Edit: Mỹ Kiều | Beta: Lâm
–
“Lục tổng, anh không nhớ ba tôi sao?”
Môi của cô ả rất đỏ, có thể cảm nhận được son môi dính bết vào nhau, khiến người ta rợn tóc gáy. Cô ta cười khanh khách một lúc, mà Lục Thừa Vũ đang ngồi sau bàn làm việc lại lạnh hết cả người. Đầu óc hắn trống rỗng trong nháy mắt, nhưng hắn nhanh chóng buộc mình khôi phục lí trí. Cơ bắp toàn thân khẩn trương bởi vì vị khách không mời này, hắn cảnh giác mà nhăn mày lại, hô hấp cũng trở nên nặng nề không ít.
“Cô là ai?” Hắn lặp lại câu hỏi vừa nãy, không để lộ ra tâm trạng của mình.
“Ôi chao, quý nhân thật là hay quên mà.” Sự im lặng như vậy khiến cho cô ta có chút tiếc nuối, nhưng trên mặt vẫn cười nắc nẻ như cũ. Cô ta đóng cửa phòng lại rồi bước đến bàn làm việc kéo ghế ngồi xuống.
“Lục tổng đã quên thật sao?”
“Tôi không quen biết cô.” Đôi mắt hắn sắc bén như chim ưng, hắn mím chặt môi, sắc mặt đen lại. Trái tim đập dữ dội, hắn đổ mồ hôi lạnh nhưng lại không để lộ ra bất cứ biểu hiện sợ hãi nào.
“Nhưng anh biết ba của tôi.” Dù người đàn ông trước mặt có thái độ ra sao thì người phụ nữ này vẫn không bị dọa chút nào. Cô đã đoán được hắn sẽ tỏ ra thái độ như vậy, tay cô ta đưa ra lấy ly trà không thuộc về mình nhấp một ngụm, “Con trai của anh đã lấy đi trái tim của ba tôi, anh quên nhanh như vậy sao?”
Ánh mắt Lục Thừa Vũ đột nhiên lóe lên, tim đập lệch một nhịp.
Sự lo lắng từ đáy lòng dâng lên, nhưng hắn vẫn không chịu thừa nhận. Ngược lại sắc mặt càng thêm lạnh lùng. Ánh mắt sắc bén như dao, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Tôi vốn không biết cô đang nói gì, nơi này không phải nơi cô có thể tới, mời cô rời khỏi đây ngay lập tức.”
Bởi vì tức giận mà bàn tay hắn nắm chặt đến mức phát run.
“Ôi chao, thật là vịt chết mỏ vẫn cứng nha.”
Bất mãn với thái độ của hắn, cô ả nhíu mày, sắc mặt trở nên khó coi. Nhưng cô đã bước đến đây thì đương nhiên đã có sự chuẩn bị rõ ràng. Thấy Lục Thừa Vũ không có ý thừa nhận, cô ta lấy chiếc túi xa xỉ để lên bàn, ngón tay thon dài mở khoá kéo, rút ra một tờ giấy kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa của mình.
Thấy tờ giấy kia, sắc mặt của Lục Thừa Vũ lập tức tái nhợt.
“Đây là hợp đồng anh và ba tôi đã kí đúng không? Nhìn đi, hợp đồng còn có chữ ký và cả dấu vân tay của Lục tổng, anh xem có phải không?”
Tờ giấy được mở bung ra, phía dưới hiện rõ tên của Lục Thừa Vũ được viết bằng nét chữ mà hắn đã quá quen thuộc. Dấu tay đỏ như kim châm kia đâm vào mắt hắn. Sững sờ một lúc hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Cô muốn làm gì?” Hắn nói một cách khó khăn, như có gì mắc kẹt trong cổ họng.
“Tôi à, tôi muốn có tiền.” Có lẽ cảm thấy mình đã thắng, nụ cười trên mặt cô ta trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, “Lục tổng, anh chi một ngàn hai trăm vạn mua một mạng của ba tôi, anh nghĩ từng ấy là đủ ư?”
Cô ta không thèm quan tâm đến tính mạng của ba mình, trong ánh mắt chỉ toàn là vẻ tham lam, cặp mắt kia nhìn chằm chằm vào bộ quần áo đắt tiền của người đàn ông rồi liếm môi như thể nhìn thấy con mồi, “Người ngay thẳng không nói vòng vo, cho tôi một 1000 vạn, tôi sẽ không bao giờ tìm anh nữa, thế nào?”
“Cô nằm mơ!” Bàn tay hắn siết chặt lại, đột nhiên đập xuống mặt bàn thật mạnh, âm thanh lớn đến mức mặt đất cũng muốn run lên. Lục Thừa Vũ đứng phắt dậy, thân hình cao lớn gần như che đi một nửa ánh sáng. Hắn tức giận trừng mắt, hít thở nặng nề nói: “Tôi và ba cô đã ký hợp đồng, cô đừng mơ tưởng lấy một đồng nào từ tôi!”
“Hợp đồng?” Cô ta nhíu mày, cầm tờ giấy mỏng mà không khỏi cười nhẹ một tiếng. “Đây là hợp đồng anh và ba tôi đã ký, hiện tại ba tôi đã chết, hợp đồng này cũng không còn hiệu lực.” Cô ta không quan tâm, trực tiếp đem tờ giấy trong tay xé nát. Mảnh vụn rơi xuống nền, cô ta lộ vẻ kinh ngạc, “Ôi chao, hợp đồng mất rồi.”
“A đúng rồi, này chỉ là bản sao thôi”
Giày cao gót dẫm lên mảnh giấy kia, là mảnh giấy có tên của ba mình. Cô ta không để ý mà tiếp tục nhìn người đàn ông đang thở hổn hển, “Một nghìn vạn, chuyện này coi như xong, anh nói xem?”
“Cô! Nằm! Mơ!” Lục Thừa Vũ không sợ đối phương mà lạnh lùng phun ra ba chữ. Hắn biết rõ hạng người này chính là đỉa hút máu, cho đi lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, cả đời đều không thể thoát khỏi.
Hắn sẽ không bao giờ để lại cho mình mắc vào những rắc rối như vậy.
“Nhiều nhất 500 vạn, tôi muốn cô giao ra tất cả mọi thứ.”
“Anh đây là đuổi ăn xin à?” Cô ta kinh ngạc chớp mắt, không nghĩ tới một ông chủ lớn lại có thể keo kiệt đến như vậy, sắc mặt trở nên khó coi, “Lục tổng, tôi cho anh một tuần để suy nghĩ kỹ, sau khi nghĩ xong thì chuyển tiền vào tài khoản này thế nhé.”
Cô ta rút tấm danh thiếp đặt ở trên bàn, đoạn kéo ghế đứng lên, “Nếu không chuyển cũng không sao, tôi có cách khác làm anh phải chuyển.”
“Chỉ là đến lúc đó… Mọi việc có thể không đơn giản như vậy.”
Cô ta uy hiếp nhìn Lục Thừa Vũ trong chốc lát, sau đó lại cười khẽ một tiếng rồi xoay người rời đi. Gót giày đạp xuống sàn phát ra tiếng vang chói tai. Ngay khi cô ta định mở cửa thì người đàn ông đứng đó trầm giọng nói: “Ba cô nếu ở trên trời có linh thiêng…”
“Người cũng đã chết, có linh cũng không làm gì được. Hơn nữa, ông ta vốn phải để lại tiền cho tôi, hiện tại tôi tới đây tìm anh đòi không phải là như ý nguyện của ông ta sao?”
Cô ả cười nhạo một tiếng rồi kéo cửa đi ra ngoài. Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Lục Thừa Vũ. Hắn đứng quay lưng không làm bất kỳ động tác nào, cứ như một bức tượng, ánh mắt cũng không còn tiêu cự. Đầu óc bị bao trùm bởi lo lắng cùng bất an, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hô hấp nặng nề gấp mấy lần. Hắn không biết mình đã đứng bao lâu, đến khi thư ký gõ cửa thì hắn đã mất hết sức lực, hai chân mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế.
Dù hắn có trấn định như thế nào đi nữa thì khi đón Thẩm Mặc về nhà, sắc mặt vẫn có hơi không dễ nhìn lắm.
Từ khi bệnh của Thẩm Trạch Hiên được trị khỏi, quan hệ của Thẩm Mặc và Lục Thừa Vũ tốt lên rất nhiều. Lục Thừa Vũ hắn lúc nào cũng dịu dàng, luôn hướng về cậu mà mỉm cười, nhưng hôm nay hắn cứ luôn thất thần, gương mặt tái nhợt còn trông rất khó chịu. Hắn vẫn đang cười, nhưng nụ cười kia rất miễn cưỡng, bất kì ai cũng có thể nhìn ra hắn đang giả vờ.
Ban đầu Thẩm Mặc còn đang nghĩ có phải công ty Lục Thừa Vũ xảy ra chuyện gì hay không, nhưng khi về nhà thì hắn lại không giải quyết công việc nên trong lòng cậu nảy sinh đôi chút nghi ngờ. Cậu cũng không thích xen vào chuyện của đối phương quá nhiều nên dù nhận ra điều bất thường cũng không mở miệng hỏi, mà vẫn nấu cơm giặt giũ như bình thường.
Đến khi hai người lên giường, cậu mới hỏi thăm một câu.
“Hôm nay có chuyện gì không vui sao? Tôi thấy sắc mặt của anh không được tốt lắm…”
Nhưng chỉ một câu như vậy đã làm trái tim của Lục Thừa Vũ lại lệch đi nửa nhịp. Hắn thậm chí còn muốn kể hết đầu đuôi mọi việc cho Thẩm Mặc nghe, nhưng nghĩ tới lời uy hiếp của người phụ nữ kia, hắn lại im lặng. Hắn không thể làm như vậy. Hắn là Lục Thừa Vũ, trách nhiệm của hắn là phải xử lý tốt chuyện này. Tâm tư của Thẩm Mặc vốn nhạy cảm, nếu biết được chuyện này chỉ sợ cậu không chịu nổi…
“Có vài việc vặt… Chỉ là hơi bực mình thôi.” Hắn chật vật cong khóe môi lộ ra một nụ cười gượng gạo. Sau đó giang tay ôm lấy thân hình vừa mềm mại vừa ấm áp của đối phương vào lòng ngực, dùng sức hôn lên hai cánh môi mềm mại, “Không có gì nghiêm trọng đâu, em đừng lo lắng…”
Sự lo lắng trong mắt Thẩm Mặc không hề vơi đi mà còn nhiều hơn. Cậu chưa bao giờ thấy Lục Thừa Vũ bị ai chọc tức đến mức này, trong lòng có hơi luống cuống. Tuy nhiên, cậu lại không hiểu công việc của Lục Thừa Vũ nên không thể đưa ra lời khuyên hữu ích nào mà chỉ để yên cho hắn ôm, cậu chỉ có thể an ủi hắn bằng cách chủ động ôm lấy eo của đối phương.
Hai đôi môi kề lên nhau, đến cả hơi thở cũng hòa quyện lại. Bọn họ hôn một lúc lâu nhưng vì đang có chuyện buồn nên cũng không có ý tiến thêm bước nữa, chờ cho cơn buồn ngủ ập đến rồi cũng lập tức tắt đèn cùng nhau nhắm mắt lại.
Thẩm Mặc ngủ rồi, còn Lục Thừa Vũ thì thức trắng cả một đêm.
Người phụ nữ kia dù không quay lại nhưng hắn vẫn cảm thấy không yên tâm, không có việc gì lại cầm tấm danh thiếp nhìn chằm chằm. Bảy ngày trôi qua như là cực hình, lại nhanh như bóng câu qua khe cửa.*
(*白驹过隙- ý nói thời gian trôi qua nhanh như bóng vút qua khe cửa).
Cuối cùng hắn chỉ đành chuyển 500 vạn như đã nói vào tài khoản trước.
Tiền vừa được chuyển thì ngay lập tức có một cuộc gọi đến.
Mí mắt hắn giật giật, tay cũng hơi run lên. Hắn vẫn trả lời cuộc gọi nhưng lại không nói gì mà chỉ im lặng nghe.
“Lục tổng, tôi đã nhận được tiền, đáng tiếc chỉ có 500 vạn.”
“Tôi có thể cho anh thêm một cơ hội bù đắp, nhưng chỉ giới hạn trong 1 tiếng… Sau 1 tiếng trôi qua, ha ha…”
Cô ta không nói gì nữa nhưng tiếng cười lại tràn đầy sự uy hiếp. Lục Thừa Vũ siết chặt tay khàn giọng nói: “Tôi sẽ không đưa cho cô thêm một đồng nào nữa, nếu khôn ngoan thì cầm 500 vạn này rồi biến khuất khỏi mắt tôi. Còn nếu như cô không biết điều thì…”
“Ầy, vậy thật sự không còn biện pháp nào khác.” Cô ả thở dài tiếc nuối không kéo dài cuộc gọi nữa mà trực tiếp cúp máy, không hề sợ rằng sẽ không lấy được số tiền còn lại. Di động vang lên tiếng tút tút, Lục Thừa Vũ mím chặt môi.
Dòng máu đỏ tươi từ lòng bàn tay chảy xuống, từ từ thấm ướt bàn tay đang siết chặt bên người.
– Hết chương 65 –