Vợ Béo Nghịch Tập: Cố Thiếu Nhận Quả Báo

Chương 69: Chương 69





“Lát nữa ăn sáng xong tôi sẽ đưa các cô đến bệnh viện.” Cố Đình Thuấn chủ động nói.
“Không cần, lát nữa Lộ Tiểu Kỳ sẽ đi với tôi.” Hạ Thanh Trì trực tiếp mở miệng từ chối.
“Cô đi lại bất tiện, để tôi lái xe đưa các cô đi thì hơn.” Cố Đình Thuấn kiên trì nói.
Hạ Thanh Trì nghiêm túc nhìn Cố Đình Thuấn: “Thật sự không cần đâu, hôm qua đất phiền anh lắm rồi, lát nữa chúng tôi sẽ rời đi.”
Cố Đình Thuấn đặt bát đũa trong tay xuống, khẽ mỉm cười: “Cô Janey đúng là vẫn lạnh lùng và kiêu ngạo như trong truyền thuyết, từ hôm qua đến giờ tôi đã bị cô Janey từ chối vô số lần rồi.”
Lộ Tiểu Kỳ thoáng cái phì cười thành tiếng: “Anh Cố, anh đừng để ý, đừng nói là đối với anh, cho dù là đối với tôi thì Janey nhà chúng tôi cũng tuyệt đối sẽ không làm phiền nếu có thể không làm phiền.”
“Đây là tính cách của cô ấy.” Lộ Tiểu Kỳ giải thích, “Không phải là nhằm vào anh đâu.”
Cố Đình Thuấn thoải mái gật đầu: “Có điều, cô Janey, cô đã nợ tôi một ân tình lớn rồi, nợ thêm một ân tình nhỏ nữa hẳn là cũng không sao đâu chứ.”
Hạ Thanh Trì hơi lúng túng gật đầu: “Tôi chỉ cảm thấy anh Cố cũng có công việc của riêng mình, làm phiền anh quá thì không tốt lắm.”
“Không sao, cứ phiền tới phiền lui là cô Janey sẽ quen thôi.” Cố Đình Thuấn nghiêm túc nói đùa, “Đợi cô quen thì chúng ta chính là bạn rồi.”
Hạ Thanh Trì nhất thời nghẹn họng, không biết nên nói gì.
“Đúng thế, anh Cố nói có lý thật đấy.” Lộ Tiểu Kỳ lại kịp thời tiếp một câu, “Không bằng thế này, hay là anh Cố đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên đi.”
“Ý cô là sao?” Cố Đình Thuấn không hiểu hỏi.

Hạ Thanh Trì đã hiểu ý của Lộ Tiểu Kỳ, con nhóc này nhất định là đang muốn để cô ở nhà Cố Đình Thuấn dưỡng bệnh.

Chuyện này là không thể nào, Hạ Thanh Trì vội kéo vạt áo của Lộ Tiểu Kỳ, ý bảo cô đừng nói.
Nhưng Lộ Tiểu Kỳ nhất định phải nói, cho dù có chín con bò kéo lại cũng không được.
“Ý của tôi là, tối hôm qua anh Cố làm anh hùng cứu mỹ nhân Janey, chi bằng để Janey ở nhà anh dưỡng bệnh xong hẵng rời đi, vậy mới coi như là đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên.”
Cố Đình Thuấn không hề chần chừ một giây nào, lập tức gật đầu: “Được, tôi đồng ý đưa Phật đưa đến Tây Thiên.”
Lộ Tiểu Kỳ quay sang nháy mắt với Hạ Thanh Trì, Hạ Thanh Trì đọc hiểu ý của cô, Lộ Tiểu Kỳ muốn cô nhanh chóng tỏ thái độ.
Hạ Thanh Trì biết Cố Đình Thuấn có lòng tốt, nhưng làm phiền người khác như vậy thì không ổn lắm.

Vả lại, một nam một nữ ở chung mà bị đồn ra thì sẽ không hay chút nào.
“Cảm ơn anh Cố, nhưng tôi vẫn không nên làm phiền anh nữa thì hơn.” Hạ Thanh Trì suy nghĩ hồi lâu mới trả lời.
Cố Đình Thuấn cầm cốc nước lên uống một hớp, nhìn Lộ Tiểu Kỳ nói: “Xem ra cô Janey không tin tưởng nhân phẩm của tôi, cảm thấy tôi giống với những tên vô liêm sỉ tối hôm qua, ngấp nghé sắc đẹp của cô Janey rồi.”
Lộ Tiểu Kỳ ừ một tiếng từ tận đáy lòng, lại còn gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Hạ Thanh Trì cực kỳ bất đắc dĩ, cô vội nói: “Anh Cố, anh đừng hiểu nhầm tôi, tôi không có ý đó.”
Lộ Tiểu Kỳ đứng ra dồn thêm một câu: “Nếu không phải thì tại sao cậu lại không chịu ở nhà anh Cố dưỡng bệnh?”
Hạ Thanh Trì hung dữ lườm Lộ Tiểu Kỳ một cái, ý bảo cô đừng nói chuyện linh tinh, nhưng mà đối phương lại vui vẻ đón nhận ánh mắt hung dữ của Hạ Thanh Trì, đồng thời đáp lại bằng một nụ cười mỉm.
Hết cách, Hạ Thanh Trì chỉ có thể thỏa hiệp: “Được rồi, anh Cố, để thể hiện sự tin tưởng của mình, tôi chỉ có thể làm phiền anh thêm một khoảng thời gian nữa vậy.”
“Vô cùng vui lòng.” Cố Đình Thuấn mỉm cười nói.
Ba người đạt được nhận thức chung, nhìn nhau mỉm cười.
Mà Hạ Lăng An ở bên này lại không cười được.
Sáng sớm Hạ Lăng An đã tới bệnh viên, hôm nay là ngày lấy kết quả giám định.

Mặc dù trong lòng đã cho rằng Janey chính là Hạ Thanh Trì, nhưng khi chân tướng bày ra trước mắt, Hạ Lăng An vẫn cảm thấy đầu óc hơi ù đi.
Chẳng qua, rất nhanh, Hạ Lăng An đã tỉnh táo lại.


Nếu Hạ Thanh Trì là Janey, vậy thì tại sao cô lại muốn giấu diếm họ tên rồi trở lại bên cạnh Cố Đình Xuyên, chẳng lẽ là vì muốn hàn gắn lại với Cố Đình Xuyên?
Hạ Lăng An nhớ đến thái độ của Hạ Thanh Trì đối với Cố Đình Xuyên trong mấy ngày qua, lại nghĩ đến thái độ thù địch một cách kỳ lạ của Hạ Thanh Trì dành cho mình, thay vì nói là muốn nối lại tình xưa, chẳng bằng nói là về báo thù còn chính xác hơn.
Xem ra năm năm trôi qua, chị của cô ta đã tiến bộ rất nhiều, ngay cả vở kịch báo thù thế này cũng bày ra được, Hạ Lăng An cười âm u: “Chị à, chị muốn chơi thì tôi sẽ vui vẻ chơi chung với chị thôi.”
Hạ Lăng An nhớ lại chuyện ngày hôm qua, cô ta biết lúc đó Hạ Thanh Trì đang ở trong bụi cây cách đó không xa, không chừng đã bị những tên lưu mạnh kia làm nhục, còn phải nhìn Cố Đình Xuyên và cô ta anh tới em lui, nghĩ thôi đã thấy sung sướng.
“Chị, món quà đầu tiên tôi chuẩn bị cho chị, chị có thích không?” Hạ Lăng An lẩm bẩm.

Cô ta cất kết quả giám định người thân vào trong túi xách, vênh vang đắc ý ra khỏi bệnh viện.
Bây giờ Hạ Lăng An muốn đến Cố Thị nhìn cho kĩ xem Hạ Thanh Trì đối mặt với món quà này của cô ta như thế nào.
Ôm tâm trạng vui vẻ, Hạ Lăng An nhanh chóng đến Cố Thị.

Cô ta đỗ xe xong liền chạy thẳng đến bộ phận thiết kế.

Nhưng mà, điều khiến Hạ Lăng An bất ngờ là, hôm nay Hạ Thanh Trì vẫn chưa đến.
“Janey đâu? Cô ta đi đâu rồi?” Hạ Lăng An hùng hổ tìm trưởng phòng Diêu hỏi chuyện.
Trưởng phòng Diêu hơi ngẩng đầu, liếc Hạ Lăng An một cái, khinh thường nói: “Cô tìm Janey có việc gì không?”
“Cô ta đang ở đâu?” Hạ Lăng An hỏi lại một lần nữa.
“Janey ở đâu liên quan gì đến cô? Cô tìm cô ấy có việc gì có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy.” Khí thế của trưởng phòng Diêu không thua kém Hạ Lăng An một chút nào.

Hạ Lăng An vẫn luôn biết trưởng phòng Diêu là một người khó tính, nhưng cô ta không ngờ trưởng phòng Diêu lại không thèm nể mặt cô ta ngay trước mặt mọi người như vậy.

Chờ tôi trở thành bà Cố, người đầu tiên tôi đuổi đi sẽ là cô – Hạ Lăng An nghĩ ở trong lòng.
“Trưởng phòng Diêu, tôi tìm Janey có chút việc riêng, cô nói cho tôi biết bây giờ Janey đang ở đâu có được không?” Hạ Lăng An nói năng mềm mỏng hơn.
“Việc riêng?” Đối với kiểu ra vẻ thân thiện của Hạ Lăng An, trưởng phòng Diêu không cảm động một chút nào, “Bây giờ đang là giờ làm việc, việc riêng cái nỗi gì? Hơn nữa, cô có việc tìm Janey thì trực tiếp gọi điện thoại cho cô ấy đi.”
Dứt lời, trưởng phòng Diêu ngồi về vị trí của mình, tiếp tục làm việc.
Hạ Lăng An bị đuổi khéo, thở phì phò rời khỏi bộ phận thiết kế, chạy thẳng đến phòng làm việc của Cố Đình Xuyên.
“Đình Xuyên.” Hạ Lăng An không gõ cửa đã trực tiếp đẩy cửa đi vào, “Anh phải làm chủ cho em.”
Cố Đình Xuyên không hài lòng với hành vi của Hạ Lăng An lắm, nhưng vẫn thuận miệng hỏi: “Làm sao?”
“Lúc nãy em đến bộ phận thiết kế tìm Janey, không ngờ không tìm được người, lại còn bị trưởng phòng Diêu sỉ nhục.” Hạ Lăng An lải nhải oán trách không ngừng, đáng tiếc Cố Đình Xuyên chỉ nghe thấy cô ta nói Janey không có mặt ở bộ phận thiết kế.
“Janey không ở công ty? Cô ấy đi đâu rồi?” Cố Đình Xuyên cắt ngang lời nói của Hạ Lăng An, hỏi.
“Em cũng không biết, trưởng phòng Diêu cũng không chịu nói, bao che cho Janey.” Hạ Lăng An có phần không vui, nhưng lại không dám thể hiện ra.
Cố Đình Xuyên giống như không nghe thấy Hạ Lăng An nói gì, anh cúi đầu, trong lòng cảm thấy muôn vàn lo lắng..