Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký

Chương 90: Phương pháp duy nhất




“Anh gì ơi… anh là ai thế ạ?”

Trong lúc Kim Hậu còn đang ngẩn người, mải suy nghĩ về một việc gì đó thì bỗng có một giọng nói rất yếu ớt tự dưng lọt vào trong tai của hắn.

“Ơ… Hả?!”

Tuy rằng có một chút hơi bị bất ngờ, thế nhưng Kim Hậu cũng rất nhanh chóng tỉnh táo lại. Sau đó hắn lập tức chuyển rời sự chú ý của mình về phía chủ nhân của giọng nói nhỏ nhẹ ấy thì thấy có một cặp mắt trong veo, sáng sủa tựa như hai hòn bi ve đang hoang mang, sợ sệt nhìn mình.

Thấy vậy, Kim Hậu liền nở một nụ cười hiền lành rồi cẩn thận lấy tay xoa nhẹ lên đầu của Tiểu Dương và nói:

“Đừng có sợ, anh đang xem bệnh cho em đấy.”

Hành động dịu dàng này của Kim Hậu cũng làm cho cô nhóc Tiểu Dương cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Thế nên lúc này cô bé mới dám mở miệng nói chuyện với hắn một cách tự nhiên.

“A! Thì ra anh là thầy thuốc tới đây đễ chữa bệnh cho em có phải không ạ?”

“Ừm, em cứ hiểu như vậy cũng được.” – Kim Hậu gật đầu, mỉm cười từ tốn đáp.

“Vậy anh thầy thuốc ơi, em có một chuyện muốn hỏi anh có được không ạ?”

“Em cứ hỏi đi, nếu như anh mà biết thì sẽ trả lời cho em.”

“Anh ơi… thế liệu em còn sống được bao lâu nữa ạ?”

Vừa nghe được câu hỏi đầy bất ngờ này của Tiểu Dương. Kim Hậu nhất thời nghẹn họng, trân trối nhìn cô bé.

Chứng kiến vẻ mặt thất thần của Kim Hậu, Tiểu Dương cũng phần nào tự đoán ra được câu trả lời. Cho nên ánh mắt của cô bé cũng dần trở nên ảm đạm đi rất nhiều.

“Chắc em cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa phải không ạ?” – Tiểu Dương buồn rầu, chán nản hỏi.

“Thôi nào, đừng nên bi quan như vậy. Mọi chuyện cũng không tới nỗi tệ như em đang nghĩ đâu.” – Kim Hậu cố gắng an ủi cô bé.

“Anh không cần phải an ủi em đâu ạ. Nếu như em nhớ không nhầm thì trước đó ba mẹ em đã mời hai mươi người tới để chữa bệnh cho em, thế nhưng tất cả bọn họ đều lắc đầu rời đi… Vì vậy mà em cũng tự biết bệnh tình của mình xem chừng không có cách nào chữa khỏi. Anh thầy thuốc ơi, em muốn cầu xin anh một điều này có được không ạ?”

“Anh nghe…” – Kim Hậu gật đầu đáp ứng.

“Mỗi lần cha mẹ em mời thầy thuốc tới là mỗi một lần họ phải vất vả, hao tốn rất nhiều mồ hôi và công sức để kiếm tiền trả phí chữa trị… Cho nên em cầu xin anh đừng có lấy tiền của cha mẹ em có được không ạ? Dù sao thì bệnh của em cũng đã không có cách nào để cứu chữa rồi, thế nên bây giờ anh có xem bệnh cho em cũng vô ích mà thôi. Em xin anh đấy ạ…”

“…”

Nghe xong những lời nói đầy hồn nhiên của Tiểu Dương, Kim Hậu nhất thời cảm thấy vô cùng xót xa ở trong lòng.

Lẽ ra ở cái tuổi đang lớn này, cô bé đáng phải được hưởng thụ một tuổi thơ vui vẻ, khoái hạt giống như bao bạn bè đồng trang lứa khác. Thế nhưng thật bất hạnh biết bao khi mà cô bé lại không may mắc phải bệnh nặng, hay phải nói đúng hơn là tác dụng phụ do linh dược gây ra.

Suốt hai năm trời, Tiểu Dương đã phải chống trọi lại với những cơn đau nhức đến thấu xương. Thân là một luyện dược sư, Kim Hậu rất hiểu tác dụng phụ do linh dược gây đau đớn tới cỡ nào. Hắn thực sự cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi khi mà cô bé này lại có ý chí bền bỉ và sức chịu đựng mạnh mẽ tới như vậy. Đến cả người lớn có khi cũng sẽ chịu không nổi những cơn đau nhức ấy hành hạ, huống hồ là một cô bé mới chỉ mười tuổi.

Tuy rằng tư duy của Tiểu Dương vẫn còn rất trong sáng thế nhưng nếu đem so với những đứa trẻ khác thì cô bé lại có những suy nghĩ trưởng thành hơn rất nhiều. Có lẽ nằm liệt trên giường suốt hai năm qua, chắc hẳn cô bé cũng đã chứng kiến biết bao điều không vui. Thế nên mới phải tự ép bản thân mình phải lớn nhanh hơn.

Càng nghĩ, Kim Hậu lại càng thấy thương cảm cho Tiểu Dương. Chỉ riêng tấm lòng hiếu thảo với cha mẹ của ấy của cô bé cũng đã khiến cho hắn cực kỳ cảm động.

Cố kìm nén lại sự xúc động đang dâng trào ở trong lòng, Kim Hậu lại cố gắng nở mộ nụ cười thật ấm áp rồi nói:

“Đừng nói lung tung như vậy. Em đã dũng cảm chống trọi với căn bệnh suốt hai năm qua rồi. Chẳng lẽ bây giờ em lại định đầu hàng trước số phận sao? Em mà nói cứ như vậy thì cha mẹ, chị Dung của em sẽ buồn lắm đấy.”

“… Anh nói chuyện giống y như là chị Dung vậy.” – Tiểu Dương trầm mặc nhìn Kim Hậu một lúc rồi bỗng lên tiếng đáp.

“Ủa?! Thật sao? Chị Dung cũng đã từng nói với em như thế à?”

Thấy Tiểu Dương chuyển chủ đề, Kim Hậu bèn tận dụng cơ hội hùa theo để cho cô bé bớt lo nghĩ về vấn đề của bản thân.

“Dạ vâng, suốt hai năm qua lúc nào chị ấy cũng động viên em như vậy. Chỉ là cứ mỗi khi chị ấy vừa mới đi ra khỏi phòng là em liền nghe thấy tiếng chị ấy khóc thút thít ở bên ngoài…”

“…”

Lần này Kim Hậu chỉ còn biết bất đắc dĩ gạt đi những giọt mồ hôi đang bắt đầu chảy ròng trên trán mình. Vốn dĩ hắn đang rất cố gắng giúp cho cô bé loại bỏ những ý nghĩ bi quan, thế nhưng xem ra an ủi bằng những cách thông thường quả thật không có hiệu quả.

Suy đi tính lại một hồi, sau khi suy nghĩ kỹ lại một lượt. Kim Hậu bèn âm thầm cắn răng đưa ra quyết định, ngoài miệng thì vẫn cứ bảo trì giọng điều nhẹ nhàng nói:

“Này cô bé, em thôi đừng có bi quan như thế nữa có được không? Nãy giờ anh đã nói với em là anh không có cách chữa cho em chưa hả?”

“…”

Thấy Tiểu Dương mở to hai mắt ra nhìn mình mà không nói gì, Kim Hậu biết mình đã thành công nên mới tiếp tục giải thích thoáng qua:

“Nói thật thì em chẳng có mắc bệnh gì cả. Chỉ là do ăn phải thứ không nên ăn nên mới thành ra như thế này. Nếu như em tin tưởng anh, cố gắng cầm cự thêm một khoảng thời gian nữa thì anh hứa sẽ chữa khỏi hoàn toàn cho em.”

“Anh… anh thật sự có thể chữa được cho em? Anh không lừa em chứ ạ?” – Tiểu Dương tỏ ra kinh ngạc hỏi.

“Là thật, anh lừa em thì được cái gì? Hơn nữa anh là bạn của chị Dung được mời tới để chữa cho em. Thế nên em hãy yên tâm đi, anh sẽ không lấy tiền của cha mẹ em đâu mà lo.”

“Hức…”

Những lời nói chắc như đinh đóng cột này của Kim Hậu đối với Tiểu Dương chẳng khác gì một tia ánh sáng cuối đường hầm tăm tối không lối thoát. Cô bé cũng không thể kiềm chế được nữa, liền xúc động tới nỗi rơm rớm nước mắt.

Chỉ thấy cô bé ngước nhìn Kim Hậu với một đôi mắt tràn đầy hy vọng và vừa khóc, vừa nói:

“Hu hu… Cuối cùng thì… em cũng đã không còn là gánh nặng làm làm khổ cha mẹ và chị Dung nữa rồi. Hu… hu…”

Nhìn Tiểu Dương khóc nức nở, Kim Hậu liền bị rơi vào tình thế khó xử không biết phải làm sao. Thế nhưng trong cái lúc khó khăn ấy hắn bỗng nhanh trí nghĩ ra một cách.

“Tiểu Dương, chỉ cần em không khóc nữa thì anh sẽ kể một vài câu truyện cổ tích cho em nghe. Đảm bảo hàng độc quyền, chắc chắn em chưa bao được nghe ai kể.”

Tất nhiên, lời nói đầy dụ hoặc này của Kim Hậu ngay lập tức làm Tiểu Dương cảm thấy cực kỳ tò mò. Chỉ thấy cô bé vừa lấy hai mu bàn tay yếu ớt gạt đi những giọt nước mắt vẫn còn vương trên má, vừa rụt rè, hiếu kỳ hỏi:

“Anh… nói thật chứ ạ? Thế nhưng mà từ bé tới giờ em luôn được nghe chị Ngọc Dung kể rất nhiều câu truyện cổ tích, chẳng lẽ anh còn có chuyện gì hay hơn nữa sao?”

“Em tin tưởng anh một chút có được không vậy?” – Kim Hậu tỏ ra rất tự tin nói – “Thế em đã được nghe ai kể truyện “Tấm Cám”, “Cây tre trăm đốt”, “Sự Tích Thạch Sanh”, không thì “Công chúa ngủ trong rừng”, “Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn…”

Và cứ thế, Kim Hậu say sưa liệt kê ra một loạt những câu truyện dân gian Việt Nam cùng với những câu truyện cổ tích nước ngoài đặc sắc nhất.

Còn về phần Tiểu Dương, sau khi được nghe một loạt những cái tên mà từ nhỏ tới giờ chưa từng nghe bao giờ. Cô nhóc liền cảm thấy vô cùng háo hứng và mong đợi Kim Hậu kể truyện, triệt để tạm thời quên đi những phiền muộn vừa nãy. Suy cho cùng thì Tiểu Dương cũng chỉ là một cô bé mới mười tuổi mà thôi.

Kế đó, Kim Hậu bắt đầu để cho Tiểu Dương tự mình lựa chọn câu truyện mà cô nhóc muốn nghe, sau đó thì cô bé hoàn toàn say sưa, đắm chìm vào trong những câu truyện cổ tích dưới lời kể đầy lý thú và sống động của Kim Hậu.

Thời gian cứ như vậy thấm thoát trôi qua, công sức mà Kim Hậu bỏ ra để dỗ dành Tiểu Dương hoàn toàn không phải là vô ích. Cô bé rất thích những câu truyện do hắn kể tới nỗi mà làm cho Kim Hậu cũng phải bị rơi vào tình trạng miệng đắng luỡi khô.

Mãi cho tới khi Tiểu Dương nhắm ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi. Kim Hậu lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, tuy nhiên rất nhanh sau đó vẻ mặt của hắn lại biến đổi thành vô cùng ngưng trọng.

“Ngươi thật sự muốn cứu chữa cho cô bé này sao?” –Bạch lão lúc này cũng bất chợt lên tiếng hỏi.

“Dạ vâng, thưa sư phụ. Nếu để một cô bé vừa ngoan ngoãn lại vừa có tài năng như thế này chết yểu thì quả thật đúng là rất đáng tiếc. Hơn nữa con đã đưa ra lời hứa với người ta thì nhất định phải thực hiện bằng được.” – Kim Hậu trả lời với một thái độ đầy quả quyết.

“Thế ngươi có biết linh dược được dùng làm chủ dược cho Tinh Mạch đan là cái gì không?”

“Dạ con biết…”

“Vậy sao cái tên ngốc nghếch nhà ngươi lại còn hứa? Liệu trong hai tháng ngươi có tìm nổi ra số linh dược cần thiết dùng để luyện chế Tinh Mạch đan không hả?”

“…” - Kim Hậu trầm mặc không trả lời.

Trong thời gian qua, Kim Hậu bị bạch lão nhồi nhét vào trong đầu vô số kiến thức linh dược và kinh nghiệm luyện dược. Trong đó Kim Hậu cũng có đọc qua một cuốn sách có ghi chép lại một số ví dụ điển hình và trong đó có ghi chép thoáng qua thành phần chủ yếu để luyện chế ra Tinh Mạch đan.

Tinh Mạch đan là một loại nhị phẩm cao cấp đan dược. Sở dĩ gọi nó là cao cấp bởi vì chủ dược, tức là thành phần chủ yếu dùng để luyện chế Tinh Mạch đan là một chủng linh dược cấp cao có tên gọi là “Kim Tiên Liễm Thảo”.

Đây là một loại linh dược có thể dùng để luyện chế một số loại đan dược có đẳng cấp tam phẩm, thậm chí có đôi khi còn dùng trong cả thành phần của một số ít đan dược tứ phẩm.

Trong tự nhiên, loại linh dược này rất khó mọc và phát triển bởi vì chúng đòi hỏi những điều kiện sinh trưởng vô cùng ngặt nghèo. Vì vậy mà số lượng Kim Tiên Liễm Thảo được bán ra ở trên thị trường khá là ít ỏi. Độ trân quý của mỗi một gốc linh dược này có thể nói là dùng tiền cũng khó mà có thể mua được.

Vì lẽ đó, đây cũng chính là vấn đề khiến cho Kim Hậu cảm thấy lo lắng nhất lúc này.

“Sư phụ, vậy người có thể nhắc cho con đi đâu để tìm Kim Tiên Lễm Thảo có được không ạ?” – Kim Hậu cau mày chợt hỏi.

“Kim Tiên Lễm Thảo là loại linh dược chỉ sinh trưởng ở trên sườn của những ngọn núi nằm ở phía đông bắc đại lục cách nơi đây cả một chặng đường rất xa . Cho nên trong vòng có hai tháng mà ngươi muốn tự mình đi tìm Kim Tiên Lễm Thảo quả thật chẳng khác nằm mơ giữa ban ngày.” – Bạch lão chậm rãi phần trần đáp.

“Sư phụ! Chẳng lẽ thật sự không còn có cách nào khác nữa sao?”

“Chậc! Thật ra thì vẫn còn có một phương pháp có thể áp dụng, thế nhưng điều quan trọng ở đây chính là tên nhóc nhà ngươi có dám thực hiện không thôi.” – Bạch lão hơi tặc lưỡi rồi bình thản nói.

“Sư phụ, đã tới nước này rồi mà người vẫn còn úp mở để làm gì? Hơn nữa nếu như phải mạo hiểm mà có thể cứu được cô bé này thì con cũng nguyện ý thử một lần.” – Kim Hậu nắm chặt bàn tay lại và nói.

“Yên tâm, phương pháp này của ta cũng không có ép ngươi phải đi mạo hiểm. Chỉ là có thành công hay không thì tất cả đều phụ thuộc vào quá trình luyện chế ra Tinh Mạch đan của ngươi mà thôi.”

Nghe Bạch lão nói tới đây, Kim Hậu liền tỏ ra vô cùng ngỡ ngàng. Hắn bèn thắc mắc hỏi:

“Sư phụ, người đừng đùa con nữa đi mà. Con mới chỉ tấn cấp luyện dược sư nhất phẩm cũng không có được bao lâu. Vậy mà bây giờ người kêu con đi luyện nhị phẩm đan dược thì có hơi quá mức không ạ?”

“Ơ hay, nếu như ngươi không luyện thì bây giờ ai luyện cho ngươi? Chẳng lẽ lại là ta?” – Bạch lão cao giọng, nói.

“Nhưng mà…” – Kim Hậu gãi đầu, khó xử mà nghĩ.

Trong thời điểm hiện tại, chỉ vì khắc Linh Ấn Môn vào bên trong tiềm thức cho Kim Hậu, Bạch lão đã phải hao tổn một số lượng lớn linh lực khiến cho linh hồn của lão bị suy yếu đi rất nhiều. Hiện giờ lão chỉ có thể tĩnh dưỡng ở trong Linh Nguyên nhẫn một đoạn thời gian để chờ hồi phục. Vì lẽ đó mà dù cho Bạch lão có muốn cũng chẳng thể giúp gì cho hắn được.

“Vi sư biết tên nhóc nhà ngươi đang cảm thấy rất hoang mang. Thế nhưng ngươi cũng đừng có quên rằng, tinh thần lực của ngươi bây giờ đã có thể sánh ngang với các pháp sư Hóa Nguyên cảnh. Xét trên lý thuyết thì tứ phẩm đan dược ngươi cũng có thể luyện ra được rồi. Ngoài ra nếu có vấn đề gì thì ngươi vẫn còn có ta hướng dẫn, nếu sợ thiếu hụt ma lực trong quá trình luyện chế thì đã có đại lượng Hồi Lực Đan dự trữ dùng dần. Tên nhóc nhà ngươi còn lo lắng cái gì nữa chứ?”

“…”

Được Bạch lão nhắc nhở, Kim Hậu mới liền sực nhớ ra là tinh thần lực của hắn đã trở nên cường hãn hơn rất nhiều. Nhờ đó mà mặc dù ở tại thời điểm hiện tại, hắn chỉ có thực lực bát tinh Giả Nguyên cảnh, thế nhưng việc luyện ra đan dược nhị phẩm đã là chuyện hoàn toàn khả thi đối với hắn.

Trong quá trình luyện dược, mặc dù ma lực là một yếu tố rất quan trọng, thế nhưng nếu chỉ có mỗi ma lực không thôi thì vẫn chưa đủ. Yếu tố đi kèm theo đó cũng quan trong không kém chính là tinh thần lực.

Tinh thần lực vốn được tăng trưởng theo mỗi một giai vị thực lực. Vì lẽ đó mà nếu như luyện dược sư muốn tấn cấp thì họ buộc phải tăng cường thực lực, đột phá lên một cảnh giới mới thì may ra mới có có cơ hội.

Một khi đột phá lên một giai vị mới, tiềm thức của các luyện dược sư sẽ được mở rộng, từ đó tinh thần lực cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Phần còn lại thì hoàn toàn phụ thuộc vào việc người đó có thể tự mình thành công luyện chế ra đan dược để tấn cấp luyện dược sư rồi.

Việc tinh thần lực của Kim Hậu đột ngột tăng mạnh giúp cho hắn không còn bị hạn chế bởi vì thực lực quá thấp. Hơn nữa hắn còn có Bạch lão hướng dẫn chỉ điểm cùng với thủ pháp luyện đan bằng ma kỹ Viêm Long Vũ Càn Khôn. Cho nên Kim Hậu cuối cùng cũng đã lấy được cho mình một chút tự tin.

Sau khi đã thông suốt mọi chuyện, Kim Hậu bấy giờ mới đi vào vấn đề mà hỏi Bạch lão:

“Vậy… sư phụ. Phương pháp mà người muốn nói ở đây là gì ạ?”

“Phương pháp này rất đơn giản thôi. Nếu như không thể tìm được Kim Tiên Lễm Thảo thì tại sao lại không thử thay thế nó bằng các loại linh dược khác?” – Bạch lão vừa phát ra cười nhẹ đầy thâm ý, vừa nói.