Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký

Chương 10: Thần bí bạch y linh hồn




"Lách, tách"...

Từ từ mở mắt tỉnh lại, đập vào tầm nhìn của Kim Hậu bây giờ là một cái trần đá hơi eo hẹp, còn hắn thì hiện đang nằm trên một tảng đá lớn.

“Hửm?! mình đang ở trong một cái sơn động? có người đã cứu mình sao?.” Kim Hậu ngỡ ngàng thì thào nói.

Nhoài người nhìn kỹ lại thân thể, trên người hắn những vết thương từ cuộc chiến lúc trước đã khép miệng lành lặn từ lâu, nếu không phải là quần áo hắn rách rưới tơi tả, cộng thêm vương lại nhiều vết máu đỏ tươi thì Kim Hậu hoài nghi có hay không trận chiến với bầy sói là hắn mơ ngủ giữa ban ngày hay uống lộn thuốc sinh hoang tưởng. Hơn nữa, hắn còn cảm thấy có một nguồn lực lượng kỳ lạ đang lưu động trong cơ thể.

Tuy vẫn còn có nhiều thắc mắc, nhưng giờ này ở bên đống lửa bập bùng, ngồi đối diện với hắn có một người đang ngồi thong thả dùng cành cây chọc cho đống lửa không bị dập tắt.

Kim Hậu bấy giờ cẩn thận đánh giá người ngồi trước mặt hắn hiện giờ. Đây là một người đàn ông trông rất trẻ tuổi, người này có mái tóc xõa dài trắng xóa, gương mặt thì... cực kỳ tuấn lãng, đôi mắt đen nháy, ẩn ẩn như là có một đoàn hỏa diễm màu xanh lục đang bập bùng từ sâu trong đáy mắt người đàn ông này. Người này có sống mũi cân đối cùng với lông mày mảnh mai, phải công nhận tất cả đặc điểm nêu trên tạo thành một gương mặt mỹ nam tử có thể làm bao trái tim bao người con gái phải thổn thức. Nếu đem Kim Hậu ra so sánh với người này thì… nói cho dể hiểu là không thể bằng một góc thái sơn.

Người này mặc một bộ bạch sắc trường bào truyền thống phong cách Đông Kinh tu luyện giả, trên người hắn tỏa ra một loại khí chất thong dong, tiêu sái, nhưng cũng đem lại một loại cảm giác tang thương, hư hư thực thực, thật giả khó phân, cực kỳ quỷ dị. Lại còn là đang lơ lửng, hình như là không có chân...

Kim Hậu thấy vậy thầm nghĩ:

“Có lẽ chính người này đã cứu mình, cũng phải nên cảm tạ người ta một tiếng cho phải đạo…”

Chỉ là vừa định mở miệng thì Kim Hậu cảm thấy có gì đó không đúng.

“Hử? lơ lửng?, không có chân?, khí thức quỷ dị? chả nhẽ là ...hồn ma chuẩn bị đoạt xá thân thể của mình?”

Sắc mặt tái nhợt, tinh thần hoảng hốt, hắn bất chợt cả người bật dậy. Chỉ là vết thương của hắn tuy đã lành lặn nhưng bây giờ toàn thân và tinh lực trong người đã cạn kiệt từ lâu. Cho nên ở trong trạng thái không có sức lực mà tự dưng lại đột ngột chồm dậy như thế làm Kim Hậu bất ngờ té ngã từ trên tảng đá xuống.

Nhìn phản ứng của thiếu niên vừa tỉnh lại, người đàn ông này cũng là buồn bực, nghĩ thầm: tên nhóc này thật là kỳ lạ, vừa tỉnh dậy nhìn thấy ta là bật dậy, thần sắc thì sợ hãi như thể ta muốn ăn thịt hắn vậy.

Nếu để người này mà biết Kim Hậu vừa nãy nghĩ cái gì thì chắc có lẽ đến người bình tĩnh như hắn cũng phải phát hỏa nổi giận. - "Ta đây không những cứu ngươi, mà còn tiêu tốn đan dược chữa thương cho ngươi, không cảm ơn ta thì chớ lại còn vu oan giá họa bậy bạ cho người tốt, ta nhổ vào cái thân thể còm nhòm của ngươi...."

Chợt nhớ tới chuyện mình ở trong loại hình thể gì, người này mới vỗ vỗ cái trán hô mình đãng trí, sau đó liền nhẹ nhàng híp mắt cười trấn an thiếu niên:

"Ha, Ha! Không cần phải sợ hãi, là lão phu cứu ngươi, không cần phải khoa trương như vậy chứ? Ta là người, nhưng ở dạng linh hồn thể, chả nhẽ tên nhóc ngươi còn không có nghe nói qua?"

Kim Hậu còn đang ôm mông đau điếng ê ẩm từ từ miễn cưỡng đứng lên. Vừa lúc nghe thấy “hồn ma” này nói như vậy cũng lập tức chợt hiểu ra.

Chỗ ở của hắn là một tòa tháp thư viện khổng lồ, tuy gần đây hắn mới bắt đầu đọc sách nhưng ngoài kiến thức cơ bản ra thì hắn cũng có đọc thêm vài quển sách nói về đại lục những chuyện kỳ lạ.

Linh hồn như đã biết, là thứ không thể tách rời thân thể. Nhưng nếu tinh thần lực cường đại cùng sử dụng chút đặc thù cách thức, người ta cũng có thể thoát xác vi vu.

Đối với người tu vi đã cao, thuộc loại siêu cấp cường giả thì cho dù tan xác thì họ vẫn có thể linh hồn ly khai khỏi thân thể bảo mạng, nhưng nguyên khí vẫn sẽ là đại thương nặng nề, cần thời gian dài điều dưỡng mới có thể phục hồi lại linh hồn bị tổn thương. Cũng bởi linh hồn thể cũng không nên tồn tại bên ngoài quá lâu nên nên lình hồn rất cần luyện chế thân thể hoặc nhập xác người vừa mới chết chẳng hạn.

Tuy nhiên, chuyện đó vẫn chỉ là trên sách ghi chép, thực hư ra sao thì Kim Hậu vẫn không biết như thế nào. Còn chuyện đoạt xá thì chỉ là hắn cái ý nghĩ viển vông kiếp trước trong truyện đọc, cường giả linh hồn có cường đại thế nào cũng không thể vô cớ đi nhập xác người sống mà mạnh mẽ cướp đoạt thân thể, đó là quy luật tự nhiên hình thành không thể phá vỡ.

Kim Hậu nhớ đến những kiến thức mình đã biết, sắc mặt của hắn cũng thoáng hòa hoãn lại. Nhưng không vì vậy mà hắn thả lỏng cảnh giác, vẫn bảo trì tư thế cẩn trọng nhìn linh hồn mặc áo trắng này, một bụng thắc mắc suy đoán trong đầu:

"Linh hồn thể nếu đã có thể thoát xác như vậy nhất định là một cường giả không yếu. Nhưng tại sao hắn lại xuất hiện cứu mình đúng lúc như vậy? Người này có mục đích gì sao? Cơ mà tại sao lại "đập chai" hơn ta vậy? Thật không cam lòng... mà sao linh hồn này trông trẻ như vậy lại tự xưng là "lão phu"? Bộ già lắm sao? Lại còn cách ăn nói khá cổ lỗ nữa chứ, thật kỳ quái. Chí!... có lẽ nào....?"

Giông như nhớ tới một chút ít chi tiết sự tình kiếp trước, con ngươi của Kim Hậu tự dưng đảo liên tục, sắc mặt của hắn trở nên cổ quái nhìn linh hồn áo trắng hỏi:

"Ông có phải là là linh hồn thể ẩn trong một đồ vật gì đó phải không?"

Linh hồn áo trắng kinh hãi nhìn Kim Hậu nói:

"Làm sao mà ngươi lại biết? Chả lẽ ngươi có thể cảm nhận được lão phu tồn tại trong giới chỉ sao?"

Nguyên lai linh hồn này ẩn trong chiếc nhẫn mà mẹ Kim Hậu để lại cho hắn, còn hắn thì đánh bậy đánh bạ mò trúng điểm này. Được đà Kim Hậu lại lấn tới:

" Vậy có phải ông lợi dụng tôi để hấp thu thành quả tu luyện của tôi suốt bốn năm qua để phục hồi phải không? …còn có… ông có muốn thu tôi làm đệ tử để bù đắp không?."

Lần này thì để linh hồn áo trắng triệt để chấn động. Hắn trợn mắt há mồm, hai tròng mắt lồi ra như thể sắp rụng xuống, mồm hình chữ O đã mở to. Sau một lúc bị sốc nặng, linh hồn áo trắng lúc ấy mới l thoáng phục hồi lại tinh thần. Hắn không trả lời hắn mà nghiêm túc hỏi ngược lại Kim Hậu:

"Chả lẽ lão kỵ sĩ kia đã cảm nhận được sự tồn tại của lão phu mà nói cho ngươi biết sao? Nhưng từ lúc nào? Sao ta lại không biết?"

Thấy mình hành động có chút hơi hấp tấp, không những thế mà còn bị hỏi ngược lại . Kim Hậu chỉ hơi đỏ mặt gãi đầu cười ngượng ngùng:

"Tôi chỉ là... phỏng đoán thôi... Đúng! ,xác thực là đoán mò".

Hắn lúc nãy là dựa vào kiếp trước đọc nhiều tiểu thuyết xuyên việt nên cũng là một phần “thử” đánh bậy đánh bạ mà hỏi, dù sao cái kiểu linh hồn sống trong đồ vật nào đó cũng là thể loại đặc biệt nổi tiếng, không ngờ đoán mò lại trúng phóc như vậy.

Linh hồn áo trắng lúc này cũng là đầu đầy dấu hỏi chấm, hoài nghi mà nhìn kỹ Kim Hậu sắc mặt như thể muốn nhìn ra một chi tiết gì đó. Nhưng cũng là không phát hiện ra được cái gì, đành phải gật gù nghiêm nghị nói:

"Ta đúng là bốn năm qua thông qua ngươi mà hấp thu thiên địa linh khí, cho nên cũng vì vậy mà tu vi của ngươi thụt giảm trầm trọng như vậy. Ta… cũng cảm thấy có lỗi. Hơn nữa ta còn là luyện dược sư, dự định sẽ âm thầm bồi thường cho ngươi chứ không có ý định thu nhận ngươi làm đồ đệ, nhưng... nếu là cho ta một cái lý do vừa ý thì có lẽ ta sẽ xem xét lại."

Người này cũng không biết là cố ý hay là vô tình mà nhấn mạnh ba chữ “luyện dược sư”, giọng điệu cực kỳ ngạo nghễ.

"Thật sự là một luyện dược sư, là i loại nghề nghiệp nghịch thiên kia? Không thể tưởng tượng nổi, mình đúng là chó ngáp phải ruồi." Kim Hậu có hơi run rẩy kích động, đầu óc lại bắt đầu vận chuyển những ý nghĩ khác nhau.

Qua một hồi đắn đo cẩn thận cân nhắc, Kim Hậu mới miễn cưỡng nói:

"Tôi đơn giản chỉ muốn có sức mạnh không được sao?”

Bạch Y linh hồn híp mắt vẻ cười mà không cười , nhìn Kim Hậu hỏi:

"Tất nhiên rồi, đã bước vào con đường tu luyện thì mỗi người sẽ có một mục tiêu để hướng tới, tất nhiên truy cầu sức mạnh cũng là một cái lý do, bất quá, chính bản thân ngươi muốn cái gì? Mục tiêu tu luyện thực sự của ngươi là gì? Chả nhẽ ngươi nghĩ lý do vụng về như vậy cũng có thể thuyết phục được ta sao?"

Kim Hậu vẫn suy tư không trả lời.

"Tiền tài, danh vọng, thế lực, nữ sắc? chả nhẽ đó không phải là điều ngươi muốn? Dành cho mình một mảnh giang sơn rồi xưng hùng xưng bá? hay là đối chọi ác bá, bảo vệ kẻ yếu? đích danh quân tử, anh hùng độ thế?” Bạch y linh hồn bắt đầu lung lạc Kim Hậu.

Lần này, sắc mặt của Kim Hậu nghiêm lại, hai tay chắp sau, bình thản trả lời:

"Tiền tài tôi không ham, danh vọng cùng với thế lực tôi cũng không màng, càng là mấy cái loại gái như búp bê vô cảm thì tôi cũng không cần. Tôi vẫn cứ phó mặc hết cho số phận, tin rằng nếu có duyên phận thì tôi sẽ tìm được hạnh phúc cho mình, cái gì tới cũng phải tới thôi. Còn làm quân tử sao? Vậy thì cứ xác định chết mất xác lúc nào cũng không hay, tôi tuy không phải thánh nhân mà có thể đi phổ độ chúng sinh trừ gian diệt bạo, tuy nhiên nếu gặp những cái ác nhân có thể xuống tay thì tôi vẫn sẽ là không chần chờ…"

Có hơi ngừng lại một chút, nhưng Kim Hậu vẫn tiếp tục nói:

"Có thể hiện giờ tôi không có mục tiêu gì cả, Nhưng tôi cố sẽ đi tìm, tìm ra mục đích, tìm ra ý nghĩa kiếp sống này. Nhưng tôi vẫn có một mong muốn ấp ủ từ lâu, đó là chu du đại lục, phiêu bạt đó đây,thám hiểm những nơi chưa ai đặt chân tới hay là tham quan thánh địa của tất cả các chủng tộc. Quan trọng hơn là có thể kết giao thêm với vài người bạn chí cốt, mà muốn làm được những điều đó thì cái tôi cần đó là thực lực!".

Kim Hậu quyết định dứt khoát thoải mái nói hết ra những suy nghĩ trong lòng.