Editor: Fishmill | Beta: Lâm
–
Cậu nghĩ rằng hắn sẽ trở về muộn, vì hắn không làm ở công ty được 2 tháng rồi, nhưng lại không ngờ trong khoảng thời gian này có nhiều chuyện xảy ra khiến hắn không vui như vậy, chưa đến 5 giờ Lục Thừa Vũ đã vội vàng chạy về. Có vẻ như mọi việc đều đã được giải quyết êm đẹp, đêm qua hắn có vẻ mệt mỏi nhưng hôm nay lại trông rất có tinh thần. Vừa vào cửa đã vội hôn lên gương mặt của Thẩm Mặc, kế đó lại nhịn không được mà xoa nhẹ lên đỉnh đầu của cậu.
Sau đó Lục Thừa Vũ mới cúi xuống tháo đôi giày da đã đi cả ngày ra.
Trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi mè đen, hắn ngửi được hương thơm đang lượn lờ trong nhà. Hắn cảm thấy mùi hương quen thuộc nhưng lại không thể phân biệt được đó là mùi gì. Đặt xấp công văn lên tủ giày xong xuôi, hắn quay lại nhìn người nãy giờ còn đeo tạp dề, chính là Thẩm Mặc, rồi cười hỏi cậu: “Em đang nấu gì mà thơm vậy?”
“Tôi có mua chút hạt mè về xay nhỏ ra thành bột mè. A đúng rồi còn có đậu phộng đã rang chín vàng nữa, áng chừng giờ cũng đã nguội bớt rồi, chập tối anh có thể nếm thử một chút…” Thẩm Mặc chớp chớp mắt, như là nhớ tới cái gì đó, cậu bước tới bên cạnh tủ lạnh trong bếp rồi cao giọng nói vọng ra, “Anh còn nóng không? Xôi mè trong tủ lạnh đã được ướp lạnh rồi đó, anh ăn trước một ít đi, vừa lúc tôi cũng đem mấy món đồ ăn kia ra xào lại một chút.”
Lục Thừa Vũ đang cởi tây trang ra, nghe thấy cậu nói thế liền nói “Được”, sau đó đem quần áo thấm không ít mồ hôi vắt lên lưng ghế.
Thấy hắn trời nóng như vậy mà còn phải mặc bộ đồ vừa nghiêm chỉnh vừa kín mít đó, ngay cả Thẩm Mặc cũng nhịn không được mà phải nhíu mày. Cậu đặt mè xuống, sau đó đi tới phía sau lưng sờ lên tấm lưng đã thấm ướt đẫm cả áo sơ mi của hắn. Hắn có lẽ cũng cảm thấy nóng nên đứng ngay trước máy điều hòa một chút, sau khi cơn nóng dịu đi hắn lập tức đi đến bên bàn, kéo ghế ra và ngồi xuống cầm lấy muỗng nhỏ bắt đầu ăn xôi mè.
Món ăn ướp lạnh này tuy ngọt song lại không bị ngấy, thậm chí có cảm giác như là đang ăn ly sinh tố tươi ngon vậy. Lục Thừa Vũ múc mấy muỗng lớn, có lẽ là nghĩ tới cuộc đối thoại tối qua thế là khóe môi lại không nhịn được mà nhếch lên. Do thời tiết oi bức, không thể kéo cửa trượt lên được nên hắn có thể dễ dàng thấy được bóng dáng đang bận rộn ở phía sau. Cơn khó chịu trong lòng đã được thay thế bằng sự ấm áp, hắn khẽ mím môi, giấu hết tất cả những suy nghĩ phức tạp khác thật sâu vào đáy lòng.
Vì gia đình ấm áp này, tất cả đều đáng giá.
Những vấn đề rối rắm đã được buông xuống, ý cười trên mặt Lục Thừa Vũ cũng nhiều hơn. Hắn cũng đã từng học ở một trường đại học, mặc dù đó không phải là trường đại học mà Thẩm Trạch Hiên thi đậu, nhưng cũng là một trong những trường thuộc top đầu ở Trung Quốc. Trong bữa tối, ba người cùng nhau trò chuyện về cuộc sống thời đại học và một tương lai tràn đầy hy vọng. Hắn đã chủ động tiếp nhận vai trò của một “người cha” khác, dùng giọng điệu quan tâm và nghiêm nghị khi giải thích những điều cần chú ý – chẳng hạn như không được lơ là trong việc học hay nên chăm chỉ tập thể dục điều độ.
Thẩm Trạch Hiên đều ghi nhớ từng câu từng chữ, trông rất ngoan ngoãn nghe lời.
Vào đại học thì sẽ không còn nhiều cơ hội để cả nhà quây quần bên nhau như thế này, vậy nên kỳ nghỉ cuối cùng này rất đáng quý. Bữa tối xong xuôi, cả nhà cùng nhau thu dọn, rồi lại cùng nhau ngồi ăn chút trái cây. Mặc dù biết rất rõ là không thể mang quá nhiều đồ đến trường, nhưng Thẩm Mặc vẫn cẩn thận viết ra danh sách các đồ vật cần thiết, xong lại lôi kéo Lục Thừa Vũ cùng đi siêu thị với mình.
Cậu luôn lo lắng chất lượng chăn đệm của trường không tốt, do dự thật lâu cuối cùng cậu quyết định mua một chiếc chăn lụa trước tiên. Đã chăm sóc cho Thẩm Trạch Hiên được 6 năm, đột nhiên phải xa nhau khiến cho cậu có chút không quen. Cậu đi khắp siêu thị, đi mua tất cả các vật phẩm trong danh sách, cho tới khi Lục Thừa Vũ không nhịn được ngáp một cái cậu mới chịu dừng lại trở về nhà với một xe đầy ắp hàng hóa.
Thời gian kì nghỉ không còn nhiều nữa là đến ngày tựu trường.
Quần áo và các vật dụng cần mang theo được nhét vào trong cốp của chiếc SUV, khiến cho lốp xe sau trông có vẻ như muốn xẹp tới nơi. Giống như nhiều gia đình khác, Lục Thừa Vũ tự mình lái xe cùng Thẩm Mặc đưa Thẩm Trạch Hiên thẳng đến thủ đô. Đi xe từ phương nam đến phương bắc rất là xa, tuy rằng ba người bọn họ đã đi ra khỏi nhà từ sớm lúc 6 giờ sáng, nhưng lúc đến thì đã muộn rồi. Giờ này không còn thích hợp để đi đến trường nữa, nên ba người bọn họ quyết định ở khách sạn nghỉ ngơi một đêm thật tốt rồi mới đến trường báo danh.
Những việc vụn vặt khi báo danh đều có thể xử lý dễ dàng, Lục Thừa Vũ không cần phải đưa Thẩm Mặc về sớm. Hắn từng đến thủ đô rất nhiều lần, có đi công tác cũng có nghỉ phép, ít nhất hắn cũng khá quen thuộc với thủ đô. Nhưng Thẩm Mặc lại ít khi ra cửa, chỉ nghe nói qua không ít địa danh nổi tiếng nhưng chưa bao giờ tự mình đặt chân qua.
Hiếm có dịp đến đây, thế nên không cần phải vội vàng rời đi. Vì trường Thẩm Trạch Hiên đã khai giảng nên một nhà ba người không thể đi cùng nhau, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng cuộc sống hai người lại là một kiểu tận hưởng khác. Lục Thừa Vũ im lặng dẫn Thẩm Mặc đi tham quan hết một vòng thủ đô, không có ai nhận ra họ, vì vậy hắn và cậu có thể tay trong tay cùng nhau đi dạo.
Vì chuyện lúc trước của Thẩm Trạch Hiên, thái độ của Thẩm Mặc đối với Lục Thừa Vũ nom tốt hơn trước rất nhiều. Hai người ban ngày đi chơi khắp nơi, đói bụng thì tắp đại vào quán ven đường, gọi mấy món ngon nhất trong quán rồi cùng nhau thưởng thức, tối thì về khách sạn tắm rửa cho sạch mồ hôi, bụi bặm. Nếu mệt mỏi cứ cùng nhau nghỉ ngơi sớm, còn nếu không mệt cũng có thể tình nùng ý mật với nhau.
Khi đi du lịch mà không có Thẩm Trach Hiên cả hai đều không cảm thấy có gì khác biệt, nhưng khi trở về nhà, hai người đều cảm thấy như thiếu một thứ gì đó. Thẩm Mặc nhịn không được vội gọi video với Thẩm Trạch Hiên đang trong khóa huấn luyện quân sự, Lục Thừa Vũ ngoài miệng nói không nên quấy rầy đối phương nhưng lại đi tới bên cạnh Thẩm Mặc ôm eo cậu ngồi gọi video cùng cậu.
Huấn luyện quân sự rất là mệt, chỉ mới trôi qua có mấy ngày mà Thẩm Trạch Hiên đã từ một cậu bé trắng trẻo đáng yêu bỗng trở nên đen hơn một chút, cậu ta như đã trưởng thành, còn rất ra dáng đàn ông trong bộ rằn ri. Thầm Mặc sợ cậu ta phơi nắng đến phát ốm nên luôn miệng lải nhải dặn dò phải dùng chút đồ chống nắng, xong rồi lại lo lắng cậu mặc quá kín nóng quá rồi lại nổi rôm, mà Lục Thừa Vũ lại cảm thấy đàn ông con trai phải nên như vậy, song cũng cổ vũ Thẩm Trạch Hiên một phen.
Sau khi cuộc sống hai người dần trở nên quan thuộc, một số ưu điểm cũng dần trở nên nổi bật. Người đàn ông sáu năm luôn giữ quy củ dường như đột nhiên trở về như thuở mới yêu, hắn cùng Thẩm Mặc có thể quấn lấy nhau ở bất kỳ đâu trong ngôi nhà này. Không cần phải cố kỵ Thẩm Trạch Hiên, Thẩm Mặc cũng không còn cảm thấy áp lực như trước nữa, sự thẹn thùng đã bớt đi rất nhiều. Hai người bọn họ rõ ràng không phải là thanh niên tuổi đôi mươi mà tâm ý tương thông với nhau, nhưng lại có dấu hiệu cây cổ thụ nở hoa*. (*mean: già rồi mới biết yêu là gì ó)
Những vấn đề của công ty mà Lục Thừa Vũ đề cập đều đã được giải quyết, mặc dù hằng ngày hắn vẫn đến công ty như thường lệ, vẫn phải tham gia các cuộc họp như cũ, nhưng không cần phải làm việc vất vả như trước nữa. Hắn luôn tan làm về sớm, trước tiên đi siêu thị mua đồ ăn xong sau lại đến tiệm trà sữa đón Thẩm Mặc về nhà.
Dường như mọi thứ đều đang diễn ra theo hướng tốt đẹp.
Bí mật đã từng làm hắn bất an, làm hắn sợ hãi rốt cuộc bị giấu kín hoàn toàn ở đáy lòng. Nếu không cố tình suy nghĩ thì nó cũng sẽ không xuất hiện trong đầu giống như trước kia nữa. Lục Thừa Vũ thậm chí đã lên một kế hoạch cho tương lai – sau khi đầu tư vào một vài công ty hắn sẽ từ chức, qua mấy năm chờ Thầm Mặc 40 tuổi sẽ cùng nhau du lịch vòng quanh thế giới, hoặc cùng nhau mở một tiệm trà sữa cũng tốt.
Hắn đã không còn khát cầu nào khác, chỉ nghĩ đến việc đối xử tốt với Thẩm Mặc, đền bù hết những sai lầm trong quá khứ.
Trước khi người phụ nữ đó tìm đến công ty của hắn, cuộc sống của Lục Thừa Vũ vô cùng thoải mái an nhàn.
Hắn quả thực rất sợ, dù gì thì nguồn gốc trái tim kia có lai lịch bất chính, là ép buộc lấy từ cơ thể một người sống sờ sờ, trả giá cho việc cứu sống một mạng người là một mạng sống khác bị cướp đi. Nhưng mà tình huống lúc đó lại không cho phép hắn được do dự. Hắn vô số lần tự an ủi mình rằng hết thảy đều là anh tình tôi nguyện, hắn trả tiền, mà người bố đơn thân kia cũng là cam tâm tình nguyện.
Cam tâm tình nguyện bán đi trái tim của mình, để giúp cho đứa con gái bé bỏng gặp được thần tượng của nó.
Nói cho cùng thì đây không phải là một cuộc giao dịch bình thường, phải mất một thời gian dài để đàm phán. Bác sĩ làm nhiệm vụ đàm phán trung gian cũng vô cùng có kinh nghiệm về việc này, nhưng hầu hết chỉ là những trường hợp mua bán đơn giản như là bán đi nửa lá gan, bớt 1 quả thận, còn trường hợp bán tim như thế này thì lại là lần đầu tiên. Các thủ tục mua bán đều được chuẩn bị cẩn thận, cho đến thời điểm thích hợp mới tiến hành giải phẫu.
Hắn cũng là một người cha, mặc dù Thẩm Trạch Hiên luôn gọi hắn là “chú”, nhưng hắn đã sớm coi cậu ta như con trai ruột của mình. Khi đối diện với người đàn ông phờ phạc và tiều tụy kia, quả thực hắn có thể thấu hiểu phần nào nỗi đau này. Cứ cho là Lục Thừa Vũ muốn mua một mạng người, nhưng người cha kia trước sau đều luôn rất bình tĩnh. Hai người trò chuyện rất nhiều, đến cuối cùng như thể đã trở thành bạn bè tốt với nhau vậy. Mà nói chuyện càng nhiều Lục Thừa Vũ lại càng cảm thấy buồn rầu.
Hắn không thể tưởng tượng được người đàn ông này đã đau khổ đến mức nào khi phải bán trái tim của mình. Hắn không thể hiểu được người đàn ông này yêu thương cô con gái chỉ là kẻ theo đuổi ngôi sao một cách mù quáng đến mức nào mà lại sẵn sàng bán trái tim mình chỉ để giúp con gái thực hiện ước mơ.
Hắn cho anh ta 1300 vạn.
Một trăm vạn dùng làm phí môi giới, mà một ngàn hai trăm vạn còn lại là chi phí mua trái tim, toàn bộ đều chuyển vào tài khoản của người đàn ông đó. Lục Thừa Vũ để lại chút thời gian cho đối phương chuẩn bị, kết quả cuối cùng của cuộc giải phẫu chỉ có một đó là chết, mãi mãi chẳng thể nào tỉnh lại được nữa. Hắn từng nghe bác sĩ nói người đàn ông hèn mọn này đáng thương biết bao, dù sao cũng là quyết định bán tim, vì thế ngay cả gan, thận, phổi đều quyết định bán không để lại gì cho bản thân. Nếu da thịt trên người cũng có thể đổi tiền, chỉ sợ anh ta cũng đồng ý bán luôn.
Mà từ đầu đến cuối, cái đứa con gái điên cuồng vì thần tượng kia vẫn không xuất hiện. Ngay cả khi tiền được chuyển vào tài khoản cũng không thèm xuất hiện.
Đầu óc hắn bị tê liệt hoàn toàn, những nỗi sợ hãi kia cuối cùng cũng bị đè ở đáy lòng, theo thời gian trôi đi chậm rãi biến mất. Khi thư ký đi vào thông báo có người tìm hắn thì Lục Thừa Vũ vẫn không nghĩ rằng người đến tìm hắn lại là đứa con gái ấy.
Đó là một người phụ nữ xa lạ, không nhiều tuổi nhưng ăn mặc rất chững chạc, từ đầu đến chân toàn là đồ hàng hiệu.
“Cô là ai?” Hắn xác định mình chưa gặp người này bao giờ, lông mày cũng nhíu lại.
Đôi môi nữ nhân tô một lớp son đỏ chót, trông như vừa uống máu tươi. Cô ả trông không phải là một người phụ nữ dịu hiền, giọng nói khàn khàn, tiếng cười khanh khách khiến cho đàn ông nghe cũng phải nổi da gà.
Ngay khi Lục Thừa Vũ định gọi thư ký cho người đến mời cô ta đi thì cuối cùng cô ta cũng lên tiếng:
“Lục tổng, anh không nhớ ba tôi sao?”
– Hết chương 64 –