Trước khi tới đây các khách mời đã nghe nói cô dâu là nhân viên công chức, lại cộng thêm bối cảnh của nhà họ Hạ bên này, không thích hợp tổ chức rình rang, nhưng lễ đính hôn này vẫn bắt kịp quy mô một lễ cưới của gia đình bình thường.
Gia yến nhà họ Hạ năm ngoái cũng không chắc có thể gọi nhiều họ hàng tới như vậy, đủ để thấy thành ý của nhà trai với buổi tiệc đính hôn này.
Trên dưới nhà họ Hạ đều biết cậu chủ nhỏ Minh Sầm này có tiếng luôn làm theo ý mình, ông cụ Hạ Chí Chính đối với anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mỗi lần nhắc tới chắt trai này, đều vừa thở dài vừa trách móc.
Ngược lại anh trai anh là Minh Lan thì rất nghe lời, chỉ tiếc là con riêng, hiển nhiên ở nhà cũng bị đối xử khác biệt.
Tính cả đời của Hạ Chí Chính, từ khi nhà họ Hạ phát triển đến nay, từng lớp từng lớp tiểu bối chào đời, gia tộc ngày càng lớn mạnh thì những chuyện bẩn thỉu sau lưng càng nhiều, hầu như mỗi người đều có chút chuyện.
Nhưng mọi người đều sẽ đóng cửa giải quyết, duy chỉ có cái cậu chủ Minh Sầm này, cứ phải càn quấy hủy buổi tiệc đính hôn trước mặt tất cả khách mời, cũng tương đương xé toạc biểu tượng đạo mạo trang nghiêm của nhà họ Hạ.
Một khi truyền ra ngoài, người trẻ tuổi bọn họ không để ý danh tiếng, nhiều lắm cũng chỉ bị đội lên đầu cái nón phong lưu đa tình, nhưng thứ mất đi lại là mặt mũi của toàn bộ nhà họ Hạ.
Hạ Chương đã bị chọc tức tới mức tay cũng run rẩy, may mắn duy nhất là ông cụ không có tới đây.
Lời đã nói ra khỏi miệng, ông không thể khiến những người khác giả vờ không nghe thấy, càng không thế tiếp tục làm như không có chuyện gì tiến hành tiệc đính hôn.
Hạ Minh Sầm nói xong, để lại cục diện rối rắm cho cha và anh trai, buông mic xuống định đi.
Hạ Minh Lan từ đầu tới cuối vẫn luôn im lặng bình tĩnh nhìn buổi tiệc đính hôn của mình bị em trai hủy hoại, hiện tại kẻ đầu sỏ bắt đầu muốn rời đi, cuối cùng anh ấy cũng có hành động, bước lên trước hai bước túm lấy cánh tay Hạ Minh Sầm, ép Hạ Minh Sầm không thể không quay người lại đối mặt với mình.
"Minh Lan, con bình tĩnh một chút!" Hạ Chương ý thức được gì đó, vội lên trước: "Ở đây còn có nhiều người như vậy, con không thể giống Minh Sầm..."
Hy vọng duy nhất bây giờ của ông là Minh Lan có thể bình tĩnh xử lý chuyện này, ngàn vạn lần đừng hành động xốc nổi như em trai của anh ấy, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả.
Hạ Minh Lan nghiêng đầu nhìn cha một cái, cảm xúc trong con ngươi dưới mắt kính trở nên u ám.
"Cha luôn thiên vị Minh Sầm, yêu cầu con nhường một bước." Anh khẽ nhếch miệng, khẽ thở dài đáp: "Lúc nhỏ là như vậy, hiện tại tiệc đính hôn của con bị nó phá rồi, cha vẫn là như vậy."
Lời tố cáo bất thình lình khiến Hạ Chương sững sờ.
Hạ Minh Sầm cũng nhíu mày, có chút kinh ngạc nhìn anh ấy.
Người đàn ông xưa nay hiền lành bỗng chốc thu lại nụ cười, không chừa đường sống cho bất cứ ai, vươn tay hung hăng đấm về phía em trai một cái.
Hạ Minh Sầm theo bản năng ngửa đầu về sau, thế nhưng giây sau anh lại khưng lại không tránh đi, ngang ngược chịu một quyền, bị đánh tới mức nghiêng đầu qua một bên.
Bởi vì một quyền này, hiện trường hoàn toàn náo loạn.
Tịch Gia cách bọn họ xa nhất xông ra định che chở cho Hạ Minh Sầm, mà những trưởng bối nhà họ Hạ vốn đang há to miệng xem kịch vừa thấy hai anh em thật sự động tay động chân liền vội vàng chạy lên can ngăn.
"Minh Lan, chuyện đã xảy ra rồi, nghe bác đừng xúc động, nhiều người như vậy đang nhìn đó, đánh nhau chỉ làm mất mặt cháu thôi."
"Minh Sầm, cháu đừng có quá phận, đem người ta lừa tới chỗ nào rồi, mau nói cho anh cháu! Còn ngại nhà chúng ta hôm nay bị chê cười chưa đủ sao?"
Mồm năm miệng mười khuyên giải, Hạ Minh Lan càng nghe càng nực cười.
Anh ấy nhắm mắt, khi mở mắt ra lần nữa đã khôi phục lại dáng vẻ nhã nhặn lịch sự thường ngày.
Chỉnh lại tây phục trên người, anh ấy đi tới một bên cầm lấy mic, nhã nhặn nói: "Thật ngại quá thưa các vị, tiệc đính hôn hôm nay tạm thời hủy bỏ, nếu các vị không ghét bỏ, thì cứ xem đây thành buổi tụ họp thông thường, đồ ăn và rượu sẽ phục vụ tới khi vị khách cuối cùng rời đi, các vị cứ thoải mái."
Nói xong những lời này, anh ấy lại cầm lấy ly rượu, đi kính rượu với từng vị khách một.
Đối với cục diện hỗn loạn do Hạ Minh Sầm tạo ra này, trừ một quyền kia ra, thậm chí anh ấy không nói một lời oán giận nào, chỉ bình tĩnh dùng từng ly rượu với lời xin lỗi bắt đầu xử lý.
-
Điện thoại vẫn để trong phòng trên lầu, Dụ Ấu Tri bị nhốt ở căn phòng này, thậm chí không liên lạc được với thế giới bên ngoài.
Tủ trên đầu giường có đồng hồ điện tử, lúc này thời gian bắt đầu mở tiệc đã trôi qua từ lâu.
Dụ Ấu Tri ngửa đầu nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà rồi thở dài.
Không biết hiện tại tình hình tiệc đính hôn thế nào.
Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe tiếng mở cửa phòng, cô vội ngồi dậy vươn cổ ra nhìn, quả nhiên là Hạ Minh Sầm quay về.
Sắc mặt anh bình tĩnh, chỉ là bên má trái có một dấu đỏ ửng.
Anh đi tới, ngồi xuống bên giường, không nói gì cầm chìa khóa mở còng tay cho cô.
Dựa lại gần, càng dễ nhìn ra dấu vết trên mặt anh là bị đánh, cô có chút do dự hỏi anh: "... Có phải anh bị đánh rồi không?"
Hạ Minh Sầm: "Ừ."
"Bị anh Minh Lan đánh sao? Hay là cha anh?"
"Hạ Minh Lan."
Mở còng tay, cuối cùng tay cũng được giải thoát, Dụ Ấu Tri xoay cổ tay, nhẹ giọng hỏi: "Vậy tiệc đính hôn thì sao?"
"Hủy rồi."
Dụ Ấu Tri đã sớm đoán được, nhưng vẫn thở dài.
"... Vậy khách khứa thì sao?"
"Đi gần hết rồi."
Dụ Ấu Tri cười khổ, không nhịn được tự hỏi: "Thế nên những ngày qua rốt cuộc là em đang làm gì đây?"
Giờ phút này, cuối cùng cô đã ý thức được hành vi ngu xuẩn của bản thân.
Sau khi cha mẹ qua đời, chỉ trách cô không đủ kiên định lại không đủ chín chắn, tự oán tự trách, không chịu cầu tiến, sau khi được chú Hạ nhận nuôi, không những không biết ơn, ngược lại còn khiến nhà họ Hạ long trời lở đất.
Sau đó tạo thành cục diện như ngày hôm nay, đi vòng vo bao nhiêu, phí bao nhiêu công sức, cô cho rằng quyết định của bản thân là đúng, thực ra cô làm cái gì cũng không tốt, không giải quyết được cái gì.
Cho dù là vụ án cô muốn điều tra, hay là chuyện tình cảm của cô, toàn bộ đều là một đống hỗn độn.
Một kẻ đầu sỏ như cô, thật sự không làm nên trò trống gì.
Cô khịt mũi, từ trên giường đứng dậy.
Hạ Minh Sầm hỏi cô: "Em đi đâu?"
"Đi xin lỗi anh Minh Lan."
"Tiệc đính hôn là do anh phá, em xin lỗi cái gì?"
"Nếu không phải em, anh sẽ không làm loại chuyện này."
Vẻ mặt anh u ám, túm lấy cô: "Không cho đi tìm anh ta."
Dụ Ấu Tri bị anh tóm trở về giường, Hạ Minh Sầm như gông cùm trói buộc cổ tay cô: "Dù sao tiệc đính hôn đã hủy rồi, hiện tại em cũng nên đưa ra lựa chọn giữa anh và Hạ Minh Lan đi."
Anh nhìn chằm chằm cô, các loại cảm xúc trong con ngươi trở nên hỗn loạn, sâu thẳm như nhìn không thấy đáy.
"Dụ Ấu Tri, anh không muốn phát điên vì em nữa, cho anh một sự dứt khoát, để anh chết rõ ràng đi."
"Em xin lỗi." Cô nói.
Hạ Minh Sầm trầm giọng: "Con mẹ nó thứ anh muốn nghe không phải cái này."
Cô rũ mắt xuống lúng túng nói: "Em xin lỗi, nếu em không trở lại thì tốt rồi."
"Dụ Ấu Tri!" Anh nặng nề bóp cằm cô, ép cô ngẩng đầu đối diện tầm mắt với mình: "Em có nghe hiểu lời anh nói không? Anh nói em dứt khoát cho anh, không phải dùng từ xin lỗi để xua đuổi anh."
Cô đau khổ nhìn anh, môi mấp máy, đang định nói, lúc này cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Ngoài cửa truyền tới âm thanh kích động của Tịch Gia: "Minh Sầm! Minh Sầm!"
Minh Sầm không để ý, ánh mắt vẫn khóa chặt lấy Dụ Ấu Tri muốn một đáp án, thế nhưng Tịch Gia ở ngoài cửa không nhận được phản ứng, âm thanh càng ngày càng lớn.
"Tôi kiểm tra camera giám sát rồi, Dụ Ấu Tri, cô cũng ở trong đó đúng không? Hạ Minh Lan vì dọn dẹp cục diện hỗn loạn cho hai người mà uống tới mức bất tỉnh, anh ấy bị bệnh thiếu máu không thể uống rượu cô có biết không? Cô thì hay rồi, trốn ở đây làm rùa đen, rốt cuộc cô có lương tâm không?"
Dụ Ấu Tri bỗng chốc trừng to mắt.
Hạ Minh Lan uống rất nhiều rượu?
Không kịp nghĩ tới thứ khác, cô gần như đứng dậy ngay lập tức.
"Dụ Ấu Tri!"
Dụ Ấu Tri vội vàng để lại một câu: "Em đi xem anh Minh Lan trước."
Sau đó, cũng không quan tâm Hạ Minh Sầm ở đằng sau gọi cô như thế nào, chạy thẳng ra mở cửa.
Tịch Gia bị động tác mở cửa của cô dọa cho giật mình, còn chưa mở miệng, chỉ nghe thấy cô hỏi: "Anh ấy đang ở đâu?"
"... Trên lầu."
Dụ Ấu Tri không nghĩ nhiều chạy lên lầu.
Tịch Gia nhìn bóng dáng cô biến mất ở hành lang, lát sau mới hoàn hồn.
Cô ta đứng ở cửa phòng một lúc mới xoay người đi vào, đóng cửa phòng lại, đi về bên trong thử gọi một tiếng: "Minh Sầm?"
Hạ Minh Sầm nằm ngửa trên giường, dùng cánh tay che hai mắt, cắn chặt hàm dưới không nói chuyện.
Dù không thấy biểu cảm của anh cũng có thể cảm nhận được sự khó chịu và chật vật của anh vào lúc này.
Trái tim Tịch Gia thoáng chốc thắt lại, đi đến bên giường ngồi xuống, khẽ gọi anh: "Minh Sầm..."
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ mím môi tự nói với mình.
"... Đây chính là lựa chọn của cô ấy."
Tịch Gia không hiểu, thế nhưng lại đoán được cô ấy mà anh nhắc tới là ai.
Cô ta chua xót, đột nhiên mắng: "Hạ Minh Sầm! Cậu nhìn xem dáng vẻ hiện tại của cậu giống cái thứ gì!"
Mắng xong cô ta vẫn chưa hết tức, lại cưỡng ép túm lấy quần áo anh bắt anh ngồi dậy.
"Mình thật sự không hiểu rốt cuộc cô ta tốt ở chỗ nào, đáng để cho cậu nhiều năm như vậy vẫn không quên nổi!" Tịch Gia lớn tiếng nói: "Cậu tốn nhiều năm tới vậy để quên cô ta, mình cho rằng từng đó thời gian đối với cậu mà nói đã đủ rồi, nhưng cô ta vừa trở về cậu lại bị đánh cho hiện nguyên hình, thậm chí hôm nay còn phát khùng trong tiệc đính hôn của anh cậu!"
"Rõ ràng là cô ta không cần cậu trước, cũng là cô ta phản bội cậu đi đính hôn với người khác, nhưng cậu nói những lời gì ở tiệc đính hôn vậy? Thà rằng nói bản thân mình thành một tên khốn đi cướp đoạt tình yêu chứ ngay cả một câu khiển trách cũng không nỡ đẩy lên đầu cô ta!"
Sắc mặt Hạ Minh Sầm trắng bệch uể oải, nhắm mắt không nói.
Lời của Tịch Gia thực sự đâm trúng tim đen, đâm tới mức trái tim anh đau nhói.
Trò hề tiệc đính hôn mà Dụ Ấu Tri và Hạ Minh Lan diễn, lừa gạt tất cả mọi người, cũng biến anh thành thằng hề mà chơi đùa, thế nhưng anh vẫn đem tội lỗi ôm vào người mình.
Chỉ bởi vì hai người đó đều là người không được yêu thích trong cái nhà này, bọn họ không chịu nổi cái giá của việc lừa dối toàn bộ nhà họ Hạ, nhưng anh thì có thể, thế nên anh nhận lấy hết thảy.
Tịch Gia nói một đoạn dài, dường như cũng mệt rồi, bình tĩnh lại hô hấp đang kích động, hỏi anh: "... Minh Sầm, cậu còn yêu cô ta đúng không?"
"..."
Tịch Gia không chết tâm, độc ác hỏi: "Có phải cậu vẫn còn yêu cô ta đúng không? Nói đi!"
Hạ Minh Sầm nhắm mắt, yết hầu hơi động, khó khăn mở miệng: "... Những năm qua, tôi rất nhớ cô ấy."
"Mình đang hỏi cậu có yêu không!"
Anh vẫn không trả lời, chỉ ngẩn ngơ nói: "Tôi thường mơ tới lúc tôi cùng cô ấy ở Anh, những nơi chúng tôi từng đi, những việc chúng tôi từng làm."
Cũng sẽ nhớ tới lúc chia tay, anh ngồi ở sân bay một ngày, sau khi về thì bị sốt cao.
Sau khi khỏi bệnh, khoảng thời gian khôi phục lại sự độc thân rất bình thường, mãi tới ngày trở về nhà trọ, rõ ràng đồ đạc đều còn đó, nhưng không có người kia khiến mọi thứ trở nên vô cùng trống trải.
Không có ai dùng tiếng hắt hơi để đánh thức anh vào sáng sớm, sau đó áy náy nói với anh, cam đoan nhất định sẽ nhanh chóng chữa khỏi bệnh viêm mũi, cũng không có ai cùng anh làm ổ trên sô pha xem phim, càng không có ai vì sợ đi đường vắng mà cần anh lo lắng.
Khi chơi bóng rổ không còn ai xem, dù ném được quả ba điểm cũng không còn vui vẻ nữa.
Khi đón sinh nhật, không còn ai nấu mì trường thọ nữa.
Khổ sở như thủy triều nhấn chìm anh, những chi tiết trong quá khứ từng chút một xâm chiếm anh.
Trong bầu không khí u ám lạnh lẽo mà ẩm ướt của nước Anh, dường như đều sót lại dấu vết của đoạn tình cảm ấy.
Anh chỉ có thể về nước, không động tới bóng rổ nữa, không đón sinh nhật, không đón bất kỳ ngày lễ phương Tây nào, học hút thuốc, cũng học được cách toàn tâm toàn lực vùi đầu vào công việc, dùng công việc để lấp đầy khoảng trống.
Sau đó người kia vừa xuất hiện, những nỗ lực trước đây của anh đều sôi hỏng bỏng không, anh có thể không hận sao.
Nhưng cùng với hận, đó là nhớ.
Anh nhất định không nói còn yêu.
Nhưng Tịch Gia lại cảm thấy đáp án của anh so với việc anh trực tiếp nói yêu còn khiến cô ta khó chịu hơn.
Người đàn ông cô ta thích nhiều năm, vì sao phải nhớ mãi không quên cô gái đã vứt bỏ anh năm lần bảy lượt, cho dù một chút cơ hội để cô ta chen chân vào cũng không chừa lại.
Tịch Gia vừa khóc vừa cười, vừa giống như mỉa mai anh vừa giống như mỉa mai chính mình: "Có phải con người khi yêu đều bị coi thường, người mình thích càng không tốt với mình, thì càng không thể buông tay không?"
Cô ta thích tất cả mọi thứ của Hạ Minh Sầm, thậm chí bao gồm cả sự chung tình của anh.
Thế nhưng nực cười đó là, sự chung tình này không thuộc về cô ta.
"Minh Sầm, tuy mình thích cậu, nhưng không thể làm tới mức giống như cậu, mình đối với cậu, có lẽ là muốn mà không có được suốt nhiều năm rồi dần dần trở thành một loại chấp niệm."
Hạ Minh Sầm vẫn cúi đầu, không nói chuyện.
Tịch Gia khôi phục cảm xúc, dịu dàng nói: "Cậu cũng thấy lựa chọn của Dụ Ấu Tri rồi, cô ta đi tìm Hạ Minh Lan, lần này, cậu cho bản thân một cơ hội giải thoát, cũng cho mình cơ hội cầu được ước thấy đi."
Nói xong, cô ta sáp lại gần anh, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ phiền muộn của anh gần trong gang tấc, muốn hôn anh.
Hạ Minh Sầm nhíu mày, nhanh chóng nghiêng đầu đi, vươn tay đẩy cô ta ra, thấp giọng nói: "Tôi bị coi thường rồi, thì cậu cũng đừng giống như vậy."