ninh Tiểu Sảnh đã truyền được tin đi.

Mà phía này, bóng đen cũng đang ráo riết tìm hai người.

“Khốn nạn! Nếu không phải vì một tên điên ra cản đường thì con nhỏ đó đã chết rồi.” Tên đó vừa đi vừa chửi thề.

Mà lúc này Ninh Tiểu Sảnh và Lục Tư Phàm chỉ biết nín thở chờ hắn đi qua.
“Crack!” Ninh Tiểu Sảnh lấy ra từ phía sau lưng mình một khẩu súng, lên sẵn đạn rồi đưa cho Lục Tư Phàm.
“Tôi có hai khẩu.” Ninh Tiểu Sảnh khẽ nói.

Lục Tư Phàm yên tâm cầm lấy.

Lúc này trước mặt anh, Ninh Tiểu Sảnh khác hẳn với vẻ vui vẻ hay châm chọc người của cô thường thấy, ngược lại, khuôn mặt rất lạnh, cũng rất nghiêm túc.
“Ninh Tiểu Sảnh! Là đàn anh đây! Anh tới cứu em, em có đấy không?”
Đây là tiếng của Trịnh Nguyên Hưng.

Ninh Tiểu Sảnh sợ Lục Tư Phàm mắc bẫy, ngay lập tức cô xoay người, dùng tay phủ lấy miệng anh, nửa thân trên che kín mặt anh để tìm một điểm sáng ngó ra ngoài.
Lục Tư Phàm quá bất ngờ, anh không kịp phản ứng.

Mà lúc này tiếng chân của Trịnh Nguyên Hưng càng lúc càng gần.
“Tiểu Sảnh, đội của chúng ta đến rồi, em ở đâu?”
Ninh Tiểu Sảnh nhíu mày liễu.

Đôi mắt sáng lộ lên tia dữ tợn.
“Bịch!” Ninh Tiểu Sảnh xoay người tung một cú đá vào Trịnh Nguyên Hưng đang đi đến.

Nhưng ngay lập tức cú đá của cô bị tên kia chặn lại.

Hắn túm lấy bẻ ngược trở lại.
“Trịnh Nguyên Hưng, anh quay đầu còn kịp.

Buông tay đi.”
“Nói nhiều thế làm gì? Cô muốn bắt tôi, không có dễ.” Trịnh Nguyên Hưng vừa nói vừa khống chế Ninh Tiểu Sảnh.

Hắn ta vốn là tinh anh trong ngành cảnh sát, Ninh Tiểu Sảnh không phải là đối thủ của hắn ta.
“Xoạc.

Rắc! Bộp!” Liên tiếp những cú đánh, cú đá tới tấp.

Ninh Tiểu Sảnh tránh né nhanh nhẹn.
“Vút!” Cái côn lao ra từ tay Trịnh Nguyên Hưng, đập thẳng vào lưng Ninh Tiểu Sảnh.

Bị đau, cô loạng choạng suýt ngã.
Lục Tư Phàm cầm súng xác định phương hướng bắn mà không được.

Anh mới bị thương chưa lâu, nay lại bị áp lực bom dội, chân tay cũng không có lực, không giúp gì được.
“Trịnh Nguyên Hưng, tôi mắt mù mới từng coi anh là tấm gương.” Ninh Tiểu Sảnh phát điên hét lên một tiến.

Cô lao người tới nhảy thẳng lên Trịnh Nguyên Hưng túm hắn từ phía sau, tay cô tóm lấy cổ Trịnh Nguyên Hưng mà ghì siết lại.
“Đoàng!” Tiếng súng vang lên.
Trịnh Nguyên Hưng khụy xuống.
Chưa đến hai giây sau lại thêm một tiếng súng nữa vang lên.
“Đoàng!”
Máu từ hai chân Trịnh Nguyên Hưng chảy ra, đôi mắt hắn kinh hoàng và điên dại.
Lục Tư Phàm cầm súng chĩa thẳng về phía hắn.

Ninh Tiểu Sảnh vẫn còn đang túm lấy cổ Trịnh Nguyên Hưng, ý định bẻ ngược ra cũng kinh ngạc vì Lục Tư Phàm lại ra tay chuẩn xác đến vậy.

Cô nhảy xuống, tước vũ khí trên tay Trịnh Nguyên Hưng, bẻ ngược tay hắn ra sau và tra còng số tám vào.
“Đầu hàng đi! Thời của anh đã hết rồi.”
“Haha.

Các người đừng hòng tìm được chứng cứ.” Trịnh Nguyên Hưng quát vào mặt Ninh Tiểu Sảnh, hắn còn không quên nhắc nhở:
“Cô sẽ bị khép tội ra tay với đồng nghiệp.”

“Vậy thì còn chưa chắc.” Một tiếng nói rất nhẹ và êm vang lên.
Từ phía sau, Đỗ Hiểu Linh xuất hiện, khuôn mặt xinh đẹp, khí sắc tươi tắn.

Cô nhìn Trịnh Nguyên Hưng mà cười.

Bàn tay cầm lấy một cái túi nhỏ giống như là USB:
“Trong tay tôi đang có tất cả bằng chứng phạm tội của anh.

Chỉ cần anh nói cho tôi Vạn Như Ngọc đang ở đâu tôi đảm bảo sẽ giúp anh giảm án.” Tiếng Đỗ Hiểu Linh rất nhỏ, nhưng ai ở đây cũng nghe thấy.

Ninh Tiểu Sảnh vốn muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.

Suy cho cùng cô cũng là được Đỗ Hiểu Linh chỉ điểm mới bám vào được Trương Duy Khiêm, Kiều Thi Nhã mà điều tra chỗ Hà Tư Sinh.

Vậy nên, có những thứ chỉ cần tự biết với nhau là đủ.
“Cô…”
Trịnh Nguyên Hưng thấy khí thế áp bức này trong lòng cũng dao động.

Đôi chân bị thương quá đau khiến hắn muốn ngất đi.
“Anh cứ nghĩ cho kỹ, từ nay đến phiên tòa còn nhiều thời gian, chứng cứ này tôi cũng không vội giao ra.

Nhưng tôi báo trước, người giữ nó không chỉ mình tôi.

Vậy nên anh không nên ra tay với tôi làm gì.”
“Cô…” Trịnh Nguyên Hưng xanh mặt.

Hắn ta ngàn vạn lần không ngờ tới bản thân lại có thể bị người khác đặt điều kiện.
Trịnh Nguyên Hưng nhìn bóng cảnh sát đang đi tới thì bấn loạn.

Người làm chuyện xấu luôn không an tâm.

Hắn mím môi:
“Được.”
“Vậy anh mau nói.” Đỗ Hiểu Linh vẫn rất chậm rãi.
“Nước S, khu chính trị.”
Đỗ Hiểu Linh nhoẻn cười, mày liễu nhướng lên.

Vạn Như Ngọc ở khu chính trị bảo sao cô không tra ra được.
Lúc này thì phía cảnh sát cũng đã xuất hiện, Trịnh Nguyên Hưng bị đưa đi.
“Đỗ Hiểu Linh! Cô nhớ giữ lời.” Trịnh Nguyên Hưng cất tiếng nói trước khi bị mang đi.
“Nhất ngôn cửu đỉnh.” Đỗ Hiểu Linh nói chắc chắn.
Ở bên cạnh Ninh Tiểu Sảnh, Lục Tư Phàm nãy giờ vẫn đau chân nên tựa vào một bia mộ, chứng kiến tất cả không nhịn được mà thốt lên.
“Thật là bất ngờ!”
Đỗ Hiểu Linh quay người nhận ra Lục Tư Phàm liền ngạc nhiên:
“Sao anh cũng ở đây?”
“Là anh ấy cứu tôi đó.” Ninh Tiểu Sảnh cất tiếng nói rồi đưa tay ra bắt tay với Lục Tư Phàm kéo anh dậy: “Ổn chứ.

Có cần đi viện không?”
“Không cần.

Chỉ là hơi mệt.

Tôi mới đứng lên đi lại được có một thời gian ngắn thôi.” Lục Tư Phàm nói.
Ninh Tiểu Sảnh nheo mắt nhìn anh, ái ngại nói:
“Vậy lát vẫn nên đi kiểm tra đi.”
Đỗ Hiểu Linh đứng trong khu mộ cùng Ninh Tiểu Sảnh và Lục Tư Phàm, khẽ nói:
“Tôi có mang theo hương.

Chúng ta đã kinh động người đã khuất rồi.”
Nói xong cô chậm rãi đi thắp hương cho từng ngôi mộ mà lầm bầm tạ lỗi.


Xong xuôi, cô quay lại ngôi mộ của mẹ mình.
“Mẹ! Con gái tới đây.”
Ninh Tiểu Sảnh đứng sau, lúc này mới lên tiếng:
“Tôi đã quan sát rồi, không phát hiện ra cái gì cả.” Thanh âm của Ninh Tiểu Sảnh không giấu được sự nghi ngại và bối rối, rõ ràng có ý ám chỉ khác.
Lục Tư Phàm ngơ ngác không hiểu chuyện gì, anh có chút đau nên chân vẫn đi cà nhắc.
“Rõ ràng là Vạn Như Ngọc muốn tôi phải đào mộ mẹ mình.

Bà ta cũng thật là độc địa.” Đỗ Hiểu Linh vừa nói, vừa thắp cho mẹ mình một nén nhang.
Vừa nghe thấy thế thì Lục Tư Phàm kinh động.

Ai cũng biết động mồ động mả kiêng kị đến thế nào.

Nhưng anh ta còn chưa nói gì thì Đỗ Hiểu Linh nói tiếp:
“Người làm chuyện xấu trời nhìn, huống chi tôi đào mồ là để trả thù cho mẹ mình và bao nhiêu sinh mạng.

Mẹ tôi sẽ không trách.

Chỉ có những kẻ làm việc xấu mới sợ hãi những việc này mà thôi.”
“Nói như vậy là chứng cứ vừa rồi…” Ninh Tiểu Sảnh nghi ngờ hỏi.

Rõ ràng, cô biết rất rõ trong tay Đỗ Hiểu Linh không thể có chứng cứ nhanh như vậy.

Cô chỉ là hù dọa để Trịnh Nguyên Hưng nói ra chỗ ở của Vạn Như Ngọc mà thôi.
Đỗ Hiểu Linh liền cười, thừa nhận.
“Nếu tôi có thì đã không vội vã ép Trịnh Nguyên Hưng.”
Rõ ràng không ai chắc chắn trong mộ này thật sự có chứng cứ.

Mặc dù tin tức Trương Duy Khiêm vừa báo về cho thấy Kiều Thi Nhã nói đến nơi này.

Vì vậy cô mới làm một màn để Ninh Tiểu Sảnh dẫn dụ Trịnh Nguyên Hưng, kiếm một cái cớ dồn ép hắn lộ đuôi hồ ly, rồi lại rung cây dọa khỉ khiến hắn khai ra nơi ở Vạn Như Ngọc.

Vạn nhất ở đây không có cái gì thì cô cũng không lỗ vốn.
“Xin lỗi cô, suýt chút khiến cô mất mạng rồi.” Đỗ Hiểu Linh ái ngại nói với Ninh Tiểu Sảnh.
“Không sao, kiểu gì tôi cũng thành mục tiêu của anh ta, chỉ là sớm hay muộn.

Nhưng mà lần sau nếu tính kế thì cô nên nói trước với tôi.

Nếu hôm nay không có Lục Tư Phàm thì tôi không chắc qua được.”
“Thật xin lỗi, tôi đã sắp xếp người nhưng không ngờ anh ta lại gặp sự cố giữa đường.” Đỗ Hiểu Linh bối rối nói rồi quay sang Lục Tư Phàm: “Thật sự biết ơn anh.”
Ninh Tiểu Sảnh cũng không tính toán thêm, cô biết Đỗ Hiểu Linh có lý do để làm thế, huống hồ cô đã không sao rồi.
Lục Tư Phàm nghe hai cô gái nói chuyện, nhịn không được liền nói:
“Vậy là em thả tin cho Trịnh Nguyên Hưng nói Ninh Tiểu Sảnh tới lấy chứng cứ khiến hắn sợ tội mà ra tay, còn em thuận lợi lấy được tin tức của Vạn Như Ngọc, chung quy là em tay không bắt giặc sao?”
“Thì vốn là vậy mà.” Đỗ Hiểu Linh khoác vai Ninh Tiểu Sảnh cười một tiếng.

Mà Lục Tư Phàm đứng một bên không thể nào tin nổi trong một thời gian không dài, Đỗ Hiểu Linh lại có thể tính toán đến bước này.
“Vậy… em đồng ý cưới Lục Thiếu Quân không phải là cũng có mục đích chứ?” Lục Tư Phàm ái ngại hỏi.
Đỗ Hiểu Linh xoay người nhìn Lục Tư Phàm, khóe môi hơi cong lên:
“Anh nghĩ sao?”.