Hạ Minh Sầm theo lời Mao Lực Uy, lái xe vòng quanh con đường núi.
Trên xe anh có định vị, đồng thời cũng có thiết bị duy trì liên lạc với đồng đội bất cứ lúc nào.
Khi xe đi được nửa đường thì một chiếc ô tô từ hướng ngược lại lao tới chặn anh trên đoạn đường hẹp.
"Cảnh sát Hạ, mời xuống xe."
Hạ Minh Sầm không nói gì, xuống xe.
Người đàn ông thân hình cao ngất mặc bộ quần áo đen chỉnh tề, bình tĩnh tới mức đáng sợ, sắc mặt lạnh nhạt, con ngươi sâu thẳm đen không thấy đáy, ánh mắt khinh thường lướt qua mấy tên đàn em, lạnh lùng gọi tên đại ca của chúng.
"Mao Lực Uy đâu?"
Cảm giác ngột ngạt tràn ra dưới vẻ ngoài điềm tĩnh của anh, mấy tên đàn em chần chừ vài giây.
Nhưng bạn gái nhỏ của tên cảnh sát này đang trong tay bọn chúng, chắc chắn anh không dám hành động.
Sau khi củng cố tinh thần, vài tên quyết đoán bước tới, làm theo chỉ dẫn của anh Uy, dùng mặt nạ đen trùm đầu anh rồi c**ng bức đưa anh lên xe.
Từ trước đến giờ chỉ có bị cảnh sát soát người, chưa từng nghĩ còn có ngày soát người cảnh sát.
Một lúc sau, toàn bộ thiết bị liên lạc cầm tay của cảnh sát, bao gồm cả điện thoại di động cơ bản nhất đều bị giẫm nát rồi ném ra khỏi xe.
Cửa xe đóng vào, lái thẳng về hướng ngược lại nơi nó xuất hiện.
Lúc này thành viên của đội hình sự số hai đang đợi lệnh ở trên thị trấn điều chỉnh lại thiết bị mấy lần, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận sự thật, vẻ mặc nghiêm túc nhìn đội trưởng Lê.
"Đội trưởng, tín hiệu của phó đội trưởng ngắt rồi."
Đội trưởng Lê không hề ngoài ý muốn.
Ngay cả dưới hệ thống Skynet(*) nghiêm ngặt, một tên tội phạm bị truy nã vẫn có thể lẩn trốn lâu như vậy, điều này cho thấy ý thức chống điều tra của Mao Tử mạnh mẽ đến mức nào.
(*)Hệ thống Skynet hay Dự án Skynet là hệ thống giám sát video lớn nhất thế giới do chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa xây dựng. Nó sử dụng nhận dạng khuôn mặt, dữ liệu lớn, trí tuệ nhân tạo và các công nghệ khác và là một phần của hệ thống giám sát quy mô lớn của Trung Quốc đại lục. Hệ thống Skynet kết nối camera giám sát ở nhiều nơi khác nhau (chẳng hạn như nhà ga, khách sạn, trung tâm mua sắm, nhà hát và các địa điểm công cộng khác, xe buýt, tàu điện ngầm, taxi và các phương tiện giao thông khác) có thể xác định danh tính của một số lượng lớn người dân trong một thời gian rất ngắn. Các công ty địa phương của Trung Quốc đại lục Hikvision, SenseTime, Huawei, ZTE, v.v. đều đã tham gia xây dựng dự án Skynet.
Con người Mao Tử, thành công ở suy nghĩ cẩn thận của bản thân, nhưng thất bại ở sự tự tin thái quá. Gần đây nhóm giám sát hành động cao độ, khẩu hiệu chống xã hội đen ở thành phố Lư càng hô càng vang, những năm gần đây những người bị băng nhóm Mao Lực Uy bức hiếp đàn áp đều sôi nổi đứng ra chỉ điểm, có lẽ là cảm thấy bản thân đi đến bước đường cùng, không những không cụp đuôi ngoan ngoãn như Tịch Chí Thành, mà ngược lại càng không kiêng nể gì, thế mà còn dám cướp xe bắt cóc người ngay trên phố, thậm chí hiện tại còn bắt cóc cảnh sát.
Biết rõ cảnh sát sẽ lần theo dấu vết, nhưng lúc này lại từ bỏ truy đuổi, lý do rất có thể là ngăn cản bọn họ lập tức giải cứu con tin.
Hôm nay Mao Lực Uy chủ động dẫn cảnh sát tới đây, căn bản chưa từng nghĩ tới việc chạy, ông ta chỉ muốn cá chết rách lưới với Hạ Minh Sầm.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt đội trưởng Lê sắc bén, trầm giọng phân phó: "Thời gian ngắn như vậy, Mao Lực Uy không thể đưa người ra khỏi thị trấn, để người ở đây canh chừng, những người khác theo tôi lên núi."
-
Dù sao cũng là cảnh sát, tố chất tâm lý rất mạnh mẽ, dù lái lái xe hung hãn như vậy, còn bị trùm đầu không biết được sẽ bị đưa đi đâu nhưng vẫn có thể ngồi bình thản, không phản kháng, thậm chí không nói câu nào.
Hai người ngồi bên cạnh Hạ Minh Sầm, mỗi người giữ chặt một vai anh.
"Anh Uy, anh đoán đúng rồi, quả nhiên trên người nó có đem thiết bị định vị."
Tên đàn em báo cáo lại với Mao Lực Uy ở đầu dây bên kia, nhớ tới những thứ mình vừa móc được từ trên người anh, nghiêng người liếc mắt nhìn Hạ Minh Sầm lúc này đang im lặng, hừ lạnh một tiếng.
Mao Lực Uy không những không tức giận, còn giải thích thay anh: "Suy cho cùng nó vẫn là cảnh sát, tới đây cứu con tin, nếu thật sự không chuẩn bị gì cả mà tới điểm hẹn, vậy tao còn lo có phải nó giấu chiêu gì khác không. Đưa người qua đây đi."
"Vâng."
Mao Lực Uy ở đầu dây bên kia cúp điện thoại, nắm lấy tóc người con gái trên đất.
Da đầu bị nhấc lên, Dụ Ấu Tri đau đớn bị ép ngẩng đầu, Mao Lực Uy cúi đầu cười với cô, khẽ nói: "Bạn gái nhỏ, đi nào, đưa mày đi gặp bạn trai."
Sau đó cứ như vậy túm tóc cô kéo đi dọc theo mặt đất.
Cơn đau khiến Dụ Ấu Tri theo bản năng đá chân, vùng vẫy như vịt cạn lao xuống nước, cô giơ cánh tay đau nhức lên định đẩy tay Mao Lực Uy ra, nhưng cũng chỉ phí công vô ích.
Mao Lực Uy một mạch túm người ra khỏi nhà xưởng, băng qua một con đường đất tương đối bằng phẳng, cuối cùng khi ông ta định đi vào rừng, khó túm được cô, lúc này mới buông Dụ Ấu Tri ra, khiêng cô đang hấp hối đi vào.
...
Dụ Ấu Tri bị quăng vào trong xe.
Vì để tránh tầm nhìn của cảnh sát, chiếc xe cố tình không đi vào đường bê tông, mà lái vào con đường khuất tầm nhìn ở bên cạnh, vượt qua đám cỏ dại và những cành cây thấp, khó khăn đạp ga lao về phía trước.
Những đợt xóc nảy dữ dội hành hạ dạ dày cô, bởi vì cả ngày không ăn gì, trong bụng không có thức ăn, muốn nôn cũng không có gì để nôn, chỉ có thể há miệng nôn khan.
Không biết lái bao lâu, chiếc xe tới nơi.
Cơ thể cô đã bị hành hạ cực hạn, chỉ có thể tùy ý để Mao Lực Uy khiêng xuống xe.
Giống như một món hàng lần nữa bị ném lên mặt đất, cô thậm chí ngay cả sức lực để đứng dậy cũng không biết nên lấy ở đâu. Ngôi nhà bằng xi- măng ẩn trong rừng cây, còn âm u lạnh lẽo hơn nhà xưởng bỏ hoang, cửa sổ trên trần như đồ trang trí, không cho ánh sáng mặt trời lọt vào, Dụ Ấu Tri lạnh tới mức run cầm cập, ngay cả hắt hơi cũng không thể.
Mao Lực Uy đứng ở bên cạnh hút thuốc, khi sắp nhả khói thuốc, cố ý ngồi xuống phà vào mặt cô.
Thấy Dụ Ấu Tri bị khói thuốc làm cho ho sặc sụa, Mao Lực Uy vô cùng thích thú, tiếp tục hút, tiếp tục nhả, cứ như vậy dùng trò đùa quái đản hành hạ cô.
Hút xong một điếu, vốn ông ta còn muốn hút thêm điếu nữa, lúc này tên thuộc hạ đã đem người tới.
"Anh Uy."
Mao Lực Uy nghiêng đầu nhìn, cười: "Cảnh sát Hạ của chúng ta tới rồi à?"
Nghe lời ông ta nói, Dụ Ấu Tri nằm trên mặt đất run rẩy, cố gắng ngẩng đầu lên.
Bắt đầu từ tối hôm qua, trừ những lúc bản năng đau đớn trên cơ thể khiến cô không thể không khóc thành tiếng, thì những lúc khác, cô thà cắn rách môi, chứ không muốn bật khóc.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Minh Sầm, cảm xúc đè nén cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ.
Cô mờ mịt mở miệng, những giọt nước mắt trào ra làm vết thương trên mặt cô nhức nhối vô cùng, tầm nhìn mờ ảo khiến cô khó có thể nhìn rõ anh, nhưng chỉ cần hình bóng quen thuộc đó, cũng đủ khiến cô cảm thấy mình như một đứa trẻ chịu nhiều uất ức, lúc này cuối cùng đã nhìn thấy người có thể dựa vào, không cần phải đè nén sự nghẹn ngào nữa.
Minh Sầm, Minh Sầm.
Người đàn ông đội khăn trùm đầu nghe thấy âm thanh nức nở của cô, bờ vai run lên.
Mao Lực Uy nâng cằm, cấp dưới hiểu ý, tháo khăn trùm đầu đen của Hạ Minh Sầm xuống.
Trùm đầu vừa được tháo ra, Hạ Minh Sầm theo bản năng nhắm mắt lại né ánh sáng, đợi sau khi ánh mắt quen dần, mới nhìn rõ mọi thứ trước mặt.
Sau khi nhìn thấy con người yếu ớt bị hành hạ nằm trên mặt đất, ánh mắt vốn lạnh lùng của anh bỗng đỏ hoe.
Không thể hình dung nổi khoảnh khắc đó trái tim bản thân đau đớn biết bao, cổ họng Hạ Minh Sầm cứng ngắc, vẻ mặt bình tĩnh mà anh duy trì từ đầu đến giờ đã hoàn toàn bị xé nát, anh nhíu chặt mày muốn chạy về phía cô.
Mấy tên đàn em nhanh tay nhanh mắt, vội tóm lấy anh từ phía sau, Hạ Minh Sầm căng chặt hàm, lạnh mặt trực tiếp quật ngã một tên.
Hạ Minh Sầm nghiêng người né tránh, không thể phân tán lực chú ý, thế nhưng kẻ bị anh quật ngã không biết tìm ở đâu một cây côn sắt rỉ sét, dường như biết điểm yếu của anh, hung hãn đánh về phía tay trái của anh.
Anh rên lên một tiếng, trên trán nhanh chóng xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, lúc này đầu gối đột nhiên bị đạp, hai tay miễn cưỡng chống đỡ mặt đất, mới tránh được việc quỳ rạp trên đất.
Mao Lực Uy cười ác độc, đi tới, nhận lấy cây côn sắt lại đánh về phía đầu gối của anh.
Mấy tên đàn em nhanh chóng ấn Hạ Minh Sầm trên đất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Mày kích động cái gì, chẳng phải bạn gái mày còn sống sao?" Mao Lực Uy ngồi xổm xuống trước mặt anh, chậm rãi nói: “Con người tao trước giờ nói lời giữ lời, chỉ cần mày tới, tao sẽ không để cô ta chết. Chẳng qua cô ta mới chỉ có chút vết thương mà mày đã đau lòng như thế, vậy cô ta chết rồi chẳng phải mày muốn chết theo luôn hả?"
Dù bị ấn trên đất, ánh mắt người đàn ông vẫn sắc bén như cũ, lạnh lùng nói: "Mao Lực Uy, ân oán giữa tao với mày, thì giải quyết với tao, còn động vào bạn gái tao, con mẹ mày còn là đàn ông à!"
"Ai quy định đàn bà phải nâng niu trong lòng bàn tay, hơn nữa tao thế này mà được gọi là động à?"
Mao Lực Uy cố ý nói: "Bạn gái trông xinh đẹp thế này, tao không thịt nó để mày đội nón xanh đã là chừa mặt mũi cho mày lắm rồi."
Không có người đàn ông nào có thể chịu được sự khiêu khích này, Hạ Minh Sầm tức giận tột độ, phẫn nộ tới mức vùng vẫy khỏi sự trói buộc trên tay, túm lấy Mao Lực Uy.
Nhưng họng súng lạnh lẽo đột nhiên dí vào sau gáy anh.
Mao Lực Uy nhếch miệng cười: "Thực ra có đội nón xanh, thì mày cũng không đội được mấy phút."
Ông ta lại đi đến trước mặt Dụ Ấu Tri, túm cô dậy, để mặt cô đối diện với mặt Hạ Minh Sầm, tay xoa lên vết thương sau gáy cô, miệng thì cười, nhưng đáy mắt lại hiện lên sự độc ác, ấn xuống vết thương của cô.
Miệng vết thương vốn đã chuyển biến xấu lại càng trở nên nghiêm trọng, khuôn mặt thanh tú vặn vẹo đau đớn, cổ họng của Dụ Ấu Tri tuy đã khàn, những vẫn phải đau đớn hét lên một tiếng.
Thấy dáng vẻ đau đớn của cô, trong phút chốc tất cả lí trí của Hạ Minh Sầm tan rã hết thảy, ngũ quan tuấn tú méo mó, ánh mắt đỏ rực, giống như hận không thể giết tất cả người ở trước mặt, hét lớn: "Mao Lực Uy!"
Dường như Mao Lực Uy không nghe thấy, thậm chí còn lấy đầu ngón tay lau nhẹ đi nước mắt của Dụ Ấu Tri.
"Chẳng phải mày muốn biết cha mẹ mày chết thế nào sao? Vậy mày có biết con người trước khi chết chật vật thế nào không?" Mao Lực Uy nhớ lại: "Nếu tâm lý vững chút, thì người khi chưa chết, mặt sẽ trắng bệch như đã chết, mắt trợn ngược, cả người run rẩy, kém chút thì có kẻ tè cả ra quần, chân mềm nhũn không đứng được, chỉ có thể quỳ hoặc bò, còn có kẻ thì ngất lịm luôn, nhưng mà ngất cũng vô dụng, một chậu nước lạnh dội lên cho tỉnh, rồi nó vẫn phải chết."
"Nhưng mà cũng có ngoại lệ." Mao Lực Uy chỉ vào mũi cô nói: "Ví dụ như cha mẹ mày."
Đồng tử Dụ Ấu Tri giãn ra.
"Người cuối cùng mà cha mẹ mày gặp trước khi chết đều là tao."
"Lúc đó tao tới Ủy ban giám sát tìm cha mày, nói ra đơn vị của vợ và tên trường học của con gái ông ta, nháy mắt ông ta đã hoảng hốt, hỏi tao muốn làm gì. Tao nói tao muốn làm gì thì phải xem ông ta thế nào."
Dù bị vu cáo hãm hại tạm thời đình chỉ công tác, lại bị đưa đi điều tra, lúc đó Dụ Liêm vẫn không chịu thỏa hiệp.
Dù tất cả những thứ ông gặp phải đều nói với ông rằng đừng kiên trì nữa, cầu sập rồi, mạng của mười mấy công nhân đó không liên quan đến ông, chỉ cần ông từ bỏ, thì ông có thể khoác lên mình bộ đồng phục lần nữa, trở lại làm một kiểm sát viên tiền đồ sáng lạn.
Ông kiên trì lâu như vậy, dù bị vu tội bị hãm hại vẫn kiên trì điểm mấu chốt của pháp luật cũng như điểm mấu chốt của một người làm kiểm sát viên, nhưng vào khoảnh khắc đó, ông hoàn toàn hoảng sợ.
Cũng hối hận rồi.
Cuối cùng Mao Lực Uy đã nhìn thấy sự suy sụp và tuyệt vọng ông ta muốn nhìn thấy nhất trên khuôn mặt vị kiểm sát viên này.
Tiếp tục điều tra, ông sẽ hại vợ và con gái mình, nhưng nếu thật sự từ bỏ, vậy thì chẳng khác nào thông đồng với những người kia, làm sao ông có thể xứng đáng với lời thề mà ông đã thề sau khi khoác lên mình bộ đồng phục và huy hiệu kiểm sát viên.
... Trung thành với Tổ quốc, trung thành với nhân dân, trung thành với Hiến pháp và pháp luật, trung thành thực hiện nhiệm vụ giám sát pháp luật, tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức nghề nghiệp kiểm sát, bảo vệ sự công bằng, chính nghĩa và giữ vững sự thống nhất của hệ thống pháp luật.
Dụ Liêm không có lựa chọn.
Thế là ông lái xe, nhảy khỏi cây cầu nơi chôn cất linh hồn của hơn chục công nhân, rơi xuống dòng nước sông lạnh lẽo.
Ông phá khóa xe, vứt mọi thứ có khả năng phá vỡ kính xe, lại khóa chặt đai an toàn, cắt đứt bản năng sinh tồn của mình sau khi rơi xuống sông, cũng cắt đứt tia hi vọng muốn sống sót cuối cùng của mình.
Ý định tự sát quá rõ ràng, rất nhiều dấu hiệu cho thấy lúc đó Dụ Liêm đã có ý định chết, cho dù sau đó thi thể được vớt lên bờ, kết quả xác định tử vong cũng không thể thay đổi được gì.
Vốn cho rằng Dụ Liêm chết rồi, vụ án sẽ hoàn toàn kết thúc, nhưng vợ ông Phương Lâm Thúy lại nghi ngờ cái chết của chồng, một mình tiếp tục điều tra, cuối cùng lại thật sự điều tra ra được Tịch Chí Thành.
Mao Lực Uy làm trái với lời hứa, không buông tha cho vợ con Dụ Liêm, lại đi tìm Phương Lâm Thúy.
Ông ta nói chi tiết với người mẹ này, về trường và tên lớp của con gái bà, thậm chí còn nói cho bà, gần đây con gái bà không học hành đàng hoàng, thường xuyên trốn học, thế nên rất dễ ra tay.
Làm một người mẹ vì con mình, khi nhẫn tâm cũng không kém gì người làm cha.
Thế là Phương Lâm Thúy một tay sắp xếp hiện trường tự sát, xử lý xóa bỏ mọi dấu vết về sự có mặt của người khác trong nhà.
Bà sợ thuốc ngủ quá liều không đủ để mình chết, thế là lại đi mở khóa ga.
Mấy năm qua, Dụ Ấu Tri cũng từng oán trách sự nhẫn tâm của cha mẹ, sao có thể nỡ bỏ lại cô.
Thế nhưng hóa ra là bởi vì họ quá yêu cô, quá mức luyến tiếc cô, chỉ hi vọng cô có thể sống bình an.
Không có ai không sợ chết, sợ hãi cái chết là bản năng của tất cả nhân loại, bọn họ nhìn có vẻ như nhẫn tâm vứt bỏ lại con gái chưa trưởng thành, nhưng thực ra lại là dùng mạng của mình đổi lấy mạng của con gái.
Chân tướng về sự tự sát của cha mẹ được hé mở, tất cả những ký ức tốt đẹp về họ đã trở thành vô số lưỡi dao đâm vào trái tim, ký ức có đẹp đẽ bao nhiêu, hiện tại lại đau đớn bấy nhiêu, nước mắt chảy ra như thác lũ, Dụ Ấu Tri khóc tới mức mất giọng, nói không nên lời, toàn thân run rẩy, nằm cuộn tròn trên mặt đất, giống như một kẻ ngốc chỉ có thể khóc, há miệng im lặng.
Mao Lực Uy hưởng thụ nhìn dáng vẻ đau khổ lúc này của cô.
"Mày biết không, tao sinh ra đã không có cha, sống nương tựa với mẹ, tao rất yêu bà ta, nhưng khi tao còn nhỏ bà ta lại vay nặng lãi để đánh bạc, người đòi nợ cầm dao tới cửa đòi mạng của bà ta để trả, ai ngờ bà ta lại không hề do dự đẩy tao ra, nói dùng mạng tao để đền cho số lãi kia."
Khựng lại một lúc, ông ta đột nhiên tự giễu: "Sau đó tao dùng cái cách mạng đổi mạng này để thử rất nhiều người, có người đồng ý, cũng có người không đồng ý, nhưng chỉ cần hỏi tới những người làm cha mẹ, bọn chúng đều tình nguyện dùng mạng của mình để lấy mạng của đứa con, lúc đó tao mới biết thì ra chỉ có mẹ tao là như vậy."
Bởi vì bản thân từng bị mẹ nhẫn tâm vứt bỏ, mà sau khi trưởng thành dùng chính sự lựa chọn tàn nhẫn này để báo thù những gia đình vô tội khác.
Nhân cách chống đối xã hội điển hình.
Hạ Minh Sầm khàn giọng nói: "... Thế nên lúc đó mày cũng dùng mạng của Chu Phỉ để uy hiếp Mã Tịnh Tịnh tự sát."
Đối với người sắp chết, Mao Lực Uy không hề ngần ngại trần thuật lại tình hình lúc đó với Hạ Minh Sầm.
"Nói đúng ra là mạng hai người. Cô gái đó nói, cuộc đời cô ta đã bẩn rồi, chưa từng đi học, cũng không có văn hóa gì, cha không đau mẹ không thương, cho dù có sống, cũng không có giá trị gì lớn cho xã hội này. Nhưng Chu Phỉ không giống vậy, ngồi tù vài năm rồi ra tù, anh ta hoàn toàn có thể bắt đầu lại, làm một người kinh doanh lương thiện, làm nhiều việc tốt một chút, cũng coi như sẽ cống hiến được cho xã hội, mà cô gái còn lại càng khác, sinh viên hàng đầu của học viện Pháp luật, tiền đồ mở rộng, sau này làm luật sư hoặc thẩm phán, cống hiến còn lớn hơn, thế nên mạng của cô gái đó tuyệt đối không nên phí ở đây."
Mao Lực Uy cười: "Thế nên dùng mạng của cô ta, để đổi lấy mạng của hai người kia, rất đáng giá."
Mã Tịnh Tịnh nói mạng của cô ta không có giá trị, nhưng rõ ràng cô ta chờ đợi cuộc sống mới của mình như vậy, lại từ bỏ nó vì Chu Phỉ và Thẩm Ngữ.
Mã Tịnh Tịnh lúc đó, đã tuyệt vọng thế nào mà kiên quyết tiêm liều Insulin chí mạng ấy vào cơ thể mình.
Những điều họ muốn biết, bản thân đã nói cho họ rồi, tiếp sau đó đến lượt Mao Lực Uy.
"Cảnh sát Hạ, vở kịch cảm động giữa mày với bạn gái đợi lúc nữa hãy diễn, trước tiên thanh toán rõ ràng ân oán giữa chúng ta chứ nhỉ, năm đó một cái tay trái của mày, khiến tao ngồi tù hai năm, hiện tại lấy cánh tay phải của mày, đền bù cho tao, thế nào?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tuy giọng điệu ông ta như đang hỏi, thực tế trong tay đã nhấc cây côn sắt lên.
Kêu đàn em giữ tay phải Hạ Minh Sầm cho tốt, Mao Lực Uy thổi tay một cái.
Thậm chí ông ta còn hứng thú làm động tác chuẩn bị, phấn khởi nhếch miệng, hung hăng đánh xuống cánh tay phải lành lặn của Hạ Minh Sầm.
Âm thanh gãy xương vang lên, cơn đau kịch liệt khiến Hạ Minh Sầm phát ra tiếng, trước mắt tối sầm, mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng, ngũ quan gần như méo mó biến sắc.
"Minh Sầm!"
Dụ Ấu Tri từ mặt đất bò dậy, loạng choạng đứng dậy muốn chạy qua chỗ anh.
Rõ ràng cơ thể bản thân cũng đang đau đớn, nhưng cô không quan tâm, đôi tay run rẩy bất lực, muốn chạm vào anh, lại không dám chạm vào tay phải của anh.
Cánh tay phải mà anh luôn bảo vệ cẩn thận, là vốn liếng cuối cùng để anh làm một cảnh sát hình sự.
Mao Lực Uy ném cây côn sắt đi, hời hợt nói: "Có lẽ mày cũng biết tao gọi mày tới đây không chỉ muốn một cánh tay phải mày thôi đâu nhỉ?"
Sau đó ông ta nhìn về hướng Dụ Ấu Tri.
"Mày đoán xem, trừ cha mẹ mày ra, còn có kẻ thứ ba tự tay tự sát vì mày nữa không?"
Hạ Minh Sầm đã biết nguyên nhân Mã Tịnh Tịnh tự sát từ lâu, cũng đoán được Mao Lực uy sẽ dùng cách gì để đối phó anh.
Nhưng anh vẫn tới.
Ai bảo nhược điểm của anh giống với cha mẹ cô, đó là Dụ Ấu Tri.
Cơ thể làm từ máu thịt, sao có thể như người không có chuyện gì sau khi bị gãy xương chứ.
Mao Lực Uy cho Hạ Minh Sầm thời gian làm quen với cơn đau.
Tay trái vốn không dùng sức được, hiện tại tay phải cũng gãy, Hạ Minh Sầm đối với ông ta mà nói đã là một phế vật không tay, chẳng còn bất cứ uy hiếp nào.
Mao Lực Uy kêu mấy tên đàn em tạm thời buông anh ra, hất cằm phân phó: "Bọn mày ra ngoài đi, nếu cảnh sát tới thì mau rút lui."
Chỉ có tên đàn em thân tín được Mao Lực Uy đưa thẻ ngân hàng là biết, đây chính là chuyện cuối cùng mà đại ca giao cho bọn chúng.
Cảnh sát không ngu, bọn chúng cũng không ngu, đoán chừng lúc này cảnh sát cứu viện đã l3n đỉnh từ lâu.
Mao Lực Uy rất rõ việc ông ta gọi Hạ Minh Sầm tới đây, đồng nghĩa với việc bản thân bị bại lộ, bị những cảnh sát khác tìm tới đây là chuyện sớm muộn.
Nhưng tư thù của ông ta và Hạ Minh Sầm không có liên quan tới mấy anh em, hiển nhiên sẽ không liên lụy bọn họ.
Điều duy nhất ông ta cần làm đó là nhân lúc trước khi cảnh sát tới, giải quyết Hạ Minh Sầm.
Sau khi mấy tên đàn em ra ngoài, Mao Lực Uy cao ngạo nhìn xuống Hạ Minh Sầm ở trên mặt đất, thong thả ung dung móc ống thuốc và kim tiêm ra, ném xuống trước mặt anh.
"Tay trái mày vẫn có sức tự tiêm nhỉ?"
Không đợi Hạ Minh Sầm phản ứng, ông ta lại túm Dụ Ấu Tri qua, lấy tay nắm lấy bả vai cô, ở trước mặt Hạ Minh Sầm, mở chốt an toàn, lấy họng súng nhắm chuẩn vào Dụ Ấu Tri.
Súng bán tự động, đây là súng cảnh sát của Hạ Minh Sầm, bọn đàn em lấy được khi lục soát trên người anh.
Mao Lực Uy hỏi anh: "Còn nhớ ngày cha mẹ mày tự sát, mày ở đâu không?"
Hai ngày giống như ngày tận thế đó, cả đời này cô cũng không quên, nhớ vô cùng rõ ràng.
Cô không muốn nhắc tới, thế nên giữ im lặng, nhưng Mao Lực Uy lại miêu tả chuẩn xác trùng khớp với ký ức của cô về ngày đó.
"Buổi tối cha mày tự sát đó, mày và mẹ mày đang đi dạo ở trung tâm thương mại gần nhà, còn ngày mẹ mày chết thì sao, mày không tới trường cũng không đi học, lang thang trên phố đúng không?"
Càng là người có gia đình, thì càng luyến tiếc mạng sống, đương nhiên Mao Lực Uy không thể có bản lĩnh lớn như thế, vài ba câu đã có thể kêu người ta cam tâm tình nguyện đi chết.
Hai vợ chồng đó cũng không ngu, không phải không hiểu cái chết đối với bản thân, đối với gia đình có ý nghĩa như thế nào.
Sống mới có hy vọng, chết rồi thì chẳng còn gì, đạo lý này chính là bọn họ dạy cho Dụ Ấu Tri.
"Ngày đó có lẽ mày không phát hiện vẫn luôn có người đi theo mày nhỉ?" Mao Lực Uy nói: "Thế nên có không muốn chết đi nữa cũng có tác dụng gì? Lúc đó bọn chúng mà không chết, thì tao chỉ cần gọi một cuộc điện thoại tới, người chết lúc đó sẽ là mày."
Từ lúc đó Mao Lực Uy đã hình thành thói quen chuẩn bị "hai khẩu súng", một khẩu cho Dụ Ấu Tri thời niên thiếu, một khẩu cho cha mẹ cô.
Nếu ông ta đã ngạo mạn tới cửa như vậy, tức là lộ diện hoàn toàn trước mặt hai vợ chồng, đương nhiên sẽ không cho bọn họ bất kỳ đường sống nào để thương lượng với mình, buộc bọn họ không thể không đưa ra lựa chọn.
Nói trắng ra, dù lúc đó cha mẹ Dụ Ấu Tri đưa ra lựa chọn ích kỷ, từ bỏ con gái mình, thì bọn họ cũng đừng mong sống.
Hai vợ chồng đều nhận thức rõ điều này, con gái của họ còn nhỏ, chưa từng gặp Mao Lực Uy, càng không dính tới vụ án này, cho dù còn sống cũng không gây ra bất cứ mối đe dọa nào với Mao Lực Uy.
Sự thực chứng minh quả thực bọn họ đã đánh cược thành công, hai người dùng sự tự sát quyết tuyệt để chôn vùi chân tướng thối nát, cũng để Mao Lực Uy giữ lại chút nhân tính cuối cùng cho con gái họ.
Giống như ba người Mã Tịnh Tịnh trước đó không lâu, tuy trên miệng ông ta đáp ứng dùng mạng của Mã Tịnh Tịnh đổi lấy mạng hai người kia, nhưng thực ra ngay từ đầu ông ta không định bỏ qua cho bất cứ ai trong ba người đó.
Chẳng qua ông ta quá tự tin, lại đánh giá thấp năng lực hành động của cảnh sát, trò chơi còn chưa chơi xong, hai người kia đã được cứu.
Năm đó ông ta uy hiếp cha mẹ Dụ Ấu Tri thế nào, hiện tại lại uy hiếp Hạ Minh Sầm thế đó, chiêu này mười lần chẳng sai, Mao Lực Uy ra vẻ quan tâm nói: "Thế nào, cảnh sát Hạ, nghĩ xong chưa? Tình nguyện dùng mạng của mày để đổi mạng nó không? Nếu mà không hạ quyết tâm được, tao có thể giúp mày."
Khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn của anh lúc này vô cùng mong manh, không nói một lời, Hạ Minh Sầm đưa tay trái ra nhặt ống tiêm lên.
Hành động lúc này chính là lựa chọn của anh.
Anh tình nguyện dùng mạng của mình để đổi mạng của cô.
Dụ Ấu tri sợ hãi nhìn động tác cầm ống tiêm lên của anh, mà anh chỉ khẽ nhìn cô một cái, nhịn đau, khóe miệng miễn cưỡng cười khổ: "Dụ Ấu Tri, nếu anh chết rồi, cả đời này có lẽ em không có cách nào gả cho người khác nữa đúng không?"
Dụ Ấu Tri nước mắt giàn giụa, đối với vấn đề mà anh đang rối rắm vào lúc này, cho dù hiện tại cô gật đầu hay phủ nhận, đều khiến cô khó chịu vô cùng.
Nỗi sợ hãi to lớn rằng anh sẽ chết vì cô ngay lập tức nuốt chửng lý trí của cô, bất chấp khẩu súng chĩa vào mình, Dụ Ấu Tri cố gắng vùng vẫy, thoát khỏi tay Mao Lực Uy, quỳ xuống ôm chặt lấy anh.
Anh còn gắng gượng nâng tay trái lên vỗ vai cô, khẽ hôn vành tai cô, dịu dàng nói: "Còn nhớ kỹ năng tự vệ anh dạy em không? Anh còn chưa dạy xong, nhưng mấy chiêu dạy xong rồi có lẽ vẫn đủ cho em dùng đấy."
Dụ Ấu Tri vốn đang khóc tới mức bối rối bỗng sửng sốt.
Anh lại hỏi: "Không quên chứ?"
Dụ Ấu Tri ngơ ngác trừng mắt, nhỏ tiếng nói: "... Không quên."
Giống như yên tâm, Hạ Minh Sầm nói: "Mao Lực Uy, kéo cô ấy ra giúp tao."
Mao Lực Uy không có hứng thú với màn sinh ly tử biệt này, khom người xuống kéo Dụ Ấu Tri ra.
Cô vốn yếu đuối, nhưng lúc này sức lực không biết từ đâu, lại mạnh đến kinh người, Mao Lực Uy kéo cô hai cái, thế mà không kéo được cô ra.
Ông ta không kiên nhẫn chép miệng, dùng súng dí vào đầu cô, uy hiếp: "Buông ra."
Chính vào lúc này, Hạ Minh Sầm bỗng híp mắt, nhanh chóng đâm kim tiêm vào cánh tay cầm súng của Mao Lực Uy.
Mao Lực Uy rít lên một tiếng, rụt tay lại.
Cùng lúc đó, Dụ Ấu Tri đột nhiên nắm lấy khớp tay ông ta, bẻ mạnh về sau.
Bởi vì cổ tay trật khớp, tay Mao Lực Uy theo bản năng nuông lỏng, Dụ Ấu Tri nhanh chóng cướp súng khỏi đốt ngón tay lỏng lẻo của ông ta.
Việc nhắm chuẩn cần có thời gian, Mao Lực Uy muốn nhân lúc này cướp súng về, thế nhưng cô lại chỉ súng lên trời, quyết đoán bóp cò.
"Pằng..."
Đây là một khẩu súng cảnh sát không có ống giảm thanh, Hạ Minh Sầm đã cố ý mang nó theo bên mình.
Vì tiếng súng đủ lớn, dù có nguy cơ bị cướp lại, hay dù phát súng đó có bắn trúng mình, cũng đủ để những người khác xác định vị trí, thế nên anh mới mang theo khẩu súng này.
Tiếng súng lớn như tín hiệu mạnh mẽ, xuyên qua ngôi nhà xi-măng, kích động lũ chim trong rừng cây vắng vẻ.
Nó cũng đưa ra chỉ dẫn rõ ràng nhất cho cảnh sát hình sự và cảnh sát đặc nhiệm đang truy lùng trong rừng.