Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký

Chương 32: Đối chiến với ma thú lục tinh




Grào!!!

Con Hắc Mao Hùng thứ hai vừa mới lao ra từ trong rừng, liền chứng kiến đồng bạn của mình bị một đám nhân loại vây công, nó ngay lập tức gầm giận dữ đánh úp lại từ bên mạn phải của đội hình.

Móng vuốt to lớn của con Hắc Mao Hùng ấy bổ thẳng hướng các chiến sĩ của đoàn, vì không có ông bác ria mép đỡ đòn, cho nên trong đó bốn người không phản ứng kịp liền bị đánh bay ra xa như quả bóng cao su, sinh tử thế nào không rõ.

Ông bác ria mép xoăn lúc này đang chống đỡ từng loạt tấn công của con Hắc Mao Hùng trước mặt, mà lực đạo của con Hắc Mao Hùng này càng ngày càng mạnh, có lẽ không bao lâu nữa, nó sẽ rơi vào trạng thái cuồng hóa.

Tình cảnh của đoàn người Kim Hậu hiện giờ như ngàn cân treo sợi tóc, nếu như không nhanh chóng đưa ra quyết định gì thì toàn quân có thể sẽ bị diệt.

Riêng Kim Hậu chứng kiến quanh cảnh tàn khốc này thì nét mặt vẫn không có biến đổi, nếu muốn tùy thời hắn có thể chạy trốn, nhưng vì có hảo cảm với ông bác ria mép xoăn kia nên hắn cũng không thể đành lòng mà quay người bỏ đi được. Chỉ có điều ma thú nhất giai lục tinh với Kim Hậu hiện giờ vẫn là quá sức, hắn cũng không biết vũ kỹ Lôi Vũ Phá Thiên Không thứ này có hiệu quả hay không, nếu sử dụng thì sau khi thi triển hắn toàn thân sẽ sẽ thoát lực. Tới lúc đó mà không có giúp được gì thì chả lẽ lại nằm chờ chết?

Kim Hậu nhất thời nhớ tới những gì Bạch Lão nói lúc trước, trong chiến đấu mạo hiểm chính là một yếu tố quan trọng. Nếu thành công thì không sao nhưng nếu thất bại thì…

“Chậc! ~ Nếu không thử thì làm sao có thể biết được?” Kim Hậu quyết đoán thầm nghĩ.

Trong lúc mọi người đang lâm vào khổ chiến thì đúng lúc này hắc bào pháp sư vẫn bảo trì im lặng từ đầu tới giờ chợt lên tiếng:

“Bác Lục! lần này để cháu dùng ma kỹ hạ con gấu này cho, nhưng cháu cần có người cầm chân nó một đoạn thời gian.”

Giọng của vị hắc bào pháp sư lần này không có âm dương quái khí gì nữa, ngược lại là nghe cực kỳ thánh thót trong trẻo, đến người ngu cũng có thể nghe ra được đây chính là giọng của con gái.

Tất cả mọi người trong đoàn đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía hắc bào pháp sư, chỉ riêng ông bác ria mép vẫn đang kiên trì chống đỡ từng đòn tấn công của con Hắc Mao Hùng cũng không có biểu hiện gì bất ngờ cả, ngược lại là dùng một kiểu nói chuyện quen thuộc với vị hắc bào pháp sư này mà hét lớn:

“Được rồi! Cháu mau thi triển ra thứ ma kỹ ấy, nhưng phải cẩn thận đừng có gắng sức quá kẻo ta lại bị dì Bình của cháu bỏ đói cả ngày lẫn “đêm” thì đừng có trách ta đấy. Các huynh đệ, cảm phiền mọi người chia bớt người sang bảo vệ cháu của ta mau.”

Ông bác ria mép này vẫn không có vì tình cảnh nguy hiểm mà sụt giảm tinh thần, ngược lại là vẫn còn tâm tư để nói đùa cợt.

Kim Hậu hiện đang dây dưa với con Hắc Mao Hùng bên cạnh ông bác ria mép thì cũng rất ngạc nhiên, không ngờ cái “tên” chơi xỏ hắn hai lần đó lại là một cô gái, không như hắn tưởng tượng là ga… (Khục!) Hơn nữa nàng ẩn giấu quá sâu, tới lúc nguy nan này mới đình chỉ ẩn dấu khí tức, lộ ra một thân tu vi là pháp sư thất tinh giả nguyên cảnh, thảo nào mà Kim Hậu soi mãi cũng không nhìn ra được tu vi của nàng.

Chỉ thấy cô nàng nhanh chóng tay trái chống quyền trượng xuống đất, tay phải thì giơ lên thẳng hướng con Hắc Mao Hùng đang cố gắng làm rối loạn đội hình kia, bắt đầu lầm rầm một loại ngôn ngữ mà Kim Hậu chưa từng nghe thấy.

“De – Art - Tal - De - Ar…”

Đậu Phộng!

“Đây là thứ ngôn ngữ quái quỷ gì vậy? Chả lẽ tại thế giới này lại còn có ngoại ngữ nữa sao?”

Kim Hậu hiện tại đầu chứa đầy thắc mắc lúc này cũng chỉ biết chứng kiến cô nàng pháp sư niệm ra thứ tiếng cổ quái đó. Xung quanh cô nàng bỗng hiện lên một luồng vầng sáng màu nâu cùng với một loạt ký tự ngôn ngữ kỳ lạ cũng đang xoay vòng quanh nàng. Nàng đọc đến từ nào thì ký tự đó liền dừng lại, sau đó tách ra xếp thành một hàng chữ lơ lửng trên đầu nàng, có vẻ như hàng chữ đó chính là câu thần chú mà nàng hiện đang niệm ra.

Cũng tại thời điểm ấy, con Hắc Mao hùng thứ hai đột nhiên cảm nhận được một mốt nguy hiểm mãnh liệt từ cô nàng pháp sư, nó liền quay sang lao cả thân thể to lớn của mình, nhằm hướng nàng mà vọt tới tấn công.

Một nhóm chiến sĩ khoảng bảy người được sự phân phó của ông bác ria mép xoăn tách khỏi phía trước để tạt sang mạn phải yểm trợ cho cô nàng pháp sư. Song, tu vi trong số họ người mạnh nhất cũng chỉ là tứ tinh giả nguyên cảnh, hơn nữa còn không được sự chỉ đạo của ông bác ria mép vì hiện ông ta đang bị con gấu kia cầm chân. Cho nên con Hắc Mao Hùng này cứ như một quả bóng bowling hất tung những vị dong binh chiến sĩ ra tứ phía.

Rầm Rập! Rầm Rập!

Tuy trước mắt là một con gấu hung hãn đang lao về phía mình, nhưng cô nàng pháp sư cũng không có lùi bước, nàng vẫn bình tĩnh đứng im chỗ đó kiên trì niệm chú, phải biết rằng trong lúc niệm chú nếu không tập trung thì câu chú rất dễ sẽ bị thất bại, cho nên có thể thấy cô nàng pháp sư này có được sự tập trung như thế nào.

Kim Hậu thấy một màn như vậy, liền nhanh chóng hướng mình chạy sang cánh phải, vừa hét lớn hỏi ông bác ria mép xoăn:

“Bác ria… Khục!~ Bác Lục! cô ấy cần có bao nhiêu thời gian để hoàn thành được ma kỹ này?”

Ông bác ria mép lúc này đang bị con Hắc Mao Hùng gắt gao quấn lấy nên cũng chỉ có thể trả lời hắn cụt lủn:

“Có lẽ là khoảng năm phút!”

“Năm phút thì là vào khoảng ba hoặc bốn chiêu đi… có lẽ mình có thể cầm cự được.” Trong đầu Kim Hậu bắt đầu nảy ra một ý định táo bạo.

Các mạch máu trong người hắn lúc này lưu thông nhanh hơn bình thường rất nhiều, tim hắn cũng bắt đầu đập mạnh hơn. Kim Hậu đang hưng phấn!

Hắn còn chưa từng giám nghĩ có thể dây dưa với lục tinh giả nguyên cảnh, hiện giờ còn là với một con ma thú lục tinh nhất giai. Tâm trạng của hắn hiện tại vừa kích thích vừa… sợ, cái cảm giác này hoàn toàn khác hẳn với lúc chiến đấu với bầy sói, khác hẳn với lúc chiến đấu với hai gã lưu manh.

Bởi vì lúc đánh nhau với bày sói, hắn còn có thể vẽ ra cho mình một chiến thuật để chiến thắng bày sói, động thủ cùng hai gã lưu manh thì hắn với sức mạnh của mình thì hoàn toàn mạnh hơn hẳn hai tên này, cho nên cũng không có cảm giác gì nhiều.

Bây giờ đối thủ của hắn là một con ma thú, hơn nữa con ma thú này còn mạnh hơn hắn rất nhiều. Nếu chỉ sơ xuất một lỗi nhỏ thôi là cái mạng của hắn cũng khó có thể bảo toàn, cho nên mắc sai lầm là điều hắn không thể cho phép bản thân mình để xảy ra được.

Kim Hậu đang chạy như bay thì đột nhiên dừng lại, hắn vừa nhắm đôi mắt xanh biếc ẩn sau gọng kính, vừa hít sâu vào một ngụm lương khí lấy lại bình tĩnh. Dù sao uy lực Tiêu Dao Du kiếm kỹ cũng là dựa vào tâm tình của người thi triển mà ra, nếu hắn cứ hồng hộc mà lao vào con gấu thì khác gì tự sát?

Lấy lại sự yên bình trong lòng, hai mắt Kim Hậu đột nhiên mở ra, hắn khẽ lùi lại một bước, sau đó cả người hắn giống như một mũi tên bén nhọn vừa được xuất khỏi cung, liền bắn mình tiến về phía con Hắc Mao Hùng kia.

Tuy nói cô nàng pháp sư này vẫn kiên trì đứng đó niệm chú nhưng con Hắc Mao Hùng đã cách nàng chỉ còn vài chục mét, nếu như vẫn không có ai ngăn cản được nó thì có thể nàng sẽ gặp phải rắc rối rất lớn.

Thế nhưng trong thời khắc căng như dây đàn ấy, bỗng có một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện chắn lại trước mặt nàng, người này đội một chiếc mũ vành tròn kỳ lạ cùng một đôi kính mắt có vẻ rất nặng nề che kín hết mặt, tuy vẻ bề ngoài không hợp với động tác thủ thế rất tiêu sái mà hắn bày ra lúc này nhưng trong lòng nàng bỗng dâng lên một cảm giác an toàn.

"Thật kỳ lạ, một cảm giác vững chắc mặc dù người này tu vi rất kém, tại sao lại như vậy? Tại sao mình lại có cảm giác kỳ lạ này?" Trong lòng cô nàng nhất thời có chút không hiểu.

Hiện giờ nàng đang phải vận toàn lực để thi triển ra ma kỹ của mình nên cũng không thể mất tập trung quá nhiều được, vì vậy nhanh chóng gạt bỏ những tạp niệm, nàng tiếp tục điên cuồng vận ma lực, miệng thì vẫn không ngừng đọc ra những câu chú ngôn ngữ kỳ quặc.

Kim Hậu lúc này xuất hiện đứng chắn trước cô nàng pháp sư, làm ra một thủ thế chuẩn bị đón địch. Tuy đã đè nén lại cảm xúc của mình nhưng cả người của Kim Hậu vẫn tỏa ra một luồng chiến ý mãnh liệt. Tay phải hắn cầm chặt Hắc Long kiếm, Tiêu Dao Du kiếm kỹ đã sẵn sàng có thể tùy thời được hắn thi triển ra bất cứ lúc nào.

Grào!

Con Hắc Mao Hùng lúc này bỗng thấy một tên nhân loại yếu nhỏ như con kiến cản đường của nó thì liền gầm lớn, đồng thời chồm cả người vung lên móng vuốt bên phải to lớn của mình, hòng một pháp đem con kiến nhỏ này đập bẹp dí.

Nhưng nó lại không thể ngờ là tên nhân loại này bỗng nhanh chóng nhảy lên đúng lúc nó sắp đập móng vuốt to lớn của mình xuống đất, làm một phát này trở thành phát đập hụt. Vẫn chưa dừng lại ở đó, nó lại thấy tên nhân loại nhỏ yếu ấy đáp người lên tay của mình, sau đó liền chạy dọc lên theo cánh tay thẳng hướng cổ của nó đâm tới.

Hắc Mao Hùng thấy tên nhân loại không biết sống chết này láo lếu như vậy, bèn phẫn nộ lấy móng vuốt bên trái tiếp tục hướng tên này cào tới.

Kim Hậu đang chạy trên cánh tay phải của con Hắc Mao Hùng, định nhằm tới cổ của con gấu đâm tới. Nhưng hắn bỗng thấy tay trái của nó với vuốt sắc bén đang đánh úp lại từ bên cạnh, liền nhanh chóng xoay người thi triển ra Tiêu Dao Du kiếm kỹ, nhanh nhẹn mà đánh trệch hướng cánh tay này của con gấu, sẵn tiện liền nhảy sang tay trái tiếp tục hướng tới mục tiêu của mình.

Chẳng mấy chốc Kim Hậu đã đứng trên vai con Hắc Mao Hùng, không có một chút do dự này cả, hắn lập tức hướng cổ của nó chọc thẳng vào một kiếm.

Soạt!

“Hả?”

Soạt! Xoẹt! Xoẹt!

Hôn Mê!

“Lông cổ của con gấu này tại sao lại dai như cao su thế này? Kiểu này cũng quá lừa người đi!.” Kim Hậu không ngờ chém mãi vào cổ của nó mà lại không có xi nhê gì, cảm giác như thể cứa vào một cái lốp xe cao su đàn hồi vậy, kiểu gì cũng không thể chọc cho con gấu được một nhát kiếm.

Ý định đã thất bại, Kim Hậu buộc phải nhanh chóng nhảy từ trên vai Hắc Mao Hùng xuống, sau đó lại tiếp tục hướng chân nó chém vài đường kiếm thu hút sự chú ý.

Grào!

Tuy những gì Kim Hậu thể hiện ra rất hoàn hảo, nhưng hắn cũng đã triệt để trọc giận con Hắc Mao Hùng này, cho nên bây giờ nó lại chuyển mục tiêu xoay người hướng Kim Hậu ồ ạt tấn công.

Tiêu Dao Du kiếm kỹ được thi triển ra tới cực hạn, liên tiếp những cú đập được Kim Hậu nhanh nhẹn tránh thoát, những cú cào hiểm hóc của con gấu đều bị hắn hóa giải đánh bật.

Chỉ có điều hắn cố gắng duy trì liên tiếp khoảng chừng được tới chiêu thứ tư, lực đạo của con Hắc Mao Hùng lúc này càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, Kim Hậu hiện giờ cũng không thể thoải mái hóa giải những đòn đánh hung hiểm của nó nữa.

Choeng!

Kim Hậu nhất thời bị lực phản chấn quá mạnh của con gấu làm cho tê dại toàn thân, tốc độ của hắn cũng bị đòn đánh này làm cho trì trệ. Con gấu đúng thời điểm này lại vung vuốt phải cào ngang một phát làm cho hắn cũng chỉ kịp thời vận ra đấu khí hộ thể, tay trái vịn lên thân Hắc Long kiếm để toàn lực đỡ đòn.

Keng!

“Hự!”

Kim Hậu bị con gấu đánh bay ra đến bên gần cạnh chỗ đứng của cô nàng pháp sư, đồng thời trong miệng hắn cũng phun ra một búng máu, Kim Hậu bị con gấu này dùng sức lục tinh toàn lực của mình đánh bay thì không bị thương sao được?

…Nazi… – Gani!”

Ngay tại thời điểm ấy, xung quanh mặt đất bỗng rung chuyển kịch liệt, cả người lẫn thú đều nhất thời không thể đứng vững, từ dưới chân con Hắc Mao Hùng vừa đánh bay Kim Hậu đất đai bỗng nứt vỡ ra thành từng mảnh giống như nó đang sắp chuẩn bị bạo liệt.

“Cự Thạch Xung Thiên!”

Một tiếng hét trong trẻo mà dứt khoát vang vọng lên giữa trời, đi kèm với tiếng hét này là một tiếng nổ kinh thiên động địa cực kỳ điếc tai, như thể có ai đó nhét mìn sẵn từ dưới đất rồi cho kích nổ vậy.

Ầm! Ầm!...