Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký

Chương 60: Một quả cầu bắn rụng ba con chim




Kim Hậu vừa mới vững vàng ổn định thăng bằng trên một cái cây cách nơi xảy ra chiến đấu không xa, tiếp đó hắn đưa mắt nhìn xuống phía dưới thì ngay lập tức gặp phải một tràng cảnh cực kỳ thảm khốc.

Một đoàn dong binh có ba mươi người thì tám người đã bị thương nặng nằm triệt để bất động, khắp người họ đầy rẫy những vết thương đang rỉ máu be bét trông cực kỳ kinh người. Mà đoàn dong binh ấy toàn những gương mặt quen thuộc với Kim Hậu bởi vì đó chính là Khai Sơn dong binh đoàn mà hắn đi theo vào ma thú rừng rậm cách đây hơn hai tháng.

Hiện tại những người bị thương đang được đồng đội bảo vệ ở giữa bên trong đội hình. Mà tấn công vào đoàn người từ trên không trung xuống lúc này đây chính là ba con chim ma thú có thân thể khá là khổng lồ, nếu nhìn thoáng qua thì nhìn chúng hơi hơi giống với chim đại bàng. Tuy nhiên nếu đem ba con chim đang bay trên trời kia để so sánh với đại bàng thật sự thì đúng là quá vũ nhục loài chim cao quý ấy bởi vì những con chim ma thú này có ngoại hình cực kỳ xấu xí. Cổ của chúng hoàn toàn trụi lông và hơi dài, mỗi con chỉ có một móng vuốt duy nhất dưới chân mà thôi. Tuy rằng bọn chúng chỉ có một móng vuốt nhưng đó cũng chính là thứ vũ khí đáng sợ nhất của những con chim màu nâu này bởi những cái móng vuốt sắc nhọn ấy rất là bóng loáng, nhìn chẳng khác gì như được thợ rèn đúc mài ra bằng sắt thép vậy.

“Đây là “Kim Trảo Vũ Hạt Ưng”, một chủng ma thú rất giảo hoạt chuyên tấn công con mồi bằng rất nhiều cách thức bỉ ổi. Thường thì bọn chim này hay đi theo từng nhóm từ ba cho tới năm con. Nếu muốn chiến thắng lũ Kim Trảo Vũ Hạt Ưng này thì phương pháp hiệu quả nhất là nên dùng lửa để kết liễu chúng. Tuy nhiên muốn đánh vào người bọn chúng cũng rất khó bởi vì không những chúng sở hữu tốc độ khá nhanh mà còn bởi bọn chim này có cách thức tấn công rất khôn lỏi. Chúng không bao giờ lao vào trực tiếp giáp lá cà như những ma thú khác mà lại dùng theo cách bao vây không để cho con mồi thoát khỏi tầm nhìn, từ đó chờ đợi sơ hở để ra quấy rối và tấn công cách bất ngờ. ” Không đợi cho Kim Hậu đặt câu hỏi, Bạch lão đã liền giảng giải một lượt cho hắn về ba con ma thú trước mắt.

“Con mạnh nhất có thực lực thất tinh nhất giai, hai con còn lại thì thực lực là lục tinh nhất giai… Hừm, xem ra cách tấn công mổ xẻ từng chút một này đúng thật là rất khó chịu.” Kim Hậu vừa nhíu chặt mày nhìn ba con ma thú đang bay lượn, vừa khẽ lẩm bẩm tự nói.

“Chiến sĩ bày trận bảo vệ các cung thủ, không được để bọn chim tấn công họ. Còn lại cung thủ tập trung tấn công vào một mục tiêu đi, nên nhớ chắc chắn thì mới được thả dây cung, không được lãng phí mũi tên vô ích.”

Vẫn đứng hiên ngang cầm chiếc khiên to lớn như một bức tường vững trãi, vừa bình tĩnh không sợ hãi cầm đầu chỉ huy cả đoàn người trước mắt lúc này đây không phải ai khác mà chính là ông bác ria mép xoăn. Tất nhiên đối với người tốt như ông ta thì Kim Hậu chắc chắn sẽ không tiếc sức lực giúp đỡ, thế nhưng hắn tạm thời vẫn chưa có ra mặt là bởi vì đang mải suy nghĩ làm cách nào để có thể tiêu diệt ba con chim xấu xí trên trời kia bởi nếu như có muốn giúp họ thì hắn cũng chỉ có thể sử dụng đấu khí chứ không thể dùng ma lực được, dẫu sao thì để lộ ra bí mật của mình cho bàn dân thiên hạ cũng là điều hắn không thể để xảy ra.

Hiện tại chiến đấu có vẻ như diễn ra rất chậm chạp, tuy nhiên cũng không kém phần căng thẳng. Ông bác ria mép xoăn hiện có thể đón đỡ từng lượt bổ xuống nhanh như cắt của ba con Kim Trảo Vũ Hạt Ưng, thế nhưng nếu chúng đồng loạt tấn công thì có lẽ đến cả ông ta cũng không thể đỡ nổi.

“Hừm… Sư phụ, nếu như con để Hỏa Nhi dùng lửa của nó tấn công thì liệu có tác dụng với bọn chim kia không ạ?” Kim Hậu xoa cằm hỏi.

“Tất nhiên là được, tuy rằng không thể giết được chúng ngay lập tức nhưng cũng đủ để cho bọn chúng rơi rụng xuống mặt đất rồi.”

“Nếu được như vậy thì cũng đủ rồi sư phụ. Hỏa Nhi, mày bây giờ đứng xa xa ra một chút, cố gắng vận ra hỏa cầu càng mạnh càng tốt. Bao giờ tao ra lệnh thì cứ thẳng hướng tao mà phóng đi hỏa cầu. Cẩn thận nhớ kìm nén khí tức để tránh bị bọn chúng phát hiện đấy nhé?” Kim Hậu vừa quay sang xoa nhẹ đầu Hỏa Nhi, vừa nhẹ giọng nghiêm túc nói với nó.

“Ẳng?” Hỏa Nhi lo lắng liếm mặt hắn.

“Tin tưởng tao, sẽ không sao đâu, mày cứ nghe tao nhắm thẳng mà phóng hỏa cầu nhé. Được rồi chúng ta bắt đầu hành động nào.” Thấy Hỏa Nhi lo lắng cho mình, Kim Hậu cũng rất vui vẻ gãi cổ nó đáp lại.

Trở lại chiến đấu ở trước mắt, các cung thủ trong đoàn dong binh hiện đang cùng đồng loạt bắn tên lên trời, tuy nhiên vẫn không có ai bắn trúng được con chim nào cả. Lợi dụng ngay thời điểm bọn họ đang phải thay tên, ba con Kim Trảo Vũ Hạt Ưng đồng loạt nhằm thẳng vào ông bác ria mép xoăn mà đồng loạt bổ xuống. Bởi vì chúng hiểu, nếu như loại bỏ ông ta thì cả đoàn người sẽ giống như rắn mất đầu, tới lúc đó bọn chúng có thể dễ dàng dằng xé nốt những người còn lại rồi.

Vù! Vù! Vù!

“Đoàn trưởng! Cẩn thận!”

“Đoàn trưởng!!!”

Nhìn thấy cả ba con chim tấn công vào ông bác ria mép xoăn, mọi người ai nấy cũng vô lực kêu lớn, sắc mặt của họ đều đồng loạt tái mét sợ hãi. Bản thân ông bác ria mép xoăn thì lúc này chỉ còn biết cúi thấp mình xuống rồi giơ tấm khiên lên đầu, đồng thời toàn lực vận hết đấu khí trong người ra để chuẩn bị đỡ đòn.

“AAAAAAAAAAA!”

Biết mình sau cú tấn công này có thể sẽ lành ít dữ nhiều, ông bác ria mép xoăn hét to lên một tiếng thật dài để lấy cho mình một ít dũng khí. Mà cũng trong cái khoảnh khắc sinh tử ấy, hình ảnh những người thân thương của ông ta bỗng đồng loạt hiện lên trong tâm trí, nhất thời hai mắt của ông ấy cũng trở nên cay cay.

“Mong thượng thiên hãy phù hộ cho gia đình của tôi…” Ông ta khẽ lẩm bẩm tự nói.

“Bác Lục! Nếu bác muốn sống thì hãy mau chổng khiên giơ cao lên trên nữa đi” Đột nhiên có một giọng nói của một thiếu niên truyền ra từ phía trên một cành cây cổ thụ gần đó.

Đúng vậy, cũng ngay khi nghe thấy giọng nói mới lớn quen thuộc ấy, trong lòng ông bác ria mép xoăn giống như được một tia sáng hy vọng soi sáng giữa màn đêm tuyệt vọng. Mặc dù ông ta cũng không hiểu cái gì cả, nhưng trực giác mãnh liệt mách bảo ông ta nên nghe theo những gì người thiếu niên ấy nói.

Pặc!

Ông bác ria mép xoăn vừa mới nhấc tấm khiên lên đầu mình, ngay sau đó tự dưng có một thiếu niên đột ngột xuất hiện đứng ngay ở trên tấm khiên của ông ta, trên tay người thiếu niên ấy lúc này cầm một thanh trường kiếm màu đen, mà trên thân thanh trường kiếm màu đen ấy hiện đang được bao bọc bởi hàng loạt những tia sét màu trắng bạc có cường độ dao động cực kỳ khủng khiếp.

“Ném cháu lên!”

Vụt!

Người thiếu niên ấy vừa mới nói dứt lời, ông bác ria mép xoăn liền dồn hết đấu khí lên tay rồi bùng nổ toàn bộ sức lực còn lại của mình, dậm chân một cái thật mạnh lên một bước . Cuối cùng thì vung mạnh tấm khiên về phía trước, tạo cho người thiếu niên một lực đẩy cực kỳ mạnh mẽ giúp hắn có thể bay lên trên trời cao chót vót.

Cảnh tượng mà mọi người trong Khai Sơn dong binh đoàn được chứng kiến ngay bây giờ có lẽ sẽ làm họ đến già cũng không thể quên được. Một thiếu niên tay cầm một thanh trường kiếm màu đen tỏa ra những tia lôi điện trắng xóa lúc này đang bay thẳng vào hướng ba cái móng vuốt sắc bén của ba con Kim Trảo Vũ Hạt Ưng. Không có một chút sợ hãi nào hiện trên gương mặt tuấn tú của người thiếu niên ấy, tất cả những gì mà họ thấy được là nét mặt quyết đoán cùng ánh mắt tự tin từ người thiếu niên này.

“Lôi Vũ Phá Thiên Không!”

Ngay khi ba cặp móng vuốt sắc bén đã tới gần trước mắt, Kim Hậu lập tức quát lớn lên một tiếng dõng dạc, tiếp đó thì xoay người chém ngang thành hình vòng cung vào ba cặp móng vuốt ấy.

Keng!

Xoẹt!

Hắc long kiếm vừa cứa ngang vào móng vuốt của ba con chim thì ngay lập tức tóe ra một vệt dài tia lửa điện, đồng thời còn vang lên một tiếng va chạm giống như kim loại đập vào nhau rất chi là nặng nề.

Xoẹt! Xoẹt!

“Kar! Kar! Kar!”

Tuy vũ kỹ Lôi Vũ Phá Thiên Không rất mạnh mẽ, thế nhưng nếu dùng để đâm thì Kim Hậu sẽ chỉ có thể nhanh chóng hạ được một con, còn lại hai con vẫn sẽ còn sống. Tất nhiên ngay từ đầu hắn đã có sẵn ý định khác nên một chiêu này mới cố tình chém ngang vào móng vuốt của bọn chúng.

Những tia sét trên thân Hắc Long Kiếm nhanh chóng lan tràn vào ba cặp móng vuốt, từ đó là bắt đầu lan tỏa lên thân thể khiến cho cả ba con Kim Trảo Vũ Hạt Ưng bị giật cho điếng người, điều này không những làm cho bọn chúng cảm thấy rất đau đớn, mà lại còn khiến cho chúng bị trì trệ một chỗ ở trên không trong một khoảng thời gian.

“Hỏa Nhi, ngay lúc này!”

Kể thì lâu mà diễn ra thì nhanh, tất cả những điều này đều diễn ra trong nháy mắt. Sau khi thành công làm cho ba con chim bị tê liệt thì Kim Hậu lập tức ra hiệu cho Hỏa Nhi đang đứng tích tụ hỏa cầu ở xa xa, mặc kệ bản thân mình vẫn còn đang rơi tự do ở trên trời xuống dưới.

“Ngao!”

Vụt!

Vừa nghe thấy Kim Hậu ra lệnh, Hỏa Nhi không có chậm chạp một giây phút nào cả, nó lập tức phóng đi của cầu lửa nóng cháy của mình thẳng tới chỗ ba con Kim Trảo Vũ Hạt Ưng.

Bùm!

Quả cầu lửa trong nháy mắt đã xé gió tiếp cận tới gần ba con chim, khi mà nó sắp sửa chạm vào người con ở giữa thì đột nhiên nổ tan ra rồi cháy lan sang hai con bên cạnh.

Phừng! Phừng!

“Kar! Kar! Kar!”

Cả ba con chim sau khi bị trúng chiêu kêu lên những tiếng thống khổ cực kỳ chói tai, chúng còn chưa kịp “hưởng thụ” xong cảm giác bị điện giật tê tái thì ngay sau đó đã bị ăn trọn hỏa cầu thiêu đốt cực kỳ mãnh liệt.

Chứng kiến cả ba con chim dãy dụa trong ngọn lửa cháy bỏng, Kim Hậu bấy giờ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi khẽ nở một nụ cười thỏa mãn. Thế nhưng sau khi nhìn lại độ cao mà mình đang rơi xuống thì sắc mặt của hắn lập tức liền biến đổi.

“Thôi chết, quên mất tính toán cách đáp đất thế nào rồi.” Hắn thầm kêu khổ trong lòng.

“Cẩn thận!”

Ngay khi hắn đang định cầu cứu Bạch lão thì ông bác ria mép xoăn đã kịp thời xuất hiện đỡ hắn ở bên dưới.

Rầm!

Tuy đã được ông bác ria mép xoăn đứng sẵn bên dưới bắt lấy, thế nhưng dù sao thì Kim Hậu cũng rơi xuống từ một độ cao cũng không mấy là thấp thế nên cú “hạ cánh” vừa rồi của hắn noi nhẹ thì cũng không mấy dễ chịu cho lắm. Tuy nhiên cả hai đều là người tu luyện cho nên cũng chỉ bị ê ẩm vài chỗ mà thôi, cùng lắm cũng bị chấn thương nhẹ chứ nếu như là người bình thường thì có lẽ phải nằm liệt giường một thời gian là điều chắc chắn.

“Ai ôi! Đau quá... Bác Lục… lâu rồi không gặp… bác vẫn khỏe chứ?” Kim Hậu mặc dù cảm thấy có chút choáng váng đầu óc, thế nhưng hắn vẫn nở một nụ cười tươi rói với ông bác ria mép xoăn.