Vỏ Bọc Thiên Thần

Chương 37: Chương 37






Ken rất muốn xin lỗi nó và mọi người vì đã ngu ngốc nhưng sao câu xin lỗi khó nói quá. Thà tụi nó cứ trách mắng, cứ đánh đấm hắn đi chứ đằng này lại đối xử như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cứ định thoát ra thì cổ họng lại nghẹn cứng. Vì lý do đó mà hết kỳ nghỉ Tết, hắn vẫn chưa nói được câu nào cho ra hồn.
~~Bát Vương trở lại Star Dash sau ba tuần nghỉ Tết. Đập vào mắt cả bọn là…
-BÁT VƯƠNG! BÁT VƯƠNG!
-JEN BABY! I LOVE YOU FOREVER!
-MINDY AND JUN! CẶP ĐÔI HOÀN HẢO!!!
-REN! LỬA CHÁY HẾT MÌNH!!!
-LEN!!! HÃY VỀ ĐỘI CỦA EM!!!
-SARANG HEAYO KEN!!!
-KARA QUYẾN RŨ, THIÊN THẦN CỦA TÔI!
-KIN CUTE! KIN “SÂU CIU"! KIN ĐÁNG YÊU!
……………………………………………………………

Học sinh chào đón “người trong mộng" cuồng nhiệt đến mức phải “huy động" bảo vệ, giám thị chứ không lại bảo SD chứa bệnh nhân tâm thần nữa thì mệt (hs: chú nói gì nói lại xem! *hằm hè*_t/g: theo thống kê cho thấy khi bị **** chỉ có 10% tìm cách trả thù, 90% còn lại đều muốn nghe **** tiếp bằng cách hỏi “mày vừa nói gì nói lại xem"*ù té chạy*)
Bát Vương trở thành trung tâm, tỏa ánh sáng chói lóa. Nhiều học viên không chịu nổi mà ngất lên ngất xuống. Bó tay!
Ren phấn khích khi được trở lại nơi có thể “tung hoành" tài năng quậy phá. Nhóc cắm đầu cắm cổ đi mà không nhìn đường nên…
“Hấp!"
Ren vấp phải một cục đá cực kỳ vô duyên. Trong lúc cơ thể chơi vơi không điểm tựa, nhóc cảm thấy một luồng khí ấm áp bao phủ. Thật dễ chịu. Đôi mắt nhóc khép hờ để tận hưởng cảm giác nhẹ nhàng ấy bỗng chốc tròn ra. Ren bật mạnh ra khỏi vòng tay của “ai đó", khuôn mặt thoáng hồng.
“Ồ!"
Cả trường kêu lên một tiếng đầy cảm thán. “Cặp đôi" này toàn vướng phải hoàn cảnh đẹp như phim Hàn. Tiếc là chẳng có ai mang máy quay.
Ren chạy vụt đi, để lại LEN với đám bụi mờ mờ. Len mặt ngây ngốc nhìn theo bóng dáng đang xa dần. Ban nãy thấy Ren ngã cậu nhanh chóng đưa tay ra đỡ. Những lọn tóc ngắn lướt qua cánh mũi cậu, để lại hương thơm dìu dịu, tươi mới của cam. “Không biết cô ta dùng dầu gội gì mà thơm thật!"-Ren vò đầu-“Ah!!! Sao lại có suy nghĩ như vậy chứ!!!"
Nó quan sát biểu hiện của bạn mình, trong đầu xuất hiện những tính toán. Mọi người xung quanh thấy người ngứa ngáy, giật giật mà không biết nguyên do.
~~Vừa vào lớp, nó đã kéo hắn lại xì xào cái gì đó mà không để mấy đứa kia nghe thấy. Mặt 2 đứa hiện rõ chữ “đểu". Hắn mừng thầm vì đây là cơ hội trời cho để xin lỗi nó.
Nó kéo Ren xuống vườn trường, bất chấp giờ học đã gần kề (nói “bất chấp" cho oai thế thôi chứ tụi nó cúp tiết lúc nào chả được :V). Ren nhìn nó khó hiểu.
-Ta có chuyện này muốn nói với mi.-sự nghiêm túc của nó làm Ren giật mình.
-Chuyện gì?
-Ta hỏi… mi có thích… Kelyton Khánh Duy không?
-Ơ… Kelyton Khánh Duy là… thằng nào vậy?
-… -nó bó tay-là Len ấy!
Ren nghe vậy chợt đỏ mặt. Một phần vì là bạn, đã nghe giới thiệu mà quên mất tên người ta. Phần còn lại là vì câu hỏi mang tầm “lịch sử" của con bạn thân.
-Ờ thì… không biết nữa…-Ren nói vu vơ.
-Không biết là sao?-nó tiến lại một bước.
-Là… chưa chắc-nhiệt độ của Ren tăng lên một chút.
-Nói rõ coi nào-thêm một bước nữa.
-Thì lâu cũng thấy… vui vui… có lúc… nhớ nhớ…-da Ren đỏ ửng, nóng như bị dội nước sôi. Nhóc nhớ lại mấy lúc đánh nhau, cãi nhau như chó với mèo, không thiếu những cảm “lỡn mợn" mà lòng ấm áp lạ kỳ.
-Vậy là có thích?-tông giọng nó hơi trầm một chút nhưng thực sự rất khó nhận ra.
-…-Ren im lặng cúi đầu. Hành động đó đã cho thấy nhóc THỪA NHẬN.

-Thế thì kết thúc tình cảm đó đi-nó lạnh nhạt.
-Sao cơ?-Ren không tin nổi là mình đang đứng trước cái đứa luôn ủng hộ bạn bè, nhất là về tình cảm.
Nó cắn nhẹ môi, điệu bộ nửa muốn nói nửa thì không làm Ren sốt hết cả ruột. Nhóc chưa thấy nó như vật bao giờ, lòng chợt dấy lên cảm giác lo lắng. Nhóc hỏi:
-Tại sao chứ?
-Mi chưa nghe bác Minh (mẹ Ren) nói gì à?
Nhóc lắc đầu.
-Chuyện mi sẽ đính hôn với thiếu gia họ Federid ấy.
“Choang!"
Lời nói của Jen như một cây búa khổng lồ, đập tâm trí Ren vỡ tan thành từng mảnh. Nhóc hơi run, tỏ vẻ không tin:
-Mi đùa ta đúng không? Giống như vụ của Mindy ấy.
Nó thở dài chậm rãi lắc đầu. Ren cảm thấy bầu trời như sụp đổ.
~~Cùng thời điểm đó, tại nơi khác của vườn hoa, cách xa chỗ Ren và Jen (SD rộng khiếp)…
2 người con trai đứng đối nhau. Một tóc đen, một tóc vàng highlight đỏ. Người con trai tóc vàng lên tiếng:
-Mày gọi tao ra đây có chuyện gì?
-Tao có chuyện muốn hỏi.
-Hỏi thoải mái.
-Mày có thích Ren không?-hắn rất chi là thẳng thắn.
Len ho sặc sụa. Cậu nhìn thằng em họ với ánh mắt… kỳ thị (==)
-Mày “mát" hay sao mà hỏi câu đó?
-Mày bảo hỏi thoải mái mà. Trả lời đi chứ!
-Ừm…
Len ậm ờ. Thích không hả? Cậu cũng không biết. Nhưng cậu bỗng nhớ lại những lần “trùng hợp ngẫu nhiên", “tranh cãi liên miên" và lần cậu cướp mất first kiss của Ren, mấy lần ôm Ren vào lòng mà tủm tỉm cười. Lúc nào có những pha rồ-man-tịc ấy Len lại thấy thoang thoảng hương cam chua dịu
Lần này là lượt hắn nhìn Len bằng ánh mắt… cảnh giác. Hắn xua tay:
-Khỏi nói đi! Nhìn cái bản mặt “phê phê như con tê tê" của mày tao hiểu rồi.

Ren giật mình. Mặt cậu bộ “khó đỡ" vậy sao?
-Mà mày hỏi chuyện này để làm gì?
-Để biết-hắn tỉnh bơ.
-Rảnh hả cha nội?-Len bốc hỏa.
-À nhầm, để khuyên mày-hắn vội chữa lại.
-Khuyên gì tao? Tao nghĩ người cần lời khuyên là mày ấy-Len nghi ngờ.
-Thằng này! Rốt cuộc mày có muốn nghe hay không?
-Rồi rồi, nói đi-thấy đầu Ken nướng được cả khoai, Len dịu giọng.
-Mày… -hắn ngập ngừng-… đừng yêu con nhỏ đó nữa.
Len sừng cồ lên:
-Lời khuyên của mày đó hả thằng kia!?!
-Mày muốn nghe lý do?-hắn úp úp mở mở.
-Đương nhiên!
-Ren sắp làm lễ đính hôn.
“Ầm!"
Len cảm thấy mình như đứng trên lan can bằng kính trên đỉnh một tòa nhà chọc trời. Cậu mím môi:
-Mày nói thật chứ?
-Thật. Theo đuổi hay buông tay là tùy mày.
Hắn vứt lại một câu cho thằng anh họ rồi quay lưng bước đi. Hắn nghĩ thầm:“Xin lỗi nhưng tao phải làm vậy."