Vợ Béo Nghịch Tập: Cố Thiếu Nhận Quả Báo

Chương 78: Chương 78





Hạ Bảo Bối hào hứng nhào về phía Hạ Thanh Trì, từ khi chào đời đến giờ Hạ Bảo Bối chưa từng rời xa Hạ Thanh Trì lâu như vậy.

“Bảo Bối, coi chừng kìa, chân của mẹ con còn đang bị thương, con đừng đụng vô chân mẹ.

” Lộ Tiểu Kỳ nhắc nhở.

Hạ Bảo Bối nhìn Hạ Thanh Trì, ánh mắt đầy yêu thương: “Mẹ ơi, Hạ Bảo Bối nhớ mẹ lắm.


“Mẹ cũng nhớ con.

” Hạ Thanh Trì thơm mặt Hạ Bảo Bối, nói với vẻ cưng chiều.

“Mẹ ơi, sao chân mẹ bị thương vậy ạ?” Hạ Bảo Bối ngồi xổm xuống, nhìn vết thương của Hạ Thanh Trì mà thấy xót.

“Mẹ không sao, chỉ là bất cẩn bị trẹo chân thôi.

” Hạ Thanh Trì cử động mắt cá chân để Hạ Bảo Bối thấy là mình đã ổn: “Con mau đứng lên, để mẹ ngắm con cho kĩ nào.


Hạ Bảo Bối vẫn cứ ngồi xổm như thế, cô bé cúi đầu thổi vào chân Hạ Thanh Trì: “Bảo Bối phù phù cho mẹ, mẹ sẽ không đau nữa.


Hạ Thanh Trì bị tan chảy bởi sự đáng yêu của con gái mình, cô đưa tay sờ đầu Hạ Bảo Bối, kéo Hạ Bảo Bối lên: “Đúng vậy, có Hạ Bảo Bối phù phù cho mẹ, chốc nữa thôi là mẹ khỏe mà.



Hạ Bảo Bối nghe lời đứng dậy, đứng trước mặt Hạ Thanh Trì, Hạ Thanh Trì vuốt ve gương mặt bé nhỏ của Hạ Bảo Bối, hình như gầy đi một chút, Hạ Thanh Trì bèn trêu rằng: “Sao nhìn con như gầy đi vậy? Có phải là mẹ nuôi không cho con ăn đồ ăn ngon không thế?”
Lộ Tiểu Kỳ lập tức trợn mắt: “Cậu đừng có nói lung tung nha, tớ làm nhiều món ngon cho Hạ Bảo Bối ăn lắm đó, là do con bé không ăn thôi.


Hạ Bảo Bối nghe thấy thế, thì vội chạy đến bên cạnh Lộ Tiểu Kỳ, kéo lấy tay Lộ Tiểu Kỳ: “Mẹ nuôi nấu ăn rất ngon, nhưng Bảo Bối nhớ mẹ, nên ăn không trôi được.


Nói tới đây, Hạ Bảo Bối còn quay người lại, nói với Hạ Thanh Trì bằng vẻ trịnh trọng: “Mẹ ơi, mẹ đừng trách mẹ nuôi, là do Bảo Bối không ăn uống đàng hoàng, không phải do lỗi của mẹ nuôi đâu.


Hạ Thanh Trì và Lộ Tiểu Kỳ nhìn nhau cười, Lộ Tiểu Kỳ dắt Hạ Bảo Bối đến bên cạnh Hạ Thanh Trì, hai người cùng ôm lấy Hạ Bảo Bối: “Bảo Bối ngoan nhất nhà nè.


Hạ Bảo Bối tay thì ôm cổ Hạ Thanh Trì, tay thì ôm cổ Lộ Tiểu Kỳ: “Bảo Bối có mẹ và mẹ nuôi ở bên cạnh, Bảo Bối là em bé hạnh phúc nhất trên đời.


Hạ Thanh Trì nhìn Lộ Tiểu Kỳ, rồi nhắc nhở cô ấy: “Có phải cậu nên đi rồi không, không còn sớm nữa đâu đó.


Lộ Tiểu Kỳ nghĩ ngợi một hồi: “Được, vậy tớ đi trước đây.


Lộ Tiểu Kỳ mới đi được vài bước, thì đã bị Hạ Bảo Bối túm lại: “Mẹ nuôi đi đâu vậy ạ? Mẹ nuôi ở lại thêm chút nữa đi mà.


Hạ Thanh Trì kéo con gái mình lại, bảo: “Mẹ nuôi con có việc, tối nay mẹ ở với con, mẹ nấu đồ ăn ngon cho con, được không nè?”
“Dạ được ạ.

” Hạ Bảo Bối xoa bàn tay nhỏ nhắn của mình: “Nhưng mà, con muốn mẹ nuôi với mẹ ở chung với con.


“Nhưng mà, tối nay mẹ nuôi con bận việc rất quan trọng, không thể chậm trễ được.

” Hạ Thanh Trì kiên nhẫn giải thích cho Hạ Bảo Bối.

Có lẽ cũng vì Hạ Bảo Bối hiểu chuyện, nên trước giờ Hạ Thanh Trì không dùng những phương thức bạo lực như đánh mắng để dạy dỗ Hạ Bảo Bối, mà cô vẫn luôn kiên nhẫn giảng giải cho Hạ Bảo Bối.

“Chuyện quan trọng ạ?” Hạ Bảo Bối ngẫm nghĩ: “Lẽ nào là mẹ nuôi muốn đi kiếm cha nuôi ạ?”
Hạ Thanh Trì và Lộ Tiểu Kỳ nhìn nhau, hai người không biết nên đáp lại thế nào.

Hạ Bảo Bối nhìn Hạ Thanh Trì, rồi lại nhìn Lộ Tiểu Kỳ, dường như ngộ ra điều gì đó: “Dạ được, con hiểu rồi, mẹ nuôi mau đi đi ạ, lần sau đến nhớ dẫn cha nuôi đến cho con gặp với nhé.



Hạ Bảo Bối vừa nói vừa đẩy Lộ Tiểu Kỳ ra khỏi cửa, Hạ Thanh Trì ngồi trên sô pha, nhìn quỷ nhỏ lanh lợi của mình, thật đúng là dở khóc dở cười.

“Vậy mẹ nuôi đi đây.

” Lộ Tiểu Kỳ ngại ngùng nói.

“Tạm biệt mẹ nuôi, mẹ hẹn hò với cha nuôi vui vẻ nha.

” Hạ Bảo Bối nhọc lòng dặn dò.

Tiễn Lộ Tiểu Kỳ xong, Hạ Bảo Bối quay về bên cạnh Hạ Thanh Trì: “Mẹ ơi, mẹ nuôi có dắt cha nuôi về cho con được không ạ?”
Hạ Thanh Trì ôm lấy con gái, ngửi mùi sữa thơm trên người Hạ Bảo Bối, cô thấy yên tâm vô cùng: “Được chứ, Bảo Bối phải tin tưởng mẹ nuôi Tiểu Kỳ của con chứ.


Hạ Bảo Bối bỗng vui vẻ gật đầu: “Đúng ạ, con phải tin ở mẹ nuôi, vậy mẹ ơi, nếu con có cha nuôi, con có thể để cha nuôi đến nhà trẻ đón con được không ạ.


“Tại sao vậy?” Hạ Thanh Trì ngạc nhiên không hiểu vì sao đột nhiên Hạ Bảo Bối lại nói thế.

“Vì mấy bạn ở nhà trẻ đều có cha đến đón, chỉ có con không có, vậy nên, con muốn cha nuôi đến đón con.

” Hạ Bảo Bối nói với vẻ chính đáng.

Nghe thế, trong lòng Hạ Thanh Trì thấy rất khó chịu, cô biết chẳng đứa trẻ nào không mong muốn được cha yêu thương, cho dù cô có cố gắng, cũng không thể thay thế tình thương mà người cha dành cho Hạ Bảo Bối.

Cho dù Hạ Bảo Bối hiểu chuyện không nhắc đến việc này, nhưng việc này vẫn luôn là cái gai trong tim Hạ Thanh Trì, đụng vào là đau.

Mỗi khi cái gai này lên cơn đau, Hạ Thanh Trì đều sẽ ghi thù sâu sắc Cố Đình Xuyên và Hạ Lăng An ở trong lòng, cảnh ngộ bây giờ của cô và Hạ Bảo Bối chẳng phải đều do họ ban cho hay sao?
“Dù sao thì, con đã ngộ ra rồi, nhờ mẹ kiếm một người cha cho con, thì không được thiết thực cho lắm.


” Hạ Bảo Bối nói với vẻ ngao ngán: “Vậy nên con chỉ còn trông chờ được vào mẹ nuôi Tiểu Lộ được thôi.


Hạ Thanh Trì bị lời nói của con gái mình làm cho nghẹn họng, suýt nữa thì ói máu: “Con bé ranh này, được, vậy chúng ta xem coi mẹ nuôi Tiểu Kỳ của con tối nay biểu hiện ra sao, nếu như tìm được cha nuôi cho con, thì mẹ chắc chắn sẽ để cha nuôi đến nhà trẻ rước con, chịu không?”
Hạ Bảo Bối vui vẻ gật đầu: “Dạ chịu, con tin tưởng mẹ nuôi Tiểu Kỳ!”
“Được rồi, Bảo Bối, chúng ta vào nhà bếp, mẹ nấu đồ ăn ngon cho con ăn tối, được không nào?” Nói đến đây, Hạ Bảo Bối dìu Hạ Thanh Trì, hai người đi vào nhà bếp.

Và vào lúc này, Cố Đình Thuấn mới về đến nhà, sau khi tiễn Hạ Thanh Trì và Lộ Tiểu Kỳ, Cố Đình Thuấn ghé qua siêu thị, lúc chọn đồ ăn anh ta bất giác chọn khá nhiều, nhưng nhớ lại bây giờ trong nhà chỉ còn lại mình mình, không ăn nhiều như vậy làm gì.

Cố Đình Thuấn nhìn xe đẩy trong tay, cười bất lực, trong nhà không có ai ăn, đến chuyện nấu nướng cũng không cần làm nữa, nghĩ thế, Cố Đình Thuấn đi thẳng ra khỏi siêu thị, đến quán cà phê mà anh ta thường ghé.

Anh ta gọi cốc cà phê mà mỗi lần mình đều gọi, ngồi ở chỗ mình thường ngồi, nhưng không hiểu sao cứ có cảm giác không đúng, Cố Đình Thuấn nhìn ngắm xung quanh, thấy thiếu đi chút gì đó.

Bỗng nhiên, Cố Đình Thuấn nhận ra mình thế mà lại đang nhớ nhung Lộ Tiểu Kỳ ồn ào, nhớ nhung những ngày ầm ĩ với nhau.

Cố Đình Thuấn ngẫm nghĩ rồi cười, mình thật sự là bị bệnh rồi, một người quen với sự cô đơn, sao lại có thể nhớ nhung những ngày tháng ồn ào được chứ?
Tách cà phê trên tay bỗng mất hết mùi vị, nơi khoang mũi của Cố Đình Thuấn toàn vương mùi khói bếp.

Càng uống cà phê Cố Đình Thuấn càng thấy phiền muộn, anh ta tính tiền, rời khỏi quán cà phê.

Về đến nhà, bật đèn lên, nhìn căn nhà trống trải, trong phút chốc, Cố Đình Thuấn có cảm giác như mình bị sự trống rỗng to lớn bao trùm lấy, anh ta nhìn về phía bàn ăn, nhìn chỗ ngồi mà Lộ Tiểu Kỳ từng ngồi, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc phức tạp.

.