Dụ Ấu Tri gật đầu: "Vâng."
Trong phòng khách còn có một vị trưởng bối khác, cô không quen biết nên bèn lịch sự hỏi một câu: "Chú Hạ, vị bên cạnh là?"
Lúc này Hạ Chương mới nhớ tới phải giới thiệu cho cô, nói: "Đây là chú Tịch, làm việc ở tòa thị chính(*)."
(*)công việc quản lí thành phố
Thái độ của Tịch Chí Thành hòa nhã: "Tiểu Dụ phải không, trước giờ cứ nghe về cháu từ trong miệng người khác mãi, hôm nay cuối cùng cũng thấy người thật rồi, chú là ba của Tịch Gia."
Dụ Ấu Tri sửng sốt, rồi nhanh chóng khôi phục như bình thường, thái độ của vãn bối rất đầy đủ.
"Chào chú, chú Tịch."
Sau khi chào hỏi xong, bóng dáng nhỏ nhắn rời đi, Tịch Chí Thành lúc này mới hỏi: "Nghe nói con bé cũng giống cha nó, làm kiểm sát viên?"
Hạ Chương: "Ừ, ở viện kiểm sát."
"Cuối cùng lại là con kế nghiệp cha rồi." Tịch Chí Thành cảm thán: "Chỉ là không biết tính cách của đứa trẻ này có giống cha con bé không, ngang bướng lên là rất cố chấp, không biết uyển chuyển."
"Dụ Liêm không phải không biết uyển chuyển." Hạ Chương nhíu mày: "Chẳng qua là ông ấy một khi đã nhận định một chuyện gì thì sẽ đi tới cùng."
Lời nói bị phản bác, Tịch Chí Thành cũng không để tâm, cúi đầu mím môi uống một hớp trà nói: "Thế nên mới nói Dụ Liêm ấy à, không phải cùng một loại người với chúng ta."
Hạ Chương vẫn nhíu mày, uống trà không nói chuyện.
"Mỗi lần nhắc tới Dụ Liêm là ông đều trở nên câm điếc, biết là quan hệ của hai người rất tốt, tốt đến mức mặc chung một chiếc quần, tôi chỉ nhắc tới ông ấy thôi, cũng không có nói gì mà." Tịch Chí Thành vỗ vai ông, cười nói: "Tôi nói này Hạ Chương, đã bao nhiêu năm vậy rồi, cứ nhắc tới ông ấy là ông lại canh cánh trong lòng, đến mức ấy sao?"
Thái độ của Hạ Chương đã nhượng bộ, bất đắc dĩ nói: "Ông không thể không nhắc đến ông ấy sao?"
"Tôi thật sự tò mò rốt cuộc Dụ Liêm là người như thế nào?" Tịch Chí Thành nói: "Suy cho cùng lúc đầu ông gắng hết sức đưa ông ấy vào trong giới của chúng ta, giúp ông ấy lót đường như vậy, ông ấy lại không nhận lòng tốt của ông, ông mặt nóng dán mông lạnh nhà người ta, bây giờ không dán được nữa rồi thì trong lòng vẫn nhớ nhung ông ấy."
"Ông ấy không phải không nhận, chỉ là suy nghĩ khác nhau mà thôi." Hạ Chương khựng lại, dừng chủ đề nói chuyện: "Đừng nói nữa, người đã đi rồi, có nói những thứ này thì có tác dụng gì."
"Được, không nói nữa." Tịch Chí Thành đặt ly trà xuống đứng dậy: "Tôi lên lầu chào hỏi ông cụ một tiếng, ông đi không? Hay là tiếp tục ở đây uống trà đợi con trai dậy."
Vừa nghĩ tới cảnh tượng ba người trẻ tuổi đứng một chỗ, Hạ Chương đã cảm thấy mệt lòng.
"Nó lớn như vậy rồi, không phải trẻ con nữa, ngủ dậy không cần tôi quan tâm, tôi với ông cùng lên lầu thôi."
Tịch Chí Thành lại cười.
"Minh Sầm lớn như vậy rồi còn chơi trò giành phụ nữ với anh trai, có khác gì trẻ con đâu?"
Bước chân Hạ Chương dừng lại: "Hôm nay ông thành tâm tới để kiếm chuyện với tôi đúng không?"
Trò đùa đi quá xa, Tịch Chí Thành vội an ủi bạn tốt: "Không có, tôi đang bất bình thay cho Gia Gia thôi, nếu Minh Sầm làm con rể tôi, chắc chắn tôi sẽ xem nó như con ruột."
Hết cách, tình cảm giữa người trẻ tuổi, dù là bậc làm cha mẹ cũng không thể kiểm soát.
-
Thực ra Hạ Minh Sầm đã tỉnh từ lâu, chỉ là không rời giường, ngồi đó gọi điện thoại.
Cảnh sát ở khu vực trực thuộc, người có mối quan hệ tốt với anh nói anh nghe về tình hình hộp đêm tối qua.
Giọng điệu của viên cảnh sát không giấu được vui mừng: "Cảm ơn anh nha, tối hôm qua thu hoạch được khá nhiều, tôi thực sự cũng không hiểu nổi đám người có tiền này mỗi ngày đang nghĩ cái gì nữa, có tiền nhàn rỗi, tìm gì giải trí không tìm, cứ phải đi tìm k1ch thích rồi đưa công trạng tới tay bọn tôi, giờ chẳng phải ngay cả ông chủ của Vạn Hào cũng bị giam ở chỗ chúng tôi sao?"
Hạ Minh Sầm khẽ cười, đợi viên cảnh sát nói xong mới hỏi: "Hôm qua mấy người ở cùng với ông chủ của Vạn Hào thế nào? Thả rồi sao?"
Còn chưa đợi viên cảnh sát nói gì, cửa phòng đã bị gõ.
Hạ Minh Lan đi vào.
Hạ Minh Sầm ngắt điện thoại, người đã ở trước mặt anh rồi, xem ra không cần hỏi nữa.
"Cảnh sát Hạ báo án có công, thưởng tháng này e là phải gấp bội nhỉ?"
Giọng điệu Hạ Minh Lan bình tĩnh, chỉnh lại quần áo, ngồi xuống ghế sô pha nhỏ ở bên cạnh giường.
Hạ Minh Sầm nhàn nhạt nhìn anh ấy: "Nhanh như vậy đã biết rồi?"
Hạ Minh Lan: "Vốn không biết nhanh như vậy, nhưng tối hôm qua em thay anh đến đây, có khác gì tự thú đâu."
Hạ Minh Sầm thờ ơ nhướng mày, lười biếng dựa vào đầu giường hỏi anh ấy: "Thì sao? Tối hôm qua ngủ ở đồn cảnh sát ngon không?"
"Nhờ phúc của em, một đêm không ngủ." Hạ Minh Lan cong môi, trong mắt lại không mang chút ý cười nào: "Sao hôm qua không nhân lúc anh không có ở đây mà ngủ chung phòng với Ấu Tri?"
Hạ Minh Sầm cũng cười, giọng điệu buông thả càng thể hiện ra sự ngả ngớn và kiêu ngạo: "Không vội, nhiều năm như vậy rồi không cùng giường chung gối, dù sao tôi vẫn nên cho cô ấy chút thời gian để thích ứng."
Dụ Ấu Tri vừa định gõ cửa thì nghe thấy câu nói này của Hạ Minh Sầm.
Rõ ràng Hạ Chương nghĩ nhiều rồi, cô không có sức quyến rũ lớn đến mức khiến bọn họ đánh nhau ở nhà cũ.
Cô đẩy mạnh cửa, hai người đàn ông trong phòng không kịp phòng bị, cuộc đối thoại bị gián đoạn, lần lượt nhìn về phía cô.
"Tỉnh rồi thì dậy đi." Đầu tiên cô lạnh lùng nói với Hạ Minh Sầm một câu, rồi lại hỏi Hạ Minh Lan: "Anh Minh Lan, không phải anh nói không tới sao?"
"Không thể tới đây cùng em thì vẫn phải đón em về." Hạ Minh Lan hỏi: "Ngày mai em còn phải đi làm đúng chứ? Buổi chiều chúng ta đi."
Hạ Minh Sầm thờ ơ xen vào một câu: "Ngày mai tôi cũng phải đi làm, thuận tiện cho tôi quá giang đi."
Tính tình có rộng lượng thế nào đi chăng nữa đều khó mà nhịn nổi, Hạ Minh Lan nhíu mày châm biếm: "Em muốn làm bóng đèn à?"
"Ai làm bóng đèn còn chưa chắc." Hạ Minh Sầm nghiêng đầu, quét đuôi mắt về phía Dụ Ấu Tri một cái: "Dụ Ấu Tri, em nói xem?"
Trong lòng Dụ Ấu Tri rất phiền, mím môi nói: "Là em, được chưa? Các anh cùng về với nhau đi, tự em về thành phố Lư."
"..."
"..."
"Sắp ăn cơm rồi, mau dậy đi."
Dụ Ấu Tri ném lại một câu, lập tức xoay người rời đi.
Hạ Minh Lan xoa thái dương, không biết bản thân ở chỗ này cãi nhau nhạt nhẽo với tiểu thiếu gia làm gì.
"Mau lên đi, đừng để cả nhà đợi một mình em." Anh ấy đứng dậy, dừng lại, lại bổ sung thêm một câu: "Đúng rồi, chú Tịch cũng tới rồi."
Hạ Minh Sầm nhíu mày: "Ông ta tới làm gì?"
"Không biết." Hạ Minh Lan cười: "Có lẽ là thay Tịch Gia tới đây tìm em đề nghị kết thông gia?"
Sắc mặt Hạ Minh Sầm tức khắc đen thui, nghiến răng nhìn chằm chằm anh ấy.
Hạ Minh Lan hòa một ván, lúc này mới nhàn nhã đi ra khỏi phòng.
Sau khi đi ra mới phát hiện Dụ Ấu Tri chưa rời đi, đang đứng ở ngoài cửa đợi anh ấy.
"Anh Minh Lan." Dụ Ấu Tri nhíu mày: "Sao anh còn cãi nhau với anh ấy loại chuyện này chứ?"
Hạ Minh Lan thở dài: "Có hơi không khống chế được."
Dụ Ấu Tri thở dài, không nhắc tới Hạ Minh Sầm nữa, giọng điệu quan tâm: "Hôm qua anh uống thuốc chưa?"
"Anh uống rồi." Hạ Minh Lan giơ tay, xoa nhẹ đầu cô một cái: "Cảm ơn em."
"Không có gì, anh không sao là được." Dụ Ấu Tri lắc đầu, muốn nói lại thôi: "Tối qua chuyện hộp đêm bị báo án..."
Hạ Minh Lan: "Anh biết là Minh Sầm làm."
Dụ Ấu Tri vốn còn định thăm dò vài câu, không ngờ anh đã trực tiếp nói luôn.
Cô thoáng sững lại, không biết nói gì. Nghĩ như vậy mà ban nãy hai người còn không đánh nhau, tính tình của Hạ Minh Lan quả thực quá tốt.
"Vốn hộp đêm đó đã có vấn đề, anh cũng không thể nói chuyện này cậu ấy làm sai." Hạ Minh Lan cười bất đắc dĩ: "Em giúp anh nói với bọn họ một tiếng, anh không ăn bữa trưa đâu, anh về phòng ngủ một giấc trước."
Lúc này Dụ Ấu Tri mới phát hiện sắc mặt anh ấy rất tệ, trên cằm và trên mắt đều có quầng thâm mờ mờ.
Cô cắn môi, quan tâm nói: "Tối qua anh không nghỉ ngơi đúng không?"
"Lần đầu qua đêm ở đồn cảnh sát, phấn khích tới mức không ngủ được, vừa ra ngoài anh đã ngồi tàu cao tốc tới đây." Giọng điệu Hạ Minh Lan rất nhẹ: "Anh ngủ một giấc trước, ngủ dậy sẽ đưa em về thành phố Lư, em đi ăn cơm đi."
Anh ấy định quay về phòng, cúi đầu xoa mi tâm, bóng lưng cao gầy có phần yếu ớt, Dụ Ấu Tri không đành lòng, đuổi theo nói: "Vậy chẳng phải từ hôm qua tới bây giờ anh vẫn chưa ăn gì sao?"
Hạ Minh Lan: "Ừ."
"Vẫn phải ăn chút gì đó trước để lấp bụng chứ!" Dụ Ấu Tri nhíu mày: "Đợi lát nữa em sẽ mang tới phòng anh."
Hạ Minh Lan nhẹ giọng hỏi: "Vậy em không ăn à?"
"Em đưa đồ ăn cho anh trước, đưa xong rồi em ăn."
"Cùng ăn ở phòng anh đi." Hạ Minh Lan nói: "Nếu có người ăn cùng anh, khẩu vị của anh sẽ tốt hơn chút."
-
"Ba đứa kia đâu?"
Trong nhà có người già, thế nên nhà họ Hạ có thói quen ăn cơm đúng giờ, khi ông cụ xuống lầu trên bàn ăn đã đầy đủ người, trừ Hạ Minh Lan buổi sáng vừa vội tới và vợ chưa cưới của anh ấy.
Còn có Hạ Minh Sầm.
Hạ Chương: "Tối qua Minh Lan làm việc bận rộn chưa nghỉ ngơi tốt, thế nên định ăn ở trong phòng, Ấu Tri ở cùng nó, Minh Sầm vẫn chưa thu dọn xong."
Tức khắc ông cụ không vừa lòng nhíu mày.
Mấy người đợi ông cụ ngồi xuống, cầm đũa gắp đồ ăn, bọn họ mới bắt đầu động đũa.
Ăn chưa tới mấy phút, Hạ Minh Sầm ngáp một cái khoan thai tới trễ.
Anh chỉ sửa soạn đơn giản lại chút, đầu tóc vẫn còn hơi bù xù, tóc trên đỉnh đầu xõa tung, còn vểnh lên vài cọng.
Nếu không phải dáng người cao gầy rắn rỏi, khuôn mặt kia lại anh tuấn đẹp trai thì cái tư thái lười nhác tùy tiện này quả thực chẳng khác gì tên phá gia chi tử.
Ông cụ lên tiếng: "Tóc tai không gọn gàng được thì đi cắt đầu đinh đi, dễ nhìn hơn cái bộ dạng hiện tại của cháu đấy."
Hạ Minh Sầm thuận miệng dạ một tiếng, ai không mù đều có thể nhìn ra tuy trên miệng anh đã đồng ý, nhưng thực ra tai này lọt tai kia, căn bản nghe không vào.
Anh quét mắt nhìn bàn ăn một cái, hỏi: "Hai người kia đâu?"
Không nói tên, nhưng trưởng bối đều biết anh đang hỏi ai.
Hạ Chương ra lệnh: "Con quan tâm anh con với vợ chưa cưới của nó làm gì, ngồi xuống, ăn cơm của con đi."
Hạ Minh Sầm khẽ cau mày, chậm rãi ngồi xuống.
"Minh Lan làm việc bận rộn như vậy, chẳng phải là vì nhà chúng ta nhiều người mà không chọn ra nổi một người có triển vọng sao?" Ông cụ nói một câu làm nền, sau đó lập tức chỉ mũi nhọn về Hạ Minh Sầm: "Là đang nói cháu đó Hạ Minh Sầm, đưa cháu tới Oxford học quản lý cháu lại nghỉ học, cháu nghỉ học thì thôi đi, vào chính phủ làm ta cũng không nói gì cháu, thế mà cháu lại chạy đi làm cảnh sát, hỏi cháu lí do lại thà chết không nói, giờ trên vai lẫn lộn được vài sọc vài sao, tay thì đã phế một cánh, cháu định dùng mạng đổi lấy tiền đồ sao?"
Khi ông cụ dạy dỗ người khác, không ai dám xen vào, trên bàn ăn tĩnh lặng.
Người duy nhất bị giáo huấn là Hạ Minh Sầm thì tỏ vẻ chả sao cả, đầu lưỡi áp vào răng, khẽ gẩy đũa trong bát, thờ ơ nói: "Chẳng phải năm đó ông cũng từ sĩ quan từng bước thăng tiến sao?"
"Cha ta xuất thân nông dân, không quyền không thế, ngoài việc phải đi từng bước ra ta có thể làm gì? Còn cháu thì sao Hạ Minh Sầm? Đút cơm đến tận miệng cháu cháu còn không ăn."
"Chẳng phải cháu đang ăn hay sao."
Nói xong Hạ Minh Sầm liền và cơm vào miệng, thong tha ung dung nhai nuốt.
Ông cụ bị chọc tức tới mức thái dương giật giật, thở dài nói: "Nếu cháu có tiền đồ một chút, ta cũng không đến nỗi phải đi giành cháu ngoại của con rể mình."
Bởi vì chắt nội không cố gắng gì cả, ông cụ đang định để chắt ngoại có chút tiền đồ kia đổi họ về nhà họ Hạ.
Thân phận của con rể ông cụ không thấp, nhà bọn họ ở thành phố phương Bắc cũng là hào môn số một số hai, đương nhiêu không chịu đáp ứng, thế nên gần đây ông cụ vẫn luôn đau đầu chuyện này.
"Hiện tại không phải có Minh Lan sao?" Hạ Chương khuyên nhủ: "Ông nội, ngài đừng làm khó chú Ôn, con trai chú ấy tự tay nuôi dưỡng, tuấn tú đẹp trai năng lực lại giỏi, đương nhiên không muốn cho chúng ta rồi."
"Minh Lan tốt, nhưng mẹ của Minh Lan..." Ông cụ khựng lại, hừ lạnh một tiếng: "Còn không phải là nợ tình năm đó của anh làm ra à, lên được bàn tiệc sao? Tự anh nói xem."
Sắc mặt Hạ Chương hơi khó xử, ngăn cản ông ấy: "... Minh Sầm còn ở đây, ngài đừng nói nữa."
"Nói đi." Mặt Hạ Minh Sầm không chút thay đổi: "Dù sao đây cũng không phải chuyện bí mật gì."
Ông cụ thấy dáng vẻ thờ ơ lại lạnh nhạt với cha mình của anh, thở dài một hơi, chuyển chủ đề về phía khách khứa hôm nay.
"Chí Thành, anh ở vị trí trợ lý thị trưởng lâu như vậy rồi, đợi lãnh đạo thành phố từ chức thì anh sẽ lên thay phải không?"
Tịch Chí Thành khiêm tốn cười: "Vậy phải nhờ vía của ngài rồi."
"Sự thật mà thôi, vía cái gì chứ!" Ông cụ nói: "Năm đó vụ án xây cầu qua sông lớn như thế, tin tức còn lan truyền tới cả Hàng Châu bên này, người bị hạ bệ nhiều vậy mà anh không những sống sót, còn leo lên ngày càng cao, đủ để chứng minh anh có khả năng trở thành người đứng đầu rồi."
Tay gắp đồ ăn của Hạ Minh Sầm hơi khựng lại, quét mắt về phía Tịch Chí Thành.
Trên mặt Tịch Chí Thành vẫn treo nụ cười khiêm tốn.
Ông cụ ám chỉ: "Nếu Hạ Chương mà có được một nửa năng lực chịu được áp lực của anh thì đã không đến nỗi tới bây giờ mới thoát khỏi cái chữ phó(*)."
(*)Từ phó là chỉ trước đây Hạ Chương chỉ làm tới chức phó viện trưởng viện kiểm sát.
"Hạ Chương khá cảm tính, chẳng qua đây cũng là ưu điểm của cậu ấy." Tịch Chí Thành nói: "Rất biết quan tâm và nghĩ cho người khác, bằng không trước kia khi cậu ấy ở viện kiểm sát sẽ không được lòng người đến như vậy."
Ông cụ nhìn Hạ Chương một cái, gật đầu, khẽ cười: "Là cảm tính, một khi trao lòng là cả đời, chứ không thì năm đó đã chẳng đón con gái của bạn về nhà nuôi."
... Nếu không nhắc đến hiện tại đứa trẻ này đang trong mối quan hệ hỗn loạn không dứt giữa Minh Sầm và Minh Lan thì quả thực Hạ Chương đã làm một việc tốt.
Nghĩ tới đây, ông cụ lườm Hạ Minh Sầm một cái, giống như vô tình hỏi: "Chí Thành, con gái anh có bạn trai rồi sao?"
Tịch Chí Thành thở dài: "Chưa ạ, Tịch Gia nhà chúng cháu đối với Minh Sầm một lòng một dạ, nhưng mà đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình."
Ông cụ: "Minh Sầm, nói cháu vô tình đó."
Hạ Minh Sầm nhướng mi: "Có liên quan gì tới cháu, cháu không hề trì hoãn việc cậu ấy vài ngày đổi bạn trai một lần."
"Đổi bạn trai nhanh cũng là bởi vì trong lòng có người đó, thế nên mới không lâu dài." Tịch Chí Thành nói: "Minh Sầm, cháu mãi không cho Tịch Gia nhà chú đáp án, Tịch Gia nhà chú không thể vì cháu mà độc thân mãi được đúng chứ."
Hạ Minh Sầm cười nhạo không nói gì.
Anh ăn cơm xong sớm nhất, mặc kệ mấy trưởng bối ăn xong chưa, đặt đũa xuống định đi, khiến ông cụ tức sôi máu, chỉ vào mũi Hạ Chương nói: "Bình thường thái độ của nó với người ngoài có chút kiêu ngạo thì thôi đi, có ta ở đây mà còn dám thế này, người cha như anh dạy dỗ giỏi nhỉ!"
-
Hạ Minh Sầm ăn cơm xong, đi thẳng đến phòng của Hạ Minh Lan.
Quả nhiên bọn họ ở đây.
Hai người đang ngồi bên cái bàn nhỏ ở trong phòng ăn cơm.
Thấy hai người ăn riêng ngon miệng, Hạ Minh Sầm mím môi không mặn không nhạt cười một cái.
Hạ Minh Lan thấy anh tới, thở dài, đặt đũa xuống hỏi anh: "Sao nhanh vậy em đã ăn xong rồi?"
"Ăn chậm thêm chút nữa thì tai sắp hóa kén rồi."
Hạ Minh Sầm tùy tiện lấy cái ghế ở bên cạnh, sau đó nhấc chân, đặt chân lên ghế Dụ Ấu Tri đang ngồi, đẩy sang một bên, lại đặt ghế vào giữa hai người, cứ vậy ngồi xuống.
Dụ Ấu Tri: "..."
"Minh Sầm, sao em có thể làm đến mức hùng hồn như vậy được thế?"
Hạ Minh Sầm nghiêng đầu nhìn anh ấy, hỏi lại: "Vậy sao anh có thể già đầu rồi còn không biết xấu hổ kêu người khác phục vụ anh ăn cơm?"
Dụ Ấu Tri giải thích: "Em không phục vụ, em chỉ đang ăn cùng thôi."
Hạ Minh Sầm hơi nghẹn lại, xoay qua nhìn về phía cô, nhíu mày: "Em xen vào làm gì?"
Dụ Ấu Tri cạn lời: "Anh có thể xen vào giữa em và anh Minh Lan, em xen vào thì không được?"
"Không được."
"..."
Mẹ nó, điển hình chỉ cho phép quan đốt lửa chứ không cho dân thắp đèn.
Hạ Minh Lan lại thở dài, một buổi tối không ngủ, anh ấy thực sự rất mệt, mắt sắp không mở nổi nữa rồi, không có sức lực cãi nhau với tiểu thiếu gia.
Đang ăn cơm ngon lành, hiện tại bị tiểu thiếu gia quấy rầy như vậy, không có tâm trạng ăn cơm nữa, chỉ có thể đứng dậy đi về phía giường.
Anh ấy tháo mắt kính ra, chỉ cởi áo ngoài và cà vạt, mệt đến mức không quan tâm tới vệ sinh, nằm luôn xuống giường.
"Anh ngủ trước, Ấu Tri, em ăn xong phiền em dọn giúp anh một chút nhé."
Dụ Ấu Tri cũng không có tâm trạng ăn nữa, định thu dọn bát đũa rời đi.
Cô đang định thu dọn, cánh tay lại bị Hạ Minh Sầm giữ lại.
"Làm gì thế?"
"Anh chưa ăn no." Anh nói.
Dụ Ấu Tri nói: "Vậy anh ra ngoài ăn tiếp đi."
"Mấy người đó nói chuyện phiền lắm." Hạ Minh Sầm nói: "Anh sẽ ăn ở đây."
Dụ Ấu Tri bất lực, đưa đũa của mình cho anh: "Vậy anh ăn đi."
Dù sao bọn họ không phải là chưa từng hôn môi, ăn chung một đôi đũa cũng chẳng sao.
Hạ Minh Sầm không nhận lấy đũa, dõng dạc yêu cầu: "Em đút anh ăn."
Tức khắc Dụ Ấu Tri trừng to mắt, khóe môi co giật nói: "Anh không có tay à? Tự ăn đi."
Sau đó ném đũa tới trước mặt anh, đồng thời bày ra cho anh một bộ dáng anh thích ăn thì ăn, không ăn thì biến đi, em không rảnh hầu hạ tâm tính của anh.
Hạ Minh Sầm mím môi, nói: "Không phải trước đây em hỏi tay trái anh làm sao à?"
Dụ Ấu Tri đã biết tay trái anh bị gì từ lâu, không biết đột nhiên anh nhắc tới cái này làm gì, tức giận hỏi: "Ồ, bị làm sao?"
"Bị thương rồi, dùng sức một chút sẽ đau!" Giọng điệu Hạ Minh Sầm bình tĩnh: "Bác sĩ nói cả đời này không chữa khỏi được."
Trước đây đội trưởng Lê đã từng nói một lần, nhưng nghe bản thân anh nói như vậy lại có một loại cảm giác khác.
Anh nói rất đơn giản, nhưng Dụ Ấu Tri có thể tưởng tượng được, lúc đó anh phải bị thương nghiêm trọng đến mức nào mới có thể khiến cả đời này không khôi phục được.
Cảm xúc Dụ Ấu Tri dịu lại, khó khăn nói: "Tay trái bị thương cũng không ảnh hưởng tới việc tay phải anh cầm đũa."
Kết quả anh lại nói: "Anh dùng đũa bằng tay trái."
Dụ Ấu Tri có phần bất đắc dĩ: "Từ lúc nào mà anh đổi thành thuận tay trái rồi?"
"Hiện tại."
Dụ Ấu Tri: "..."
Hạ Minh Sầm đợi tới mức sốt ruột, uy hiếp nói: "Có đút không? Không đút anh hôn em trước mặt Hạ Minh Lan."
Dụ Ấu Tri vội nhìn về phía giường một cái, không có động tĩnh gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ Hạ Minh Lan ngủ rồi.
Cô thực sự sợ Hạ Minh Sầm làm xằng bậy ở trong phòng Hạ Minh Lan, chỉ có thể gắp miếng thịt lên, tàn nhẫn nhét vào mồm Hạ Minh Sầm.
Hạ Minh Sầm khẽ nhướng mày, yên lòng yên dạ để cô đút cho ăn.
Nuốt thịt xong, anh lại đẩy về phía trước nói: "Đút thêm miếng nữa."
"Hạ Minh Sầm, anh đừng có gây chuyện được không? Đừng ồn ào ảnh hưởng tới anh Minh Lan, bởi vì ai mà cả buổi tối anh ấy không ngủ, trong lòng anh không chột dạ sao?"
Mỗi câu nói của cô đều nghĩ cho Hạ Minh Lan, còn âm thầm trách anh là kẻ đầu sỏ.
Sắc mặt Hạ Minh Sầm thoáng chốc lạnh xuống.
"Vậy em chạy tới phòng anh ta làm gì, còn ăn cùng anh ta, em không tính là phiền anh ta sao?"
Anh thực sự không hiểu nổi.
"Em ăn cơm cùng anh ấy thì sao? Chọc tới chỗ nào của anh? Anh tức giận cũng phải có lý do chứ."
Hơn nữa chẳng phải anh đã cảm nhận được rồi sao, việc đính hôn của cô và Hạ Minh Lan có mục đích khác, không phải đính hôn thật.
Hạ Minh Sầm rũ mày xuống, quai hàm nghiến chặt, sau đó chậc lưỡi, vẻ mặt nhăn nhó như có người kề dao vào cổ anh, ép anh vô cùng không cam lòng nói thẳng.
"Anh thấy em ăn cơm với anh ta thì trong lòng khó chịu, lý do này được chưa?"
- ---------
Lời tác giả:
Anh trai: Lẽ ra tôi nên nằm dưới gầm giường, không nên nằm trên giường.