"Sợ Dụ Ấu Tri hiểu lầm?"
Con người có lúc thật sự không có lòng tự trọng, đặc biệt là đối với thứ như tình cảm.
Quên không được, cũng không khống chế được, Tịch Gia chỉ cần nhắc tới cái tên này đã cảm thấy trong lòng khó chịu, nhưng cô ta giống như tự ngược vậy, cứ nhắc đến mãi.
Cô ta cười có phần xấu xa: "Chỉ là món quà thôi mà, cô ta không đến nỗi nhỏ mọn như vậy chứ?"
Hạ Minh Sầm thản nhiên nói: "Cô ấy không nhỏ mọn."
"..."
Tịch Gia nghẹn họng.
Sau đó cô ta tự giễu mà nghĩ, đúng nhỉ, sao Dụ Ấu Tri có thể nhỏ mọn được, cô không tốn chút sức lực nào đã cướp được thanh mai trúc mã mà bản thân theo đuổi mười mấy năm, thậm chí trong mấy năm bọn họ chia tay, người đàn ông cô ta thích ngay cả một giây một phút cũng không quên được Dụ Ấu Tri.
Anh yêu Dụ Ấu Tri như vậy, yêu đến mức khiến cô không cần sợ hãi gì, thậm chí không cần cô ra mặt, anh sẽ tự giác cắt đứt tất cả khả năng xảy ra hiểu lầm.
Nếu như tình yêu này, cho cô ta thì tốt biết bao, vui biết bao.
Sự kiêu ngạo của Tịch Gia không cho phép cô ta nghĩ tiếp.
Cúp điện thoại, cô ta bình ổn cảm xúc, quyết định chuyển sự chú ý, ngồi trước gương trang điểm, định ra ngoài tụ tập với bạn bè.
Trước khi gần ra ngoài, Tịch Chí Thành gọi cô ta lại, trong lời nói bóng gió có nhắc tới tới vị khách lạ vừa xuất hiện trong nhà.
Tịch Gia chớp mắt, không hiểu hỏi: "Cha, không phải cha nói người đó tìm nhầm nhà sao?"
Tịch Chí Thành sững sờ, khụ một tiếng, gật đầu: "Ừ đúng rồi, tìm nhầm."
Tịch Gia không hỏi tiếp, vừa đi ra bên ngoài vừa nói: "Cha, con ra ngoài nha, con có hẹn với bạn rồi."
"Đi đi." Tịch Chí Thành nói: "Mẹ cho con tiền tiêu vặt tháng này chưa? Nếu không đủ cha chuyển thêm cho con."
Nếu không phải vị khách vừa rồi, lúc này Tịch Gia đã ôm lấy cánh tay Tịch Chí Thành làm nũng nói rằng sao cha của con tốt như vậy từ lâu rồi.
Nhưng hiện tại cô ta chỉ cười rồi nói: "Không cần ạ, đủ tiêu rồi, con đi đây."
Sau khi ngồi lên chiếc xe thể thao, Tịch Gia liếc nhìn nhãn hiệu xe trên vô lăng, không biết vì sao lại nhớ tới lời của Dụ Ấu Tri nói với cô ta khi ở viện kiểm sát.
Thứ mà cô ta sở hữu, tất cả những thứ khiến người ta hâm mộ này, đều là cha cho.
Minh Sầm không thuộc về cô ta, nhưng ít nhất cô ta có những thứ này, vẫn có thể sống rất vui vẻ.
Nếu cha xảy ra chuyện, vậy thì tất cả những thứ này cũng sẽ không còn.
Tịch Gia hít một hơi sâu, bật loa trong xe lên, mở to tiếng nhạc Kpop, thuần thục lái xe ra khỏi gara, đi tới điểm hẹn.
Tịch Gia tiệc tùng với bạn bè tới gần sáng, cô ta uống khá nhiều, khi về nhà còn bo cho tài xế lái xe hộ rất nhiều tiền, sau đó loạng choạng đi giày cao gót vào nhà.
Dì giúp việc trong nhà dìu cô ta vào cửa, cô ta hỏi bà ấy cha cô ta đâu, dì giúp việc nói đi ra ngoài rồi, vẫn chưa về.
Dì giúp việc kêu cô ta nằm ở sô pha nghỉ ngơi trước, sau đó rời đi pha nước cho cô ta tắm, Tịch Gia loạng choạng đứng dậy đi lên lầu, không tự chủ mà đi đến thư phòng của cha cô ta.
Cô ta biết trong thư phòng của cha có một cái két sắt, bình thường ngay cả mẹ cũng không được đụng vào, lúc nhỏ cô ta từng tò mò hỏi cha, cha nói trong đó để thứ quan trọng nhất của ông.
Két có mật mã sáu số, Tịch Gia nhập sinh nhật của cha, không đúng, lại nhập sinh nhật của mẹ, vẫn không đúng.
Cô ta nhập sinh nhật của mình, két sắt đã mở ra.
Không khoa trương như trong phim truyền hình, không có một đống tiền và vàng miếng.
Bên trong đều là tài liệu và hồ sơ, không có gì quý giá, trừ những thứ này ra Tịch Gia còn phát hiện một quyển album.
Cô ta cầm lấy quyển album, lật ra, ngạc nhiên phát hiện đây là cuốn album hình từ nhỏ tới lớn của mình.
Không chỉ cài mật mã két sắt là sinh nhật con gái, thậm chí còn trịnh trọng để album trưởng thành của con gái vào trong két.
Trong lòng Tịch Gia ấm áp, lật từng trang ảnh, có một trang ảnh khi lật hơi khó khăn, cô ta cho rằng trong trang này kẹp mấy bức ảnh.
Kết quả ngoài ý muốn phát hiện trong các lớp xen kẽ của cuốn album ảnh có rất nhiều tờ séc, biên lai ngân hàng nước ngoài.
Trong lòng ớn lạnh, Tịch Gia cầm cuốn album, không biết phải làm sao.
-
Năm nay, ngày 20 tháng giêng dương lịch rất gần với Tết Nguyên Đán, càng gần Tết thì càng bận rộn.
Để mau chóng phá án. trong khoảng thời gian ngắn tổ trưởng Từ liên tiếp mở mấy cuộc họp, mỗi lần sau khi họp xong đều giữ hai bên công- kiểm lại bận rộn tới tận tối mịt.
Theo lí mà nói công việc thường xuyên giao thoa như vậy, Dụ Ấu Tri có rất nhiều cơ hội gặp Hạ Minh Sầm.
Nhưng cho dù gặp mặt trên bàn họp, vào những lúc như thế cô cũng không thể liếc mắt đưa tình với anh, chỉ có thể vùi đầu làm việc của mình.
Một cuộc họp nữa kết thúc, vốn cô đang định rời đi cùng thầy.
"Kiểm sát Dụ."
Rõ ràng âm thanh vô cùng quen thuộc, lại dùng xưng hô xa lạ như vậy.
Cô học theo anh khách sáo hỏi: "Cảnh sát Hạ, có chuyện gì không?"
"Tôi bảo này hai người còn ra vẻ gì đấy, ai chẳng biết hai người có cái đó đó, cái gì mà kiểm sát Dụ cảnh sát Hạ, để tôi dạy hai người nhé, nên gọi là..."
Cảnh sát Tiểu Tống cười híp mắt, dùng giọng điệu hết sức buồn nôn nói: "Cục cưng ~"
"..."
"..."
Đội trưởng Lê bị làm cho ghê tởm, đen mặt lôi Tiểu Tống đi.
Lão Thẩm rất thấu đáo, mấy người đội hình sự cũng vậy, Hạ Minh Sầm gọi Dụ Ấu Tri lại rõ ràng là có chuyện cần nói, thế là nhao nhao đi trước.
Quả thực Hạ Minh Sầm có chuyện cần nói với cô.
"Hai ngày tới em có rảnh không? Cùng đi ăn cơm."
Dụ Ấu Tri thành thật nói: "Em không biết, tới lúc đó xem coi có thời gian rảnh không, nếu không rảnh thì hết cách rồi."
Vốn là một câu giải thích thông thường, đổi lại là lúc trước Hạ Minh Sầm sẽ gật đầu, nói biết rồi, vậy thì để sau rồi nói.
Thế nhưng hiện tại anh hơi không vui mím môi lại, nói rõ thời gian hơn.
"Là ngày mốt, ăn một bữa em cũng không rảnh?"
Dụ Ấu Tri mờ mịt đáp: "Anh nói hai ngày tới chẳng phải là bao gồm cả ngày mốt sao? Ngày mốt thì sao? Vì sao phải ăn cơm vào ngày đó?"
"..."
Hạ Minh Sầm nhìn chằm chằm cô rất lâu, đột nhiên mím môi, không chút gợn sóng nói: "Không có gì, em không rảnh thì thôi."
Anh xoay người đi.
Đây là giận rồi à?
Dụ Ấu Tri cảm thấy không ổn, vội vàng đuổi theo, vươn tay kéo quần áo của anh, hỏi đến cùng: "Cậu chủ à, sao thế?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Một khi cô yếu đuối gọi anh là cậu chủ, vậy chứng tỏ cô bắt đầu chơi xấu.
Nhưng hôm nay Hạ Minh Sầm lại không trúng chiêu này, cũng không nuông chiều cô, tiếp tục kiêu căng xoay mặt đi, không thèm cúi đầu nhìn cô lấy một cái.
Không chỉ như vậy, anh còn dùng giọng điệu lạnh lùng, nói một câu cực kỳ chán sống.
"Em còn không bằng Tịch Gia."
Vừa nghe tới tên Tịch Gia, Dụ Ấu Tri vốn còn đang rất kiên nhẫn tức khắc xù lông.
"Em không bằng Tịch Gia vậy thì đi tìm Tịch Gia ăn cùng anh đi."
Hạ Minh Sầm mím môi không nói chuyện.
Hai người tức giận nhìn nhau hồi lâu, lời nói giận dỗi đã nói ra thì không có cách nào thu hồi.
Nhưng bọn họ không giống thời niên thiếu không hiểu chuyển đó, giận nhau rồi bỏ đi nữa.
Hạ Minh Sầm đen mặt nói trước: "Yên tâm đi, cho dù có người không tim không phổi, anh cũng sẽ không đi tìm Tịch Gia đâu."
Dụ Ấu Tri sửng sốt, mất tự nhiên hỏi: "Vì sao? Không phải nói em không bằng Tịch Gia sao?"
Hạ Minh Sầm hừ lạnh một tiếng, lườm cô, khẩu khí ngạo mạn: "Không vì sao cả, chấp nhận số phận thôi, thế nên đời này chỉ thắt cổ trên cái cây là em."
"..."
Dụ Ấu Tri cắn răng, người đàn ông này thật sự rất ngứa đòn, nói vài câu tử tế như thể lấy mạng anh vậy.
"Hạ Minh Sầm, anh khiến em tức chết mất."
Cô phồng mặt muốn đánh anh thật mạnh.
Người đàn ông phản ứng nhanh, nắm đấm còn chưa tới, đã bắt lấy cổ tay cô trước, túm người kéo qua.
Anh cúi đầu nhìn cô, con ngươi sâu thẳm lạnh lùng, anh xấu xa nhếch miệng, chậm rãi nói: "Vậy thôi cứ làm chết em vậy, ít nhất như vậy anh sẽ thoải mái hơn."
Đầu Dụ Ấu Tri ong ong, sập nguồn rồi, không dám tin những gì anh nói.
Thật sự vừa đê tiện vừa ngứa đòn.
Nhưng càng không thể tin được đó là, thế mà cô lại vô cùng, cực kỳ, rất rất không có tiền đồ mà tim đập nhanh, ngay cả vành tai cũng tê rần, chân mềm nhũn.
Cậu chủ nhỏ quăng lại một câu giận dữ rồi bỏ đi, để Dụ Ấu Tri đứng đó mắng chửi.
Mãi cho tới lúc tan ca, cậu chủ nhỏ vẫn còn giận dỗi, hoàn toàn không liên lạc với cô, không nói tới nhà cô qua đêm, cũng không nói đón cô qua nhà anh qua đêm.
Dụ Ấu Tri chỉ có thể tự đi tàu điện ngầm về nhà.
Trên đường cô mãi không yên lòng, suy nghĩ xem rốt cuộc anh giận cái gì, ăn ít đi một bữa cơm cũng không chết.
Trái tim của cậu chủ nhỏ, như mò kim dưới biển.
Lúc đang nghĩ vấn đề này, màn hình trong khoang tàu điện ngầm chợt thu hút tầm mắt của cô.
Lúc này vẫn chưa chiếu , trên màn hình hiển thị thời gian và ngày tháng.
Ngày 18 tháng 1.
Vậy ngày kia là ngày 20.
Dụ Ấu Tri nghĩ thông suốt mở to mắt.
Toang rồi, cô bận đến mức quên mất ngày sinh nhật của cậu chủ nhỏ.
Cái này thật sự toang rồi.
Đối với cậu chủ nhỏ kiêu căng mà nói, anh có chết cũng sẽ không nói rõ, mời cô ngày kia cùng đi ăn cơm, đã là gợi ý lớn nhất mà tính cách kia của anh có thể làm được rồi, thế nhưng cô phụ lòng anh, vẫn không nhớ ra.
Dụ Ấu Tri vội móc điện thoại ra nhắn tin cho anh, gửi liên tiếp mấy tin.
Đợi một lúc, anh không trả lời, cô lại gọi điện thoại cho anh, anh trực tiếp cúp máy.
Điều này có nghĩa là anh để điện thoại bên người, nhưng anh cố ý không trả lời.
Dụ Ấu Tri thở dài, cậu chủ nhỏ đã mấy năm không đón sinh nhật rồi, đây là sinh nhật đầu tiên sau khi hai người quay lại với nhau, thế mà cô lại quên mất.
Quả thật cô là người có tội.
-
Chỉ gọi điện hay nhắn tin là vô dụng, không có thành ý, vậy nên Dụ Ấu Tri lại bắt tàu điện ngầm theo hướng ngược lại để quay về viện kiểm sát tăng ca.
Sau đó buổi sáng ngày mười chín, trước tiên cô hoàn thành hết tất cả công việc lão Thẩm giao cho cô, tới buổi trưa, cô nói rõ tình hình với lão Thẩm, cẩn thận xin phép buổi chiều có thể về sớm không.
Từ sau khi con gái Thẩm Ngữ xảy ra chuyện, người cuồng công việc như lão Thẩm cũng quan tâm những người xung quanh hơn, ông gật đầu.
"Xin lỗi người ta đàng hoàng đấy." Lão Thẩm nói.
Còn về phần xin lỗi thế nào, lão Thẩm không có tế bào lãng mạn, không hiểu cách thức xin lỗi mà hiện nay giới trẻ yêu thích, Dụ Ấu Tri lại đi nhờ anh Đinh và Miêu Diệu chỉ bảo.
Đáng tiếc anh Đinh cũng là một thẳng nam không có tế bào lãng mạn, không trông cậy được, vẫn là Miêu Diệu đáng tin cậy, bô lô ba la cho Dụ Ấu Tri một đống chiêu trò, kết quả không cái nào đáng tin, toàn học từ tiểu thuyết và phim ảnh.
Thôi để tự mình làm vậy.
Buổi chiều sau khi Dụ Ấu Tri xin phép nghỉ sớm, cô đi trung tâm thương mại một chuyến, đợi sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, tay ôm một túi lớn, sau đó bắt xe vội tới nhà Hạ Minh Sầm.
Hôm nay Hạ Minh Sầm đi làm, thế nên buổi chiều chắc chắn không ở nhà, sau khi Dụ Ấu Tri mở cửa ra, chào đón cô chỉ có bé mèo mướp.
Dụ Ấu Tri cho bé mèo một cây súp thưởng(*), nói: "Đợi lát nữa chị sẽ thổi bóng bay, em đừng có lấy móng làm nổ đấy nhé."
(*)Súp thưởng cho mèo là một dạng thực phẩm được xây nhuyễn. Vì ở dạng được xây nhuyễn nên rất dễ tiêu hoá. Trên thực tế, đúng với tên gọi súp thưởng, loại thực phẩm này chỉ nên dùng để làm bữa phụ cho bé hoặc phần thưởng khi bé làm được việc tốt.
Bé mèo meo một tiếng, không biết có nghe hiểu lời cô nói không.
Để phòng ngừa ngộ nhỡ, Dụ Ấu Tri vẫn lấy ra một quả bóng đèn nhỏ trong đống đồ vừa mua, mèo không có sức đề kháng với bóng, hai chân trước không ngừng cào trên đất, quả bóng lăn qua lăn lại, bé mèo cũng nhảy nhót khắp nhà.
Một người một mèo ai làm việc nấy, không ai làm phiền ai, Dụ Ấu Tri ngồi trên sô pha thổi bóng bay, sau khi thổi xong tạm thời đặt ở chỗ cao.
Thời tiết này, trời tối rất nhanh, đợi sau khi cô làm gần xong, nắng chiều đã tắt hết, màn đêm buông xuống, ánh sáng được thay thế bằng ánh đèn neon của thành phố.
Dụ Ấu Tri còn đặt một cái bánh kem, lúc này bánh kem đã được giao đến rồi, cô sắp xếp trước, cắm nến lên, định đợi sau khi cậu chủ nhỏ về nhà, hai người cùng chờ tới mười hai giờ đêm rồi đốt nến.
Kiểm tra xung quanh một chút, cảm thấy chỗ nào cũng được bày trí rất tốt, đối với thành quả này của bản thân, Dụ Ấu Tri hài lòng gật đầu.
Tiếp đó là mì trường thọ, Dụ Ấu Tri tới phòng bếp, muốn tìm mì trước, thế nhưng tìm cả phòng bếp lẫn tủ lạnh cũng không tìm thấy mì.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng thứ cậu chủ nhỏ để ý nhất trong ngày sinh nhật đó là mì trường thọ.
Nhìn xuyên qua bên ngoài cửa sổ, trời đã tối mịt, cô nghĩ ngợi, vẫn quyết định ra ngoài.
Tới siêu thị gần nhất mua về là được.
Xây dựng tâm lý cho mình xong, Dụ Ấu Tri bấm thang máy xuống lầu, sau đó bị thu hút bởi một chiếc xe thể thao trước cổng chung cư.
Người trong xe dường như cũng chú ý tới cô, lái xe tới chỗ đỗ xe tạm thời, rồi bước từ trên xe xuống.
Dụ Ấu Tri theo bản năng nhíu mày.
Là Tịch Gia.
Mấy ngày trước Hạ Minh Sầm nói mấy câu giận dỗi, nói cô còn không bằng Tịch Gia, vậy tức là chắc chắn Tịch Gia nhớ sinh nhật của Hạ Minh Sầm.
Đến trước ngày sinh nhật của anh một ngày, mục đích có thể thấy rõ.
Tịch Gia thấy cô vẻ mặt cũng không tốt đẹp gì, ý tứ không rõ ràng: "Ngày mai sinh nhật anh ấy, hôm nay đã không chờ được mà chạy tới đây chúc mừng rồi?"
Hàm ý là nói cô đang hấp tấp.
Có điều Dụ Ấu Tri cũng không phản ứng gì, gật đầu hào phóng thừa nhân, còn nói: "Bởi vì tôi muốn cùng anh ấy đợi tới lúc mười hai giờ."
Tịch Gia: "..."
Trong lòng khó chịu mấy giây, cô ta đè nén sự chua xót, cứng rắn mở miệng: "Tôi tìm Minh Sầm, anh ấy có nhà không?"
"Không, anh ấy vẫn chưa tan làm." Dụ Ấu Tri khựng lại, nói tiếp: "Nếu cô tới vì muốn nói chúc mừng sinh nhật với anh ấy, tôi có thể chuyển lời giúp cô."
Hàm ý là cô đừng có gặp anh ấy, mau đi đi.
Tịch Gia bị tính chiếm hữu của cô làm cho cười khổ.
"Dụ Ấu Tri, cô không cần đề phòng tôi như vậy, nếu trong lòng Minh Sầm đã từng dao động, thì mấy năm cô không ở đây, anh ấy đã vào tay tôi từ lâu rồi."
Nói xong, cô ta thở dài, nói: "Tôi không phải thua cô, mà là thua Minh Sầm."
Dụ Ấu Tri không phải kiểu người chiếm được lợi còn thích khoe mẽ, nếu Tịch Gia đã nói như vậy, cô cũng lười tuyên bố chủ quyền gì đó.
Hai cô gái đều cần thể diện, vì một người đàn ông mà cãi nhau trên phố, không phải chuyện vinh quang gì.
Tịch Gia sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm Hạ Minh Sầm, cô ta tới đây chắc chắn là có chuyện, nhưng Hạ Minh Sầm không ở nhà, cô ta chỉ có thể hậm hực quay về.
Trước khi đi còn thuận tiện nói với cô một câu: "Bây giờ cô không ở trong nhà đợi Minh Sầm về, lúc này còn đi đâu?"
Dụ Ấu Tri: "Tôi đi siêu thị."
Tịch Gia nhìn sắc trời, hỏi: "Xa không?"
"Không xa, mấy trăm mét thôi." Dụ Ấu Tri nói.
"Hướng nào?"
Dụ Ấu Tri chỉ một phương hướng.
"Tôi cũng đi hướng đó, cô ngồi xe tôi đi, tôi tiện đường chở cô qua." Tịch Gia nói.
Dụ Ấu Tri lập tức cảnh giác nhìn cô ta, Tịch Gia liếc mắt coi thường.
"Mấy năm qua nhà tôi và nhà anh ấy từng ăn với nhau mấy bữa cơm, cha mẹ hai bên có ý tác hợp chúng tôi, sau khi ăn cơm xong thì ném chúng tôi lại không quản nữa, tuy Minh Sầm không vui với chuyện cha mẹ tôi làm, nhưng anh ấy chưa bao giờ để tôi về nhà một mình, anh ấy nói có người đi đêm mấy lần thì xảy ra chuyện mấy lần, thế nên cũng làm cho anh ấy sợ luôn."
Liếc nhìn Dụ Ấu Tri một cái, giọng điệu của Tịch Gia có phần chua xót: "Người anh ấy nói là cô đúng chứ? Tôi đoán cái là ra."
"..."
Dụ Ấu Tri không trả lời, chỉ nhếch nhẹ môi.
Nhưng vẫn bị Tịch Gia nhìn thấy, cô ta có hơi hối hận bản thân xen vào việc của người khác, quan tâm Dụ Ấu Tri làm gì, đây là kẻ thù không đội trời chung đó.
Sau khi ngồi lên ghế phụ, Dụ Ấu Tri ngửi thấy một mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Cô rất nhạy cảm với mùi thuốc lá, nhưng trên người Tịch Gia lại không có mùi thuốc, cô hỏi nhiều một câu: "Cô mượn xe người khác lái tới đây hả?"
Tịch Gia đang lái xe, trả lời rất ngắn gọn: "Không."
Dụ Ấu Tri còn muốn hỏi xe cô từng chở người hút thuốc à, thế nhưng câu hỏi còn chưa hỏi ra khỏi miệng, cô đã biết vì sao trên xe lại có mùi thuốc lá.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trên kính chiếu hậu như bộ phim kinh dị u ám, đồng tử Dụ Ấu Tri giãn to, sợ hãi tới mức không nói nên lời.
Một con dao kề vào cổ Tịch Gia.
Kèm theo đó là một âm thanh còn bén nhọn rợn người hơn cả mũi dao: "Vừa nãy ở trên xe đợi cô chủ Tịch, tôi còn đang suy xét làm sao để kéo bạn gái nhỏ của cảnh sát Hạ tới đây, cái này thật sự là một công đôi việc."
Chiếc xe thể thao đang chạy êm ru bỗng nghiêng nghiêng rồi lao nhanh sang làn đường bên cạnh.
Khiến các ô tô ở làn bên cạnh phải lạng ra khỏi đường, tài xế sợ hãi đến mức bấm còi liên tục, chỉ bấm còi thôi chưa hết tức, thậm chí còn bấm kính xuống chửi bới.
"Con mẹ mày có biết lái xe không! Xi nhan cũng không bật! Lái siêu xe thì hay lắm à! Gây tai nạn mày vẫn phải chịu trách nhiệm thôi đồ ngu!"
Thế nhưng người trong chiếc siêu xe ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn lao nhanh về phía trước.
-
Phòng khách được trang trí như một bữa tiệc sinh nhật nhỏ.
Cũng may bé mèo rất ngoan, không hề phá hoại.
Ngoài bóng bay và ruy băng khắp phòng, chiếc bánh sinh nhật trên bàn, còn có tấm biểu ngữ viết tay treo phía trên tủ TV, nét chữ đó quen đến mức không thể quen hơn.
"Chúc mừng sinh nhật cảnh sát Hạ đẹp trai tài năng, anh tuấn phóng khoáng, tài mạo song toàn, tuổi trẻ triển vọng nhất!"
Hạ Minh Sầm vừa về nhà, thứ anh nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Đối mặt với bất ngờ này, anh đứng ở cửa, sững sờ mất mấy phút.
Hờn dỗi hai ngày nay tan thành mây khói, người đàn ống vốn đang mệt mỏi thở dài, cúi đầu bật cười.
Đóng cửa lại, anh dịu dàng gọi vào trong phòng: "Dụ Ấu Tri, em ra đây."
Không ai trả lời.
"Tri Tri?"
Không ai trả lời, nhưng bé mèo mướp lại kêu một tiếng.
Hạ Minh Sầm tìm khắp nhà, không thấy ai.
Dụ Ấu Tri không phải mèo, không trốn vào được mấy ngóc ngách trong nhà, chỉ có thể là đi ra ngoài.
Hạ Minh Sầm gọi điện cho Dụ Ấu Tri.
Rõ ràng là cô tổ chức sinh nhật cho anh, sinh nhật anh còn chưa tới, không biết cô đã chạy đi đâu.
Gọi mấy cuộc không có ai bắt máy, Hạ Minh Sầm ngồi trên sô pha đợi một lúc, đột nhiên nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ một cái.
Đêm hôm cô ra ngoài một mình?
Lòng chợt chùng xuống, Hạ Minh Sầm vội vàng đứng dậy, cuống quít cầm chìa khóa xe chạy ra khỏi nhà.
- ---------
Lời tác giả:
Đến rồi, đánh boss!