Edit: PTH | Beta: Thụy
-
Mặc dù công ty đã phá sản nhưng tài chính trong tay Lục Thừa Vũ cũng còn không ít. Trước đây vài năm hắn vốn có ý muốn hất tay làm chủ, chỉ tính riêng bất động sản cũng mua vài căn, tùy tiện bán đi căn nào cũng có thể bán được mấy trăm vạn tệ.
Nhưng đối với người đàn ông này mà nói thì như vậy vẫn túng quẫn.
Hắn chỉ giữ lại một căn biệt thự có khuôn viên tốt nhất, còn lại những chỗ khác đều bán, miễn cưỡng gom đủ mười triệu tệ. Thẩm Mặc cũng không hiểu những cái đó, thế là cũng không can thiệp vào. Ban ngày cậu và Lục Thừa Vũ cùng nhau ở lại phòng làm việc trên tầng của quán trà sữa, từng người bận việc của mình, buổi tối lại cùng nhau về nhà, vô cùng hòa hợp. Một khoảng thời gian sau, tiệm trà sữa cũng đón tiếp vài khách của Lục Thừa Vũ đến thăm. Từ vài lời nói của người đàn ông, Thẩm Mặc cũng nhận ra muốn bắt đầu lại sự nghiệp là không hề dễ dàng. Trong lúc bàn bạc, cậu cứ ngồi mãi bên cạnh cũng không hay, thế là phòng làm việc ban đầu bị sửa lại thành một phòng tiếp khách đơn giản, mà cậu thì dọn dẹp lại phòng tạp hóa rồi dời vào trong đó.
Đêm hôm đó, Lục Thừa Vũ ôm cậu thật chặt.
Thành công không phải là chuyện một lúc là thành, giai đoạn đầu chỉ có đổ tiền xuống, một đồng thu về cũng không có. Nhưng dù sao thì hắn cũng vẫn còn những mối quan hệ trước đó, lại tìm về những nhân viên đắc lực năm đó, âu cũng coi như là thuận lợi.
Thẩm Mặc có thu nhập riêng, cho dù Lục Thừa Vũ có thua lỗ cậu cũng không có ý kiến gì. Từ trước đến nay cậu chưa từng chủ động hỏi qua chuyện của công ty, ngược lại Lục Thừa Vũ ngày nào cũng nói với cậu từ chuyện to đến chuyện nhỏ. Cậu quả thật nghe không hiểu, nhưng mà nhìn thấy vẻ tự tin ánh lên trong ánh mắt của hắn cũng hiểu được tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Lại hai tháng nữa trôi qua, Lục Thừa Vũ cuối cùng cũng thoát khỏi cuộc sống bi thảm sau khi ra tù.
Hắn vốn dĩ rất bảnh bao, chờ tóc dài ra đi đến tiệm cắt tóc sửa sang một chút là đẹp trai lên ngay. Đổi lại âu phục như trước kia thường mặc, ngoại trừ khóe mắt còn có vết nhăn thì còn lại đều giống như ba năm trước. Thẩm Mặc cốt chỉ để ý một mình hắn, bây giờ thấy hắn càng ngày càng đẹp trai, trong lòng cũng vui mừng theo. Hai người ngày ngày ở cùng nhau mà vẫn không hề chán ngán đối phương, ngược lại giống như những cặp đôi khi mới yêu, ngày cả khi ở trong tiệm hôn trộm đối phương thôi cũng run bần bật.
Thẩm Trạch Hiên không có ở nhà, một số chuyện người lớn khó nói kia cũng yên tâm mà làm. Lục Thừa Vũ mặc dù đã đến tuổi bốn mươi nhưng cơ thể hắn vẫn còn săn chắc, không kém hơn thời còn trẻ bao nhiêu. Dù sao thì cũng là người trưởng thành, loại chuyện này cũng là một loại phương thức biểu đạt của tình yêu, suốt cuộc đời này hắn chỉ có một mình Thẩm Mặc, bởi vậy chưa từng che dấu đi dục vọ,ng của bản thân. Chỉ là Thẩm Mặc không được khỏe như hắn, thật sự là lực bất tòng tâm. Vừa hay ở gần nhà có một phòng tập gym mới mở, Lục Thừa Vũ bèn dẫn cậu đến làm hai tấm thẻ tập, mỗi ngày sau khi ăn cơm xong thì đi qua đó tập luyện một chút, sau khi tập xong vừa vặn tắm một chút rồi trực tiếp về nhà.
Khoảng chừng nửa năm sau, Lục Thừa Vũ bắt đầu có thu vào. Hắn đầu tư rất nhiều, tự nhiên cũng kiếm được nhiều, cấp dưới và nhân viên đều khuyên hắn thuê một văn phòng làm việc. Đây xác thực là rất cần thiết, dù sao thì công ty lớn rồi công nhân cũng nhiều lên, không thể tiếp tục ở lại trong căn phòng nho nhỏ trong tiệm trà sữa được nữa. Nhưng mà muốn hắn và Thẩm Mặc phải tách ra thì Lục Thừa Vũ lại không bằng lòng, sau khi đắn đo suy nghĩ vài ngày hắn quyết định mua lại hai gian hàng cách vách cửa hàng trà sữa sửa lại thành phòng làm việc. Vách tường hai gian phòng bị đập thông nhau, khi nào có việc hắn sẽ đi đến văn phòng, không có việc thì quay về với Thẩm Mặc, cho dù là ngồi một bên uống trà sữa cũng được. Thẩm Mặc cũng ủng hộ sự nghiệp của hắn, mỗi ngày đều bảo nhân viên tặng miễn phí trà sữa trà chiều cho nhân viên bên kia.
Không bao lâu sau, nhân viên dưới tay Lục Thừa Vũ đều mập lên mấy cân.
Chỉ là hắn không thích uống trà sữa vừa ngọt vừa béo nên không hề béo lên mà ngược lại bởi vì kiên trì luyện tập thể hình thành ra dáng người càng đẹp hơn. Thẩm Mặc từng bị mắc bệnh nặng, từ trước đến giờ chưa từng mập nổi, sau này cùng hắn đi đến phòng tập gym cũng chẳng có cơ bắp, chỉ có thể lực đã tốt hơn được chút.
Đến tháng sáu, Thẩm Mặc và Lục Thừa Vũ cùng nhau đi đến thủ đô tham gia lễ tốt nghiệp của Thẩm Trạch Hiên.
Thành tích đại học của cậu ta cũng rất ưu tú, muốn học lên thạc sĩ cũng dễ dàng, nhưng có lẽ là muốn sớm ngày được tự lập, Thẩm Trạch Hiên từ chối lời mời của giáo viên hướng dẫn, không tiếp tục học lên nữa mà sau khi tốt nghiệp cử nhân lập tức trở về thành phố A. Chuyên ngành của cậu ta có liên quan đến kỹ thuật khoa học sinh vật, lại từng đọc qua không ít sách liên quan đến kinh tế, cũng coi như là có nền tảng tri thức để tự lập. Cậu ta mượn một chút tiền của Lục Thừa Vũ để làm vốn khởi nghiệp, sau đó không còn tìm đến sự giúp đỡ của hắn nữa.
Năm nay cậu ta đã hơn hai mươi tuổi, cũng đã đến tuổi tìm hiểu đối tượng. Thẩm Mặc chưa từng lo lắng Thẩm Trạch Hiên không có người thích, nhưng ngoại trừ năm đó mang Hứa An về nhà phụ đạo, cậu đúng là chưa từng nhìn thấy đứa bé này thân thiết với ai khác. Cậu cũng từng âm thầm nói chuyện này với Lục Thừa Vũ, nhưng người đàn ông này lại bảo cậu cứ yên tâm, đừng nghĩ nhiều.
Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua, Thẩm Trạch Hiên chuyển ra khỏi căn hộ.
Chim non đều phải bay khỏi tổ, huống chi cậu ta đã là người trưởng thành. Mặc dù Thẩm Mặc có chút không yên tâm, dưới sự khuyên nhủ của Lục Thừa Vũ cũng vẫn hơi không nỡ bỏ con trai mà mình tự tay nuôi dưỡng suốt mười mấy năm. Cũng may là cùng ở trong nội thành, cuối tuần trở về ăn một bữa cũng chỉ tốn ba mươi phút. Hai vị phụ huynh ngoại trừ ban đầu đến phòng trọ nhìn một chút, sau đó thì không còn đến làm phiền nữa, hoàn toàn để cho con trẻ có không gian riêng.
Nhưng mà họ lại không thể tưởng được rằng, một năm sau Thẩm Trạch Hiên thế mà lại dẫn theo Hứa An bụng lớn đến.
Cho dù cũng từng nhìn thấy người song tính như là Lục An, nhưng mà Hứa An trông kiểu gì cũng là một bé trai chính hiệu, ngoại trừ bề ngoài nho nhã còn lại trông không hề có chút nữ tính nào. Thẩm Mặc còn cho rằng hai người này yêu nhau, nhưng mà sau một hồi nói chuyện với Hứa An, đứa trẻ này vậy mà lại không hề có ý đó, đối mặt với sự chăm sóc của Thẩm Trạch Hiên cũng mặt không cảm xúc, ngược lại giống như Thẩm Mặc và Lục Thừa Vũ trước kia. Trong tim không kiềm được lo lắng, cậu bèn nói với Lục Thừa Vũ về sự lo lắng của mình. Lục Thừa Vũ sau khi nghe xong thì thẳng thắn kéo Thẩm Trạch Hiên vào phòng sách.
Đến khi trở ra, Thẩm Trạch Hiên trước giờ chưa từng bị đánh nay trên lưng đều là vết roi quất. Lục Thừa Vũ đúng là đã tức điên rồi, lại bắt cậu ta quỳ một đêm ở ngoài phòng khách. Sau đó nói hết tất cả cho Thẩm Mặc luôn bảo bọc cậu ta nghe, cậu không cam lòng, cũng không còn thương xót nữa mà ánh mắt ngấn lệ nhìn cậu ta không nói một câu. Cho dù không nỡ đánh con, nhưng hai người đều để Hứa An được tự do lựa chọn, cũng không dám đi thuyết phục bất cứ điều gì.
Ba người đều chuẩn bị tốt tinh thần rằng sẽ mất đi đứa bé này, nói gì đi chăng nữa thì cũng là Thẩm Trạch Hiên cưỡ.ng bức cậu ấy, lỗi lầm đều thuộc về con trai nhà mình, bất luận thế nào cũng không có mặt mũi đi cầu xin. Càng đừng nói đến chuyện bản thân của Hứa An cũng đã từng trải qua thời kỳ quá khó khăn, muốn một cậu nhóc phải chịu đựng nỗi đau đớn khi mang thai làm sao có thể?
Nhưng mà ngoài dự đoán chính là Hứa An lại xoa bụng mình quyết định sinh ra.
Cậu ấy là con trai, nhưng bộ phận mang thai lại ẩn sâu trong cơ thể, không thể nào sinh sản theo cách tự nhiên được mà chỉ có thể sinh mổ. Lục Thừa Vũ liên hệ với bác sĩ phụ sản tốt nhất, sau đó lại ký kết hợp đồng bảo mật, cam đoan tin tức cá nhân của Hứa An sẽ không bị tiết lộ. Thời nay y học đã rất phát triển, việc sinh nở tuy vất rất đau đớn nhưng mà so với quá khứ thì ít nhiều tỉ lệ tử vong cũng không cao như vậy. Có điều sau khi Thẩm Trạch Hiên đẩy Hứa An vào phòng mổ vẫn không thể kiềm chế được mà bật khóc.
So với bạn cùng tuổi cậu ta ổn trọng hơn rất nhiều, thế mà lại đứng ở ngoài phòng phẫu thuật òa khóc, mặc kệ Thẩm Mặc có an ủi thế nào cũng không ngừng rơi lệ.
May mà mọi chuyện đều thuận lợi, khoảng chừng hai tiếng sau, bác sĩ bước ra ngoài phòng phẫu thuật, cả Hứa An và đứa bé trong bụng đều an toàn. Thẩm Trạch Hiên thậm chí quên mất luôn đứa con mới sinh của mình, giây phút vừa nhìn thấy Hứa An một cái là lập tức xông đến, gào lên từng tiếng. Ý thức của Hứa An có chút mơ màng, cậu nhìn cậu ta một cái rồi thiếp đi. Thẩm Trạch Hiên vẫn luôn túc trực bên người mình yêu, vẫn luôn đợi đối phương tỉnh lại sau cơn mê man rồi mới đi xem tình hình của con mình.
Đó là một bé gái, ba cân ba, mới sinh nhưng trắng nõn mập mạp, không hề có vết nhăn.
Cơ thể chắc nình nịch, uống sữa như đi đánh trận vậy, cứ tu ừng ực. Trong phòng sơ sinh chỉ có mình cô bé là khóc to nhất. Cô bé cũng không hề để ý đến cha mẹ vô trách nhiệm của mình, khóc um lên làm mấy người nhào đến cũng không dỗ được, ngay cả y tá cũng khen con bé tinh nghịch như vậy sau này chắc chắn rất thông minh. Thẩm Trạch Hiên và Hứa An còn trẻ, cũng cần có sự nghiệp của mình, cho nên nhiệm vụ trông trẻ chỉ có thể giao cho Thẩm Mặc và Lục Thừa Vũ. Hai người đàn ông cả đời này đều chưa từng chăm sóc trẻ sơ sinh, mới bắt đầu cũng cẩn thận từng li từng tí một, nửa đêm đều hận không thể dậy đến bốn năm lần vì sợ cháu nội không thoải mái ở đâu. May mà cục cưng rất khỏe mạnh, không bị ốm đau gì ngoại trừ lúc đói gào rất to ra, còn lúc chọc cười thì cười khanh khách. Con bé hình như không hề sợ đau, lúc đi tiêm phòng không hề khóc mà cứ ngơ ngác nhìn bác sĩ.
Em bé nhà người ta đều khóc um sùm, con cô nhóc trái lại còn toét miệng cười nom rất thích thú.
Lục Thừa Vũ thích nhất là bế cháu nội xuống tầng đi dạo.
Lúc mới sinh ra cô bé đã rất trắng, sau khi lớn một chút đôi mắt cũng rất trong sáng, nhìn giống như búp bê vậy. Làm người ta khó tránh khỏi thích mang đi khoe khoang, bây giờ hắn rốt cuộc đã hiểu tại sao người trong khu nhất là những người già lại thích dẫn theo cháu mình tụ tập, còn hắn mới chỉ bốn mươi tuổi thôi cũng không nhịn được mà gia nhập vào, chỉ là bàn luận về mấy chuyện uống sữa mà cũng có thể nói cả nửa ngày trời.
Cục cưng còn chưa hiểu gì nhiều, nhưng lại mở to hai mắt nhìn ngó khắp nơi, trông thấy thứ mình thích thì vươn cánh tay mập mạp của mình ra bắt. Gặp được bé con nhà người khác hai đứa bé có thể nói chuyện ê a một lúc, cũng chẳng biết là đang xí xô xí xào gì nữa. Sắc trời dần trầm xuống, người đi dạo trong khu chung cư đã dần tản ra. Lục Thừa Vũ dỗ dành cháu gái xong cũng trở về căn hộ đã có phần cũ kỹ của mình.
Mùi thức ăn bay ra từ trong nhà tràn ngập cả hành lang, Thẩm Mặc còn đang đeo tạp dề, lê dép lê lạch cạch chạy ra mở cửa. Trông thấy Lục Thừa Vũ thì khóe miệng vô thức cong lên, nở một nụ cười vui mừng chào đón hắn về nhà. Hai vươn tay cậu ra ôm lấy cháu gái nhỏ, sau đó lại khẽ hôn lên má người đàn ông một cái.
"Cơm sắp xong rồi, anh đi rửa tay chuẩn bị ăn đi..."
"Lục Thừa Vũ, mừng anh về nhà."
- HOÀN CHÍNH VĂN-