Vô Ảnh Trích Tinh

Chương 19: Huyết phong độc thần minh tuyệt kỹ - sự thật khó tin thân hóa thù






Gã luôn giữ khoảng cách ở phía sau Điền Xuân Trường, cho dù nếu muốn vẫn thừa bản lãnh lao vượt qua.



Thứ nhất vì gã có cảm nhận nhất định Điền Xuân Trường đã có sẵn một địa điểm cần đến, thế nên cứ để họ Điền đi trước dẫn đạo là hợp lẽ.



Thứ hai chỉ là vì gã thật sự thán phục bản lãnh của Trang chủ họ Điền, quả không hổ danh Giang Nam Nhất Tú vào thuở thiếu thời. Bởi Điền Xuân Trường dù phải mang nặng gấp đôi gã - hai thi thế so với gã chỉ mang có một - thế nhưng cước bộ vẫn trầm ổn và nhất là cước lực của Điền Xuân Trường không chỉ có nhân thân lai lịch khá kỳ bí mà kể cả thân thủ võ công cũng khó thể đoán đích thực nông sâu là thế nào.



Chợt, chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng một dấu hiệu nào báo trước, Điền Xuân Trường đã đột ngột để toàn thân chuội trượt qua một bên, đoạn nấp thật nhanh vào sau một lùm cây hoang dại vừa to vừa mọc um tùm.



“Vù...”



Gã cũng lập tức đảo người và thần tốc nấp kín tương tự, cạnh Điền Xuân Trường.



Chỉ đến lúc đó, nhận ra rằng gã dù thực hiện theo nhưng vẫn chẳng lên tiếng hỏi câu gì, Điền Xuân Trường nháy mắt nhìn gã, biểu đạt một ẩn ý tán dương, đồng thời len lén lấy một tay chỉ ra phía trước, hướng về đâu đó ở xa bên ngoài lùm cây cả hai vừa tạm dừn để ẩn nấp.



Gã cũng chẳng lên tiếng, chỉ lẳng lặng gật đầu và lấy một tay tự chỉ vào tai gã. Ý muốn nói bản thân gã vì cũng phát hiện những động tịnh khả nghi nên chẳng cần hỏi hoặc đợi ai chỉ điểm gã vẫn biết cần phải hành động như thế nào.



Điền Xuân Trường thấy vậy trợn mắt nhìn gã, nhưng rồi chợt mỉm cười và cũng lấy tay tự chỉ vào tai, đồng thời gật đầu mấy lượt cùng gã.



Gã hiểu ý, vội ngưng thần lắng nghe. Sau đó, cũng chẳng lên tiếng, gã ra ám hiệu hỏi Điền Xuân Trường sao không tiến thêm về phía trước, trái lại phải ngại để chỉ có thể dám lẻn nấp ở một vị thế khá xa như lúc này?



Điền Xuân Trường cứ mỉm cười, đoạn một lần nữa lấy tay tự gõ vào tai, ý muốn bảo cứ nghe cho thật kỹ ắt sẽ rõ.



Gã thầm chấn động, chứng tỏ Điền Xuân Trường dù không hề gắng sức vẫn có thể nghe, có thể phát hiện những gì mà bản thân gã nếu muốn minh bạch tương tự thì không thể không vận dụng toàn bộ thính lực. Nội nguyên chân lực của Điền Xuân Trường cao minh và thâm hậu đến mức độ ấy thật sao?



Gã ngấm ngầm bất phục, bèn vận dụng toàn lực, dồn mọi chủ tâm để nghe ngóng tất cả những gì đang diễn khai phía trước, là ở một nơi hiện cách xa chỗ gã đang cùng Điền Xuân Trường nấp lại có đến vài ba trượng.



Cuối cùng, Hoàng thiên bất phụ khổ tâm nhân, thật ra thì bản thân gã cũng không để uổng phí có đến gần bốn mươi năm công phu tu vi của gã, do gã đã nghe những gì cần nghe.



Thế là gã biến sắc, ra dấu cho Điền Xuân Trường biết gã quyết định tiến đến gần hơn và có thể gã phải xuất đầu lộ diện.



Điền Xuân Trường cau mặt, đành lào thào thật khẽ để hỏi gã :



- Ngươi vì quen biết nên toan ứng cứu ả họ Bạch? Nhưng đừng quên toàn bộ những gì đang diễn khai ở đằng ấy chỉ là nội tình giữa các nhân vật Thần Minh hội với nhau. Liệu ngươi đã cân nhắc kỹ chưa?



Và vì Điền Xuân Trường hỏi, nên gã trở lại thói giảo hoạt, chợt thì thào hỏi ngược lại Điền Xuân Trường :



- Đừng hỏi tại hạ có quen hay không quen. Trái lại điều đáng đặt nghi vẫn ở đây là liệu Điền trang chủ đã minh bạch hay chưa, rằng Thạch Vũ Thiên như không hề thật tâm cho dù luôn tỏ ra là bằng hữu thâm giao cùng Trang chủ?



Họ Điền nhún vai :



- Việc lập ra Điền gia trang là giả, thế nên mọi diễn biến xảy ra xung quanh ta cũng chẳng có gì đáng gọi là thật. Tóm lại, ta chưa hề xem hoặc giả có loại bằng hữu như Thạch Vũ Thiên.



Gã cau mày :



- Nhưng hiện lúc này, ở phía trước, dường như họ Thạch sắp sửa có hành vi đồi bại, khó thể chấp nhận. Điền trang chủ không có ý định ngăn chặn sao?



Họ Điền thủy chung cứ nhún vai :



- Ta đã bảo tất cả chỉ là nội tình giữa bọn Thần Minh hội với nhau. Thế nên...



Gã động nộ, nhưng vì vào lúc này và ở đây là vô khả phát tác nên gã chỉ dám biểu đạt bằng thái độ vùng vằng :



- Nếu vậy, tại hạ vì không ngại, cho dù có phải đối đầu cùng Thần Minh hội cũng chẳng sao, tại hạ xin được phép xuất đầu lộ diện. Được chứ?



Điền Xuân Trường lại nhún vai :



- Tùy. Nhưng nhớ, Thạch Vũ Thiên chẳng dễ đối phó đâu.



Gã cười lạt, đứng lên :



- Toái Bia Chấn Sơn chưởng của họ Thạch, quyết không là trở ngại đến nỗi tại hạ vô khả đối phó. Nhân tiện, cũng xin có lời cáo biệt Điền Xuân Trang chủ tại đây. Hừ!



Và không để họ Điền có bất kỳ phản ứng gì - nhất là đối với thái độ của gã đã tỏ rõ chủ ý, rằng sau khi hành động xong, gì thì gì, gã cũng sẽ bỏ đi, quyết không thực hiện lời đã hứa là sẽ cùng họ Điền sau đó hội đàm - gã nói xong là lập tức bất người lao đi.




“Vù...”



Đúng như gã đã nghe, khi bản thân vừa lọt vào vùng có địa hình chợt trũng xuống, vô hình chung tạo thành một địa thế khá kín đáo, gã lập tức nghe hừng hừng khắp mặt do bị cảnh quang đang diễn khai ở đây đập mạnh vào mục quang.



Một đại hán - Bát Quái Thần Minh Sứ đang nằm thoi thóp giữa một vũng huyết chờ chết.



Bạch tiểu thư thì xiêm y rách bươm, đang phẫn hận một cách tuyệt vọng để tìm phương đào tẩu hoặc chí ít là thoát từng thủ pháp chộp và vồ xé đầy ác ý lẫn tà ý của Thách Vũ Thiên cứ nhắm vào từng mảnh xiêm y của nàng.



Thách Vũ Thiên đang chờn vờn. Chuẩn bị vồ nữa vào tiểu thư họ Bạch hiện tỏ ra quá bất lực khó thể mong lần thoát hiểm :



- Như đã nói, chỉ có hai chúng ta mới thật sự xứng đôi vừa lứa. Sao nàng nỡ khước từ ta, cứ luôn quấn quít cạnh gã họ Tôn dù xấu xa vô dụng vẫn được nàng thân thiết gọi huynh xưng muội? Giờ thì nàng chỉ còn cơ hội cuối cùng để định đoạt. Hoặc thuận tình thì sau này Thần Minh hội sẽ là của hai ta. Hoặc để ta tự thỏa mãn thì sau đó, ở ngay tại đây, sẽ trở thành một nơi đủ kín đáo để ta dù kết liễu cả hai vẫn kịp sắp xếp cục diện sao cho bất kỳ ai nếu tình cờ phát hiện cũng phải nghi là nàng đã bị gã họ Tôn tiền dâm hậu sát, cuối cùng gã vì hối hận nên tự vẫn chết theo. Nào, nàng chọn thế nào? Hà hà...



Nhưng đâu để nàng kịp chọn, Thạch Vũ Thiên bất thần vươn tay chộp và lập tức một mảng xiêm y của nàng bị Thạch Vũ Thiên kéo trì, giữ trong tay.



Nàng quá kiệt lực vì chống chọi, đành bất lực đứng yên, nước mắt doanh tròng, răng thì nghiến ken két :



- Tuy ngươi không ngại Hội chủ có thể biết và xử phạt ngươi, nhưng há lẽ ngươi không tin câu Hoàng thiên hữu nhân và sẽ có lúc, vì Thiên võng khôi khôi - Sơ nhĩ bất lậu, ngươi tất bị quả báo sao?



Thạch Vũ Thiên cười hềnh hệch, đầy tà dâm :



- Vưu vật đã dâng ngay trước mắt, lại đang ở trong tay ta dù phải chịu quả báo gấp trăm lần vẫn không thể vì thế mà sợ, chẳng hưởng thụ. Xem này, nhục thể nàng không chỉ trắng mịn mà còn thơm thật thơm. Là hương trinh thơm ngạt ngào chăng? Nhất là mùi thơm ở gò bồng đảo này. Nào, nàng hãy chịu ý ta một lần nào. Hề hề...



Gã chậm rãi và ung dung xuất hiện :



- Này, có mặt thì được chia phần nha. Lão trước, ta sau. Và tạm thời, ta chỉ xin được dự khán. Chỉ là vì ta chưa biết sẽ phải hành sự như thế nào ở lần đầu với nữ nhân.



Thạch Thiên Vũ giật mình quay lại và quát khi nhận ra gã :



- La giảo hoạt! Cút mau. Ở đây không có phần ngươi. Nhược bằng vẫn bất tuân, chớ trách ta phen này sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại.



Gã không một lần nhìn ngõ đến Bạch tiểu thư, chỉ trợn mắt lạ lẫm nhìn họ Thạch :



- Sao lão tham quá vậy? Được rồi, không có phần thì không có phần. Nhưng há lẽ cũng không cho ta cơ hội dự khán? Nào, chỉ một lần thôi mà.



Thật lạ là Bạch tiểu thư đã quá kiệt lực, đến không thể tận dụng cơ hội để vùng vẫy tự thoát. Đã vậy, nàng cũng vô khả phản kháng, cứ mặc tình để Thạch Vũ Thiên chế trụ huyệt đạo buộc phải bất động đứng yên. Và rồi họ Thạch hậm hực tiến dần về phía gã :



- Ngươi muốn dự khán? Được, nhưng có thể chịu khó nằm yên như gã họ Tân đằng kia chăng?



Gã vẫn ngó ngay vào mắt họ Thạch, thản nhiên gật gật đầu :



- Phải nằm yên một chỗ thật ư? Được thôi. Vì đâu phải lúc nào muốn cũng được dự khán cảnh trạng này. Nhưng có thể để ta tự nằm được chăng? Hay lão muốn tự thân ra tay?



Họ Thạch bắt đầu nghi kỵ :



- Thật ý ngươi rất muốn dự khán ư? Vậy sao không tiếp tục ẩn thân như lúc nãy, lại tự xuất đầu lộ diện làm gì cho khổ thân? Nào, mau thú thật đi thôi. Ai đã sai phái ngươi xuất hiện, cố ý phá hỏng hảo sự của ta? Ai, hử?



Gã cười cười, từ từ đưa một tay chỉ ra phía sau lưng họ Thạch :



- Có một lão bà cứ luôn miệng bắt kẻ khác phải gọi là Thái thái. Sao lão không đặt nghi vấn ấy cho lão Thái thái, là nhân vật đã bảo ta nên xuất đầu lộ diện?



Toàn thân họ Thạch vùng chấn động.



- Cha mẹ ôi. Lão Thái thái lại muốn gì ở vãn bối đây? Há lẽ Thái thái vẫn chưa tin Tróc Sơn Phong Lôi đạn của vãn bối đích thực là của giả sao?



Và có một thoáng họ Thạch như có ý chực quay lại.



Đấy là cơ hội cho gã thần tốc bật lao đến :



- Lão dâm tặc còn chưa rõ chủ ý của lão Thái thái muốn gì ư? Là muốn lão dâm tặc vô sỉ phải nạp mạng. Đỡ!



“Vù...”



Họ Thạch cố quay lại với mực độ nhanh nhất có thể :



- Giỏi cho ngươi vẫn giở trò giảo hoạt. Ta...



Câu quát của họ Thạch đành dang dở, cũng như chiêu chưởng ứng phó của lão dù đã cố hết sức nhanh vẫn lâm cảnh dở dang, chưa thể xuất phát tròn chiêu.



“Bùng...”



Một kích này lập tức làm Thạch Vũ Thiên bật lùi. Gã lao ngay đến :



- Ta giảo hoạt đâu bằng lão vô sỉ. Đỡ!



“Ào...”



Họ Thạch vùng quát vang :



- Khá lắm. Hóa ra ngươi cũng có đôi chút bản lãnh. Nhưng dù gì thì phen này ngươi vẫn phải vong mạng. Xem chiêu!



“Vù...”



Gã lách ngang, vừa thu chiêu vừa di hình hoán vị biến mất tiêu.



“Vút!”



Họ Thạch cũng lập tức đảo người :



- Lại toan giở trò giảo hoạt ư? Nhưng ngươi chạy đâu cho thoát?



“Vút!”



Nào ngờ có tiếng gã vang ngay bên cạnh Bạch tiểu thư :



- Nào, tiểu thư mau chạy đi. Hoặc nếu cần thì cứ tạm ngồi tránh qua một bên, vừa lo tọa công điều thương vừa xem tại hạ thay tiểu thư dạy cho lão dâm tặc một bài học.



Họ Thạch chuyển thân, lao ào đến :



- Thì ra dụng ý của ngươi là cứu người? Như vậy, tất cả sẽ phải chết. Đỡ!



“Ào... Ào...”



Gã thoát ra, hiên ngang đứng án ngay trước mặt Bạch tiểu thư và nhìn thẳng vào cuộn kình phong của họ Thạch đang đổ dồn đến như thác lũ tuôn trào :



- Cứu người là tất nhiên. Nhưng chủ yếu dụng ý của ta vẫn là muốn trừ khử bất luận ai dâm tặc vô sỉ như lão. Thế nên, lần này mới thật sự là bắt đầu. Hãy đỡ!



“Vù...”



“Bùng...”



Họ Thạch bị chấn khựng lại nên thoáng kinh ngạc, sau đó thì cuồng nộ lại lao đến :



- Hảo công phu. Nhưng đã đến lúc ta cho ngươi biết thế nào là lợi hại. Xem chiêu!



“Ào...”



Lượt chạm kình mới rồi cũng làm cho gã chấn khựng, thế nên lần này gã cẩn trọng hơn :



- Tuyệt kỹ Toái Bia Chấn Sơn ư? Để xem lão chấn ta hay ta chấn lão. Đỡ!



Song thủ của gã thoắt biến đổi, hai thành bốn, bốn thành tám và cứ thế nhân lên vô tận. Biến hóa vô ngàn.



“Ào... Ào...”



Thạch Vũ Thiên lập tức bối rối vì nhất thời khó thể đoán đâu sẽ là phương vị được gã chọn để xuất phát thực chiêu. Thế là họ Thạch đành hứng thẳng chưởng kình vào giữa thân hình gã :



- Là Thiên Thủ Vô Ảnh chưởng ư? Nhưng tiếc thay phần thân ngươi lại vô khả biến hóa. Vậy thì trúng!




“Ào...”



Gã bật cười, cũng là lúc gã vận dụng Thân Thủ Vô Ảnh, tự biến mất ngay trước mắt Thạch Vũ Thiên :



- Lão có biết ngoại hiệu của ta lúc này là Vô Ảnh Trích Tinh chăng? Và đã là Vô Ảnh thì lão đừng mong đắc thủ, nhưng ta thì ngược lại. Trúng này. Ha ha...



“Bùng!...”



Đấu pháp của gã tỏ ra hữu hiệu.



Thạch Vũ Thiên đã bị kịch một chưởng chấn động lục phủ tâm can khiến sắc diện biến đổi. Và khi đổi dần thành màu đỏ tợ huyết, Thạch Vũ Thiên bất gầm vang dội :



- Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Ngươi đã tự chuốc họa rồi, có biết chăng? Xuất khai!



“Ào... Ào...”



Một vùng kình toàn đỏ ối vụt tuôn ra và lập tức lan tỏa khắp một phạm vi ước đến năm trượng xung quanh.



“Vù... Vù...”



Gã động tâm nhảy thoái hồi thật lẹ, và sau một động tác mơ hồ nào đó, như vừa vội nhét bừa một vật vào miệng thì phải, gã lại hăm hở nhảy ngược trở vào vùng kinh tuyền đỏ của Thạch Vũ Thiên.



Gã vũ lộng song thủ khắp quanh thân, ý muốn bảo sẵn sàng chấp nhận cùng Thạch Vũ Thiên giao kình.



“Ào... Ào...”



Đấy là loạt chạm kình kéo dài cơ hồ bất tận. Với hệ quả là càng kéo dài thì vùng kình của Thạch Vũ Thiên cứ phai tàn dần màu tuyền đỏ vốn có. Và phần gã là song thủ cũng chậm dần, chậm dần, như thể gã không phải đang giao kình mà là cố tình phô diễn cho đối phương tận mục sở thị công phu gã đang thi triển.



Nhịp hô hấp của Thạch Vũ Thiên đang dần nặng nề thấy rõ, được minh chứng qua tiếng kêu ngắt đoạn không thể nào giấu được :



- Ngươi đã thủ đắc... di học của Thái Cực phái...? Vì nhờ Sâm Vương... Vạn Niên, ngươi vô ngại đối phó với... Huyết Phong... Thần Minh tuyệt kỹ... của ta...?



Gã cũng có nhịp thổ nạp nặng nề. Có thể vì thế nên gã chẳng dám mở miệng đáp. Trái lại, chính là vì chẳng tổn hơi lên tiếng - rất dễ bị hao tổn nguyên khí trong tình trạng này - thế nên song thủ gã bắt đầu nhanh hơn cũng là làm cho màu tuyền đỏ của chưởng kình Huyết Phong Thần Minh của Thạch Vũ Thiên càng mau phai nhạt hơn.



Chợt ở đâu phía sau gã có tiếng người ngã gục.



“Huỵch!”



Và đó là lúc Thạch Vũ Thiên vùng phá lên cười, đồng thời là đôi chân cũng vội vội vàng vàng tìm lối bỏ chạy :



- Ngươi không hại bá nhân nhưng bá nhân ở đây chính là ả họ Bạch lại vì người mà chết. Ngươi đâu đã lường trước hậu quả tai hại này, đúng không? Ha ha...



Họ Thạch thu kình và lập tức lao đi.



“Vù...”



Gã vô khả đuổi theo, đành bất lực đứng nhìn.



Nào ngờ chính tai gã nghe có tiếng người gầm quát, như cố ý ngăn chận Thạch Vũ Thiên lại :



- Thạch huynh sao lại vội đi đâu? Đã lâu không gặp, hãy cho Điền mỗ này cùng hàn huyên một lúc nào. Ha ha...



Gã thở phào, nhất là khi nghe rõ tiếng họ Thạch kêu bàng hoàng :



- Sao Điền trang chủ chưa gì đã xuất thủ đối với đệ? Thôi nào, chúng ta chẳng từng là bằng hữu, thâm tình tợ thủ túc sao? Ôi.



Gã vội quay lại phía sau, chỉ biết thở dài khó xử khi nhìn thấy Bạch tiểu thư đã tự gục ngã theo tư thế rõ ràng là đã từng ngồi tọa.



Dù vậy gã cũng tiến đến cạnh nàng, đặt nàng nằm ngửa ra, ngửa mắt lên trên. Tiếp đó, một tay gã vạch miệng nàng và phần gã là nhè ngay một bãi nước bọt, cho nhỏ thẳng vào cửa miệng đẹp như nụ hoa hàm tiếu của nàng.



Sau khi thực hiện xong, gã vừa cười mỉm đầy đắc ý, vừa tự đi đến chỗ đại hán họ Tôn, là Bát Quái Thần Minh Sứ.



Tôn đại hán cũng có dấu hiệu trúng độc, gã đành tiếp tục chơi bẩn, là nhổ một bãi nước bọt vào miệng họ Tôn. Chỉ khi đó gã mới lấy từ miệng của chính bản thân gã ra một mảnh Hắc Ngọc tròn vành vạnh. Gã cất nhét trở lại vào xà cạp chân bên hữu.



Thật vừa lúc gã nghe thanh âm của Điền Xuân Trường vang cất lên ở phía sau :



- Ngươi không chỉ có tấm thân bách độc bất xâm mà còn am hiểu thủ pháp giúp họ được hóa giải độc chất?



Gã quay lại, cười tinh quái :



- Hóa ra Điền trang chủ nếu không là hạng người chỉ theo đóm ăn tàn, thừa gió bẻ măng thì thủy chung cũng vì ngại độc nên chẳng dám xuất lực cùng tại hạ đối phó Thạch dâm tặc?



Điền Xuân Trường ngao ngán thở dài :



- Từ lâu dù đã đoán biết họ Thạch là người của Thần Minh hội nhưng vì ta thật sự luôn ngại Huyết Độc Phong Thần Minh chưởng nên kể như vô kế khả thi. Nhưng dẫu sao nếu không có ta kịp xuất hiện, dù chỉ là giúp ngươi hoàn tất phần việc bị dở dang, thì mai hậu, ngươi tin chăng, bản thân ngươi sẽ bị Thần Minh hội truy nã đến kỳ cùng.



Gã đành gật đầu :



- Nghĩa là Điền trang chủ vừa kết liễu xong họ Thạch vô sỉ?



Điền Xuân Trường nghiêng đầu qua một bên kinh tởm nhổ một bãi nước bọt xuống đất :



- Hạng đó nếu không trừ khử thì còn để làm gì?



Gã cũng gật đầu, toan phụ họa, chợt nghe họ Điền đổi giọng khẽ kêu :



- Ấy chết, nha đầu họ Bạch sắp tỉnh lại. Ta phải lánh mặt đây. Còn ngươi thì sao?



Gã có sắc giận :



- Trang chủ sợ Thần Minh hội biết có Trang chủ nhúng tay vào việc hạ thủ kết liễu họ Thạch ư? Tại hạ thì không. Đại trượng phu dám làm dám chịu. Xin thất lễ vì không thể tiễn chân Trang chủ. Mời.



Họ Điền chỉ cười cười, và cứ thế bỏ đi.



“Vút!”



Điều đó làm gã thêm giận, toan châm chọc thêm mấy câu cho bõ ghét, nào ngờ gã nghe thanh âm của Bạch tiểu thư nhẹ nhẹ cất lên :



- Các hạ toan bỏ đi ư? Chờ đã. Vì tiểu nữ có đôi điều cần hỏi.



Gã không quay lại, chỉ đứng yên và lên tiếng :



- Nếu như tiểu thư đã tự chỉnh trang lại y phục xong thì xin cho biết. Bằng không, tại hạ đành cứ thế này, xin được hầu chuyện tiểu thư.



- Các hạ cứ quay lại. Vì tiểu nữ rất muốn được nhìn thẳng vào mắt người đối diện.



Gã quay lại và bất chợt đỏ mặt luống cuống :



- Ôi chao... sao tiểu thư... sao tiểu thư...



Tiểu thư họ Bạch hiện đã tự ngồi lên, thản nhiên nhìn vào mắt gã :



- Dù không muốn thì phải chăng các hạ cũng đã nhìn thấy? Đã vậy, tiểu nữ phần thì không thể, phần thì chẳng cần che đậy làm gì. Chỉ xin đừng trách nếu tiểu nữ đành ngồi thế này đối thoại cùng các hạ.



Gã sực hiểu, vội cởi áo bên ngoài và tự tiến đến phủ choàng quanh thân nàng :



- Tại hạ thật vụng về, không hề nghĩ tiểu thư đúng là dù rất muốn vẫn chẳng biết lấy gì tạm che thêm. Giờ thì được rồi, tại hạ nguyện nghe chỉ giáo. Nhưng nếu là trách tại hạ sao chẳng xuất hiện sớm hơn thì xin minh bạch cho, tại hạ chỉ tình cờ nên đã lập tức xuất hiện sớm nhất có thể.



Nàng lắc đầu :



- Tiểu nữ không chỉ đươc toàn mạng mà còn giữ được tiết trinh, đang ngại chẳng biết đáp tạ như thế nào cho xứng, làm gì dám trách ngược lại đại ân nhân? Nhưng thôi, điều đầu tiên tiểu nữ muốn hỏi, là hạng dâm tặc hiện có mệnh hệ thế nào?



Gã tự ngồi xuống đối diện với nàng :



- Bạch tiểu thư kể như vĩnh viễn chẳng phải lo gì nữa về hạng bại hoại đó.



Nàng biến sắc và thở dài :




- Há lẽ chỉ vì tiểu nữ, kể từ nay sinh mạng của các hạ sẽ luôn là chỉ mành treo chuông?



Gã cười khẩy :



- Cái chết của họ Thạch chỉ có mấy người chúng ta ở đây biết. Nhưng nếu tiểu thư định tự cáo giác để lập công với Hội chủ quý Hội thì tại hạ dù vô tài bất lực vẫn chập nhận đương đầu số phận.



Nàng bảo :



- Chẳng cần ai cáo giác, lão Hội chủ cũng biết.



Gã giật mình, nhớ lại lời Đổng Lân từng có lần quá đề cao gã về bản lãnh thông thiên triệt địa của Hội chủ Thần Minh hội :



- Tiểu thư định đùa ư? Trừ phi ý tiểu thư muốn ám chỉ lão Hội chủ nếu không là thần tiên thì cũng đã luyện được Lục Nhĩ Thông và Thấu Thiên Nhãn?



Nàng vùng nghiêm giọng chỉnh dung :



- Tuy không đến nỗi hoang đường như thế, nhưng vì Thạch Vũ Thiên không chỉ là ái đồ mà gần đây còn được lão Hội chủ đặc cách gia ân, cho phép chọn giữa tiểu nữ và Giang Thanh Huệ, ai cũng được, nhưng phải có một trở thành thê tử của y. Thế nên, nếu vô cớ họ Thạch tuyệt tích, các hạ nghĩ lão Hội chủ sẽ có phản ứng như thế nào?



Gã cười cười :



- Nhưng lão đầu đủ bản lãnh liên tưởng để nghĩ và gán cho tại hạ tội sát nhân, kết liễu sinh mạng ái đồ lão? Trừ phi...



Nàng rùng mình :



- Bản lãnh lão rất cao minh, tiểu nữ vì là một trong nghi can lão phải nghĩ đến thế nên tiểu nữ tự lượng sức khó mong thoát tay lão quyết truy tìm. Đã vậy, thủ đoạn của lão độc ác vô lường, chỉ e tiểu nữ khó chống chọi, dù thâm tâm chẳng muốn thì cuối cùng vẫn cung xưng tất cả. Há chẳng phải đã hệ lụy đến các hạ sao?



Gã giật mình :



- Đích thực tại hạ chưa hề nghĩ đến những bất lợi này. Và phải chăng vẫn còn một điều khác tồi tệ hơn, rằng tiểu thư kể như hết cơ hội từ thân phận Hậu chủ, mong đạt được sở nguyện là trở thành Hội chủ Thần Minh hội sau này?



Bất chợt Bạch tiểu thư ngồi thẳng người lên :



- Cơ hội đó dù mất cũng chẳng sao. Vì tiểu nữ vừa có một cơ hội khác, cũng là nguyên do khiến tiểu nữ bất chấp tất cả, chỉ muốn được hội thoại ngay lập tức cùng các hạ.



Gã hiếu ngay hai ẩn ý của nàng. Một là có ý đề cập đến tình trạng nàng do vội nên không ngại bản thân có y trang chưa thật chỉn chu, có thể nói là hoàn toàn bất tiện để cùng bất kỳ nhân vật khác phái tính nào đối diện. Và nguyên nhân nàng vội là do ẩn ý thứ hai, gã nói :



- Tiểu thư toan đề xuất, cùng tại hạ liên tay liên thủ, sẵn sàng đối phó một khi bị quý hội Thần minh phát hiện tập nã? Tại hạ sẵn sàng thôi, chỉ ngại bản thân thật sự chưa đạt đủ bao nhiêu bản lãnh theo ý tiểu thư kỳ vọng.



Nàng không phủ nhận, chỉ bất chợt bảo và hỏi gã :



- Họ Bạch của tiểu nữ chỉ là giả. Nhưng liệu khi minh bạch tính danh thật của tiểu nữ là Thượng Quan Linh Phụng, các hạ có ý niệm hoặc sẽ có phản ứng gì chăng?



Gã cười, nhất mực xuề xòa :



- Do có ẩn tình, nào phải chỉ mỗi một mình tiểu thư buộc phải dùng giả danh? Vì tương tự, La Từ Thông đâu đã là tính danh thật của tại hạ? Còn về ý niệm của tại hạ ư? Tại hạ chợt nghĩ đến Đổng Lân. Đã có lần y bảo chỉ vì có mưu đồ nên mới giả vờ thuận phục Thần Minh hội, và rằng Đổng Lân chưa phải tính danh thật của y. Thế nên tại hạ trộm nghĩ, nay nếu tiểu thư chịu thố lộ tính danh thật cùng tại hạ, cũng có nghĩa là tự tiểu thư tuyệt đường, quyết không quay lại Thần Minh hội nữa? Dù được là Hậu chủ hay là Hội chủ cũng quyết chẳng màng, đúng không?



Một lần nữa Thượng Quan Linh Phụng cũng không lên tiếng hoặc phủ nhận hoặc thừa nhận. Trái lại, nàng cứ bất thần hồi, thật sự là đã bất thần làm gã bị bất ngờ. Nàng bảo :



- Có vẻ các hạ chẳng chút ý niệm nào về tính danh tiểu nữ vừa cố tình thổ lộ? Vậy nếu tiểu nữ bảo Thượng Quan gia còn là hậu nhân duy nhất đích truyền của Thái Cực phái thì sao nào?



Gã lập tức giật mình nhảy nhổm :



- Tiểu tư là hậu nhân của Thái Cực phái? Thế thì liên can gì đến tại hạ? Mà thôi, khoan hãy nói gì nữa. Trái lại chỉ cần tiểu thư cho biết phải như thế nào để tại hạ tin tiểu thư đích thực là hậu nhân phái Thái Cực? Nào, nói đi.



Và gã ngay lập tức được thỏa nguyện, vì nghe nàng đáp nhẹ :



- Để đối phó Huyết Phong độc Thần Minh chưởng của Thạch Vũ Thiên, ngoài bản lãnh kháng độc rất đáng ngờ của các hạ, phải chăng các hạ còn thi triển tuyệt học Thái Cực phái, là Hàng Hà Thái Cực quyền? Chỉ có tiểu nữ vì là hậu nhân phái Thái Cực nên nhận ra ngay tuyệt học ấy.



Gã chợt đảo mắt nhìn quanh, sau đó cố y hạ thấp giọng hỏi nàng :



- Tại hạ còn một điều rất cần minh bạch. Mong sao tiểu thư thật nhẫn nại và chịu khó đáp, vì sau đó tất sẽ rõ như thực. Đấy là Bạch lão nhân gia, người được tiểu thư luôn miệng gọi bằng thân phụ, có thật là phụ thân cốt nhục của tiểu thư chăng?



Nàng trợn mắt hoài nghi, chỉ chực hỏi và chợt nhớ lại lời gã vừa tha thiết dặn, nên nàng một lần nữa đành thổ lộ :



- Hóa ra các hạ am hiểu khá rõ về ẩn tình bổn phái, nhất là về Thượng Quan gia, chứ chẳng như các hạ nãy giờ cơ hồ cố ý giả vờ. Mà thôi, tiểu nữ chỉ đáp mỗi một câu nữa thôi và mong các hạ tạm giữ kín cho. Đấy chỉ là gia thúc. Nhưng vì để che mắt mọi người, huống hồ khi gia phụ chẳng may đã mất sớm, tiểu nữ có luôn xem gia thúc như gia phụ thì cũng là hợp lẽ thôi. Nào, bây giờ đến lượt các hạ. Hãy mau cho tiểu nữ biết...



Gã lập tức xua tay và cố tình nêu hàng loạt những nghi vấn thay cho nàng :



- Đủ rồi, tại hạ thừa hiểu tiểu thư đang định cật vấn những câu như thế nào rồi. Có phải là tại sao tại hạ am hiểu sở học Thái Cực phái? Tại hạ đã thủ đắc những sở học ấy như thế nào và ở tại đâu? Và phải chăng tại hạ vì đã có phúc nhân lọt được vào Lãnh Đại lâm nên tình cờ sở hữu Vạn Niên Sâm Vương để đủ bản lãnh kháng độc như tiểu thư khi nãy mục kích? Đã thế này. Thoạt tiên, vì đã được người ủy thác, tại hạ xin giao hoàn cho tiểu thư toàn bộ sở học của phái Thái Cực đã được nhân vật ấy tiếp nhận từ chính tay lệnh tôn giao phó. Dĩ nhiên đấy là lúc lệnh tôn chưa thật sự mệnh chung, nhưng để nói thêm thật rõ những gì cần di ngôn trăn trối thì lệnh tôn vô khả.



Nàng thật sự ngỡ ngàng khi nhận ra gã rất khẳng khái, phó giao tất cả những gì từ lâu nàng rất cần :



- Dám hỏi nhân vật đó là ai? Vì sao được gia phụ tín nhiệm phó giao nhưng sau đó không lập tức tìm và trao trả cho gia thúc dù gì cũng là nhân vật duy nhất ở thời điểm ấy đủ tư cách tiếp nhận?



Gã cười khẩy :



- Tiểu thư tin hay không cũng được. Tuy nhiên theo tại hạ thì tiểu thư nên tin ắt sẽ tốt hơn. Vì rằng hung thủ sát hại lệnh tôn chẳng ai khác ngoài kẻ tán tận lương tâm, bào đệ thâm tình cốt nhục của lệnh tôn.



Nàng giật nẩy lên :



- Là gia thúc? Tiểu nữ... tiểu nữ tuyệt đối không thể tin...



Gã quay mặt đi, miệng vẫn nói :



- Hãy hỏi lệnh thúc về điều ấy. Và nếu cần tiểu thư đừng ngại, cứ cho lệnh thúc biết là tiểu thư đã gặp Đông Ma và được Đông Ma thuật rõ như vậy.



Thái độ của gã làm nàng chột dạ, tự nhìn lại bản thân. Sau đó khi đã kéo áo che kín trở lại phần thân bị hở hang, nàng chợt nức nở :



- Nhưng gia thúc vẫn luôn quan tâm lo lắng, cưu mang nuôi dưỡng tiểu nữ từ ngày lâm thảm họa ấy cho đến nay. Làm sao tiểu nữ dám tin rằng người cũng chính là hung thủ cần được tiểu nữ báo thù? Hay là phiền các hạ cho tiểu nữ biết cách tìm Đông Ma? Nào, hãy quay mặt lại đây và cho tiểu nữ một tia hy vọng đi.



Gã chầm chậm xoay mặt lại và hài lòng vì chẳng còn thấy những gì không nên, cũng không được phép nhìn thấy nữa :



- Đông Ma là một trong Tứ đại kỳ nhân, tại hạ chỉ có cơ duyên được gặp, đâu phải lúc nào tùy tiện muốn gặp cũng toại nguyện? Và vì tại hạ đã hoàn thành xong những gì được ủy thác trước khi chia tay, để tiểu thư có cơ hội chăm lo cho nghĩa huynh, tại hạ xin có một thỉnh cầu và một đề xuất. Về thỉnh cầu thì xin tiểu thư chớ phiền nếu sau này tại hạ vẫn tùy tiện vận dụng công phu sở học của quý phái. Bởi vì đó là phần lợi, tại hạ được hưởng dụng khi nhận ủy thác và cũng đã hoàn tất giao dịch. Thứ nữa...



Nàng ngắt lời gã :



- Chưa đâu. Nếu các hạ định đi ngay để lẩn tránh một lời phó giao về hạ lạc của Vạn Niên Sâm Vương mà tiểu nữ tin các hạ đã và đang một mình hưởng thụ thì e chẳng thỏa đáng. Vì ngay lúc này, chỉ cần có một mẩu nhỏ Sâm Vương Vạn Niên thì tiểu nữ tin rằng sinh mạng của nghĩa huynh Tôn Đạt nhất định sẽ được toàn vẹn.



Gã từ từ đứng lên :



- Theo lời lão tiền bối Đông Ma thì di ngôn cuối cùng của lệnh tôn thật ra chỉ đề cập đến ba chữ Lãnh Đại lâm vỏn vẹn. Và cũng xin thú thật, tiểu thư tin hay không thì tùy, là kỳ thực tại hạ vẫn chưa hề biết Lãnh Đại lâm là gì hoặc ở đâu. Còn về lời đề xuất tại hạ định nói, là xin tiểu thư nếu chưa thật sự có cơ hội thì đừng vội tỏ bất kỳ thái độ nào có thể khiến lệnh thúc sinh nghi. Rất tiếc, tại hạ hoàn toàn vô khả, chẳng thể giúp gì thêm cho Tôn Đạt nghĩa huynh ngay lúc này.



Chợt Điền Xuân Trường xuất hiện :



- Việc đó cứ giao phó cho ta.