Edit: PTH | Beta: Thụy
-
Một sự thay đổi về xưng hô cũng đủ để cho thấy thái độ lúc này của Thẩm Trạch Hiên, Thẩm Mặc cũng sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn Lục Thừa Vũ đứng bên cạnh mình. Rõ ràng không liên quan đến mình nhưng trong tim lại như có một dòng nước ấm chảy qua.
Lục Thừa Vũ đã đặt vali ở bên cạnh tủ giày.
Càng lớn tuổi, người ta lại càng muốn có một đứa con, đó là bản năng. Trước đây hắn coi Thẩm Trạch Hiên giống như con ruột của mình, cho dù tự mình an ủi không cần để ý đến một tiếng xưng hô "chú" đó nhưng suy cho cùng vẫn có chút tiếc nuối. Cậu ta chưa từng gọi hắn là "ba", lúc nãy nghe thấy bỗng hơi sững sờ không kịp phản ứng lại, nhưng mà hắn cũng đã chung sống với Thẩm Trạch Hiên bấy lâu nay, từ chú đổi sang ba cũng không khó khăn gì, vẫn nhanh chóng tiếp nhận cách xưng hô mới này.
Khoảng trống trong cùng của trái tim cuối cùng cũng đã được lấp kín.
Hắn mỉm cười vỗ vỗ bờ vai của con trai, liên tục nói mấy tiếng "Được", ánh mắt ánh lên niềm tự hào và vui mừng. Thẩm Trạch Hiên cũng híp mắt cười theo. Cho dù cậu ta cũng đã cao gần bằng Lục Thừa Vũ, cả người đều là cơ bắp rắn chắc nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn vẫn giống hệt như mười năm trước. Lục Thừa Vũ cũng rót cho cậu ta một ly trà, hai cha con ngồi xuống sofa nói chuyện, còn Thẩm Mặc thì đi vào nhà bếp nấu một nồi cơm chiên trứng.
Thức ăn thừa hôm qua vẫn còn để trong tủ lạnh, chỉ cần lấy ra hâm nóng lên là được. Ba người ăn xong bữa tối rồi lại cùng nhau đi dạo một vòng quanh công viên gần nhà.
Thời tiết đã dần ấm lên, trong các lùm cây cũng xuất hiện rất nhiều muỗi. Lục Thừa Vũ chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn đến đầu gối, bắp chân rắn chắc đều lộ ra ngoài. Đám muỗi nhào lên đốt hắn như được mùa, hắn cũng cảm thấy hơi ngứa, nhưng sự chú ý lúc này đều đổ dồn lên bạn đời và con trai, thế nên cũng không để ý. Đợi đến khi về nhà vừa bật đèn lên, lúc Thẩm Mặc cúi xuống nhặt dép xỏ vào chân thì lại phát hiện ra bắp chân của người đàn ông này đã bị đốt sưng mấy nhát.
Cậu lập tức vội vàng đi tìm bình xịt sát trùng, định xức cho hắn, ấy thế mà trái lại người đàn ông này chỉ nhìn thoáng qua chân mình, còn chẳng để vào mắt. Khi còn ở trong tù, cả mùa hè chỉ đốt một đĩa nhang muỗi cho nên bị muỗi đốt là chuyện bình thường như cơm bữa, sau một đêm là sẽ xẹp xuống ngay. Hắn đi tắm trước, sau đó giúp đỡ cắt một chút hoa quả rồi cùng ngồi xuống ăn hoa quả với hai người. Hắn tắm xong cũng đã sức dung dịch sát trùng rồi nhưng đến khi về phòng ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi thì lại phát hiện ra thêm mấy vết muỗi đốt, từng đốt sưng to tưởng như là bánh bao.
Hắn chỉ hơi gãi một chút mà cơn ngứa cứ dâng trào, càng gãi càng ngứa.
Dưới cái nhịp sống đầy thuốc xịt thế này của thành phố mà vẫn còn tồn tại vài con muỗi có sức chiến kinh người đến thế cơ à.
Hắn chỉ mới gãi nhẹ có vài cái mà phần da chỗ bị gãi sưng lên, vì là vùng da mỏng manh nên bỗng chốc càng đỏ hơn, thậm chí còn bị gãi đến xước da. Ngay lúc này Thẩm Mặc cũng tắm xong đi ra ngoài, nhìn thấy hắn đang gãi soàn soạt lập tức tiến lên cẩn thận kiểm tra.
"Anh đừng gãi, gãi nữa là rách ra đấy... Để em xức dầu gió cho anh."
Trong ngăn kéo đầu giường cất đầy mấy đồ lặt vặt như này, cậu lục lọi một hồi cuối cùng tìm được một chiếc hộp màu đỏ to chừng đồng xu ở sâu bên trong. Bình thường cậu rất ít khi dùng đến, bởi vậy vỏ ngoài cũng chỉ có một vết hơi lõm nhàn nhạt. Thẩm Mặc dùng đầu ngón tay xoa nhẹ sau đó ngồi xuống bên cạnh giường nhìn đôi chân bị muỗi đốt của người đàn ông, tay nhẹ nhàng bôi lên. Dầu gió bôi lên chân cũng khiến đỡ ngứa phần nào, còn có một chút mát lạnh, ngược lại khiến hắn dễ chịu rất nhiều. Lục Thừa Vũ lẳng lặng nhìn cậu, vẻ mặt càng lúc càng ấm áp. Mặc dù hai người đều không nói chuyện nhưng không khí trong phòng lại hòa hợp đầm ấm đến lạ kỳ. Thẩm Mặc cẩn thận từ từ bôi, giống như đây là việc quan trọng nhất thế giới này, mãi cho đến khi bôi hết hai chân không bỏ sót một vết muỗi đốt nào mới cất hộp đi, kế đó cũng xoay người nằm xuống giường.
Hôm qua hai người phóng túng bản thân có hơi nhiều, lúc này nhớ lại đều cảm thấy xấu hổ. Nhưng tối nay cả hai e ngại Thẩm Trạch Hiên ở cách vách nên cũng không dám tiếp tục làm chuyện đó. Chỉ đơn giản hôn môi một chút, sau đó đèn trong phòng tắt rụp. Thẩm Mặc bị Lục Thừa Vũ ôm vào lòng, cùng nhau chìm vào cơn mơ.
Sáng hôm sau, ba người đều dậy từ rất sớm, cùng nhau đi đến nghĩa trang tảo mộ.
Nếu như cha mẹ của Thẩm Mặc ở thành phố A vậy tất nhiên sẽ không thể bỏ qua được, nhưng mà ngày mai Thẩm Trạch Hiên phải rời đi rồi, suy xét đến thời gian của con trai hơi hạn hẹp, chỉ đành đến thăm mộ cha mẹ của Lục Thừa Vũ trước. Sau khi người ta chết đi, những thứ như tiền bạc quyền lợi danh vọng cũng chỉ là một nắm cát bụi, mà cát bụi thì lại quay về với cát bụi thôi. Nhà họ Lục đặt mộ ở nơi coi như là khá cao cấp, bởi vậy cũng không dơ bẩn lộn xộn như nghĩa địa công cộng, tro giấy cũng được quét dọn sạch sẽ, chỉ lưu lại một chút tro cặn.
Đây là lần đầu tiên người đàn ông này đứng trước phần mộ của cha mẹ mình, hắn run rẩy kêu lên hai tiếng "Cha mẹ", tâm trạng khó tránh khỏi cơn xúc động đang trào dâng. Mặc dù cố gắng không muốn xấu hổ trước mặt con trai, nhưng mà hắn vẫn không nhịn được mà xoa xoa khóe mắt, Thẩm Mặc vỗ nhẹ lưng hắn an ủi thì Lục Thừa Vũ mới dằn xuống cảm xúc và những giọt nước mắt đang chực trào kia, đứng trước bia mộ nhỏ giọng nói những lời trong tận đáy lòng.
Khi cha mẹ vẫn còn sống trên đời, hắn đều nói những lời hay, bây giờ người đã khuất cũng giữ nguyên như vậy. Ba năm chịu cảnh tù túng chỉ gói gọn trong một câu, thay vào đó hắn nhấn mạnh về bạn đời và con trai của mình, muốn cha mẹ dưới suối vàng có thể yên lòng. Thẩm Mặc và Thẩm Trạch Hiên yên lặng đứng bên cạnh, đợi hắn nói xong mới đặt hoa tươi xuống trước tấm bia.
Khom lưng bái lạy ba cái rồi rời khỏi.
Lục An cũng được an táng ở trong nghĩa địa này, nhiều năm trôi qua, những hiểu lầm và thù hận trước kia cũng đã dần được xóa bỏ. Lục Thừa Vũ sợ cậu để ý, nhưng trái lại là Thẩm Mặc chủ động yêu cầu đi đến thăm mộ y, còn đặc biệt mang cho y một bó hoa baby. Nhưng mà cậu suy cho cùng cũng chẳng phải là gì của Lục An, sau khi đặt bó hoa xuống cũng không nói câu nào mà chỉ im lặng đứng một lúc. Lục Thừa Vũ đứng bên cạnh vươn tay phủi đi lớp tro bụi trên tấm bia. Hắn lau tro bụi trên mộ của Lục An xong cũng tiện tay lau cho người nằm bên cạnh, dáng vẻ giống như tiện tay làm vậy.
Thẩm Mặc có chút ngờ vực nhìn sang bên cạnh.
Đó là bia mộ của Triệu Phong.
Người đàn ông trong bức ảnh mặt không cảm xúc, thậm chí trong ánh mắt còn có một vẻ hung dữ, nhưng mà đặt cùng chỗ với Lục An cười tươi tắn ở bên cạnh lại thực sự hài hòa. Cậu bỗng hiểu rõ mọi chuyện, khẽ thở dài một tiếng rồi lại ngồi xổm xuống cầm lấy bó hoa baby nọ đặt vào giữa hai nấm mồ.
Sau đó ba người cùng nhau về nhà.
Dù sao thì Thẩm Trạch Hiên vẫn còn phải đi học, ngày hôm sau lập tức thu dọn đồ đạc xong lại một lần nữa ngồi lên tàu hỏa. Thẩm Mặc và Lục Thừa Vũ thì trở về thành phố F một chuyến, đến thăm ba mẹ của Thẩm Mặc. Nói gì thì người đàn ông này cũng mới bốn mươi tuổi, còn chưa đến lúc nghỉ hưu, mặc dù sự nghiệp xây dựng trước đó đã sụp đổ không còn gì nhưng dã tâm vẫn còn bừng bừng nơi đó. Hắn ở nhà với Thẩm Mặc mấy ngày không tránh khỏi có chút nhàm chán, vừa hay Thẩm Mặc cũng muốn đi đến tiệm trà sữa xem xét nên hắn càng muốn đi theo.
Thẩm Mặc mua lại tiệm trà sữa mà mình từng làm việc.
Căn cứ vào nhu cầu của học sinh, cửa hàng trà sữa bây giờ không chỉ bán trà sữa mà còn bán thêm một số đồ ăn nhanh như cánh gà chiên và cánh gà nướng. Là ông chủ, ngoại trừ lúc mới đầu phải trông chừng ra thì còn lại lúc giữa cũng không cần ở lại trong tiệm mà cứ ở trên tầng kiểm tra sổ sách, giấy tờ. Cửa hàng nằm ở vị trí đắc địa, xung quanh lại có mấy trường học, chỉ tính riêng khách hàng là học sinh đã rất khả quan. Lại thêm người đi qua đi lại, một tháng lợi nhuận cũng phải ba bốn vạn tệ. Bởi thế nên Thẩm Mặc mới không thèm để ý chuyện công ty Lục Thừa Vũ phá sản.
Cậu làm ăn khấm khá, dáng vẻ thanh tú nhã nhặn lại chưa kết hôn, khó tránh khỏi có người để ý. Cho dù có đứa con trai Thẩm Trạch Hiên nhưng mà ai cũng biết không phải con đẻ. Có lẽ là mấy lần ngẫu nhiên giúp đỡ vài ba chuyện lại khiến cho một giáo viên nữ chú ý. Cô giáo kia còn trẻ, cũng từng ly hôn, ở trong mắt người khác cũng coi như là xứng với Thẩm Mặc, coi như là vừa đủ hợp lại thành một đôi. Cô ấy vẫn luôn có ý đó, mặc dù không thể thêm Wechat nhưng lại thường xuyên đến mua trà sữa hoạc chút gì đó, cũng nhân cơ hội tìm cách làm quen với nhân viên trong tiệm.
Cứ cách một tuần Thẩm Mặc lại đến cửa hàng kiểm tra một lần, cũng không biết là ai báo tin cho cô ấy, vừa hay đúng lúc cậu bước xuống tầng kiểm tra vệ sinh, cô giáo kia lại chạy tới, cô trông vẫn còn trẻ, rất biết cách làm nũng, nhìn thấy Thẩm Mặc thì cười ngọt ngào yêu cầu ông chủ Thẩm Mặc phải tự pha cho mình một cốc trà hoa hồng.
Khách yêu cầu hợp lý, cậu cũng không tiện từ chối mà vẫn mỉm cười khách sáo với cô ấy rồi cầm lấy cốc pha cho cô thật. Bố cục của cửa hàng bây giờ trong ngoài đều có thể nhìn rõ, cô giáo kia cũng không sợ mỏi mồm, cứ dựa vào quầy tiếp tân bắt chuyện với Thẩm Mặc. Thẩm Mặc sao lại không nhận ra cho được? Nhưng mà từ đầu đến cuối cậu vẫn rất lịch sự, cũng không tỏ ra khó chịu mà ánh mắt chỉ chăm chú pha trà, thỉnh thoảng ừ một tiếng coi như đáp lại.
Nhưng mà lúc này Lục Thừa Vũ lại từ trên tầng bước xuống.
Dáng người hắn cao lớn, cũng rất điển trai, mặc dù đã bốn mươi tuổi nhưng lại không hề trông già khọm mà trái lại còn mang theo chút thành thục của người đàn ông trưởng thành. Bắt gặp một người phụ nữ đang không ngừng nói chuyện với Thẩm Mặc, hai hàng chân mày hắn không nhịn được mà nhíu lại, trong lòng cũng ghen tuông không ít. Lục Thừa Vũ trái lại cũng không lo lắng Thẩm Mặc sẽ rời khỏi mình, nhưng mà có người khác thăm dò cũng là một loại xâm phạm. Người đàn ông bước xuống đúng lúc Thẩm Mặc đã làm xong trà sữa cho khách, đang lắc lên cho đều.
"Sao em lại tự mình làm...?" Hắn bước đến bên cạnh Thẩm Mặc, cúi đầu nhìn những ngón tay thon dài trắng nõn của cậu.
Khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, hoàn toàn không giống như là đồng nghiệp bình thường, nhưng Thẩm Mặc lại vô cùng quen thuộc với sự thân mật này. Cậu ngửa đầu mỉm cười với Lục Thừa Vũ xong lại lấy giấy ăn lau đi những giọt nước b.ắn ra ngoài ly.
"Khách đặc biệt yêu cầu mà..." Cậu cũng không biết khi mình đối diện với người đàn ông vẻ mặt mình sẽ dịu dàng đến nhường nào, nhưng mà xoay người đối mặt với khách thì lại khôi phục dáng vẻ khách sáo hỏi dùng tại chỗ hay mang về. Cô giáo kia sững sờ nói mang về, cậu thuận tiện bỏ vào túi rồi bỏ thêm ống hút vào trong. Thẩm Mặc dù sao cũng đã làm sáu năm, tất cả động tác đều thành thạo nhanh gọn, không chút chậm trễ, khi cô giáo kia vừa đưa tay nhận lấy trà sữa thì người đàn ông đứng bên cạnh chợt nói một câu "Hoan nghênh quý khách lần sau lại tới".
Sau đó hai người lại đi lên tầng, cùng nhau ngồi trong phòng làm việc.
Mặc dù biết rằng Thẩm Mặc không có ý gì với người phụ nữ kia, nhưng mà Lục Thừa Vũ vẫn có hơi ghen tị, hắn lập tức ôm lấy cậu hôn ngấu nghiến lên đôi môi trước mặt. Thế nhưng sau khi hôn xong, nhìn cánh môi của người mình yêu sưng đỏ chun chút thì hắn đột nhiên cảm thấy mình thật là ấu trĩ, nghĩ vậy hắn không khỏi bật cười.
- Hết chương 80 -