Vô Ái Thừa Hoan

Chương 60




Edit: Snow | Beta: Thụy



Buổi sáng là Lục Thừa Vũ đưa Thẩm Trạch Hiên đi học nên cậu nhóc nghĩ rằng buổi chiều hắn sẽ tới đón. Nhưng khi đưa mắt nhìn đến dưới bóng cây thì lại thấy Thẩm Mặc, cậu nhóc lập tức mỉm cười bước nhanh hơn vài bước sau đó dứt khoát chuyển thành chạy chậm tới trước mặt Thẩm Mặc rồi thở dốc chào một tiếng “Ba”.

Thẩm Mặc mở dù để che nắng. Cậu cười đáp lại “Ừ” rồi giơ tay xoa nhẹ đầu tóc đổ chút mồ hôi của Thẩm Trạch Hiên, sau đó cùng nắm tay nhau đi đến trạm dừng xe buýt.

Thẩm Trạch Hiên bình thường đã cao nên lúc đứng chung một chỗ với Thẩm Mặc trông lại không đoán được tuổi. Cũng nhờ trên người Thẩm Trạch Hiên đang mang cặp sách, đường nét khuôn mặt có nét trẻ con mới lớn nên không thu hút quá nhiều sự chú ý của người đi đường.

Thẩm Trạch Hiên cứ như vậy mà để Thẩm Mặc nắm tay dẫn đi. Lúc trước đã trải qua quá nhiều cực khổ nên Thẩm Trạch Hiên mỗi lần được như vậy đều nắm rất chặt, như là sợ giây tiếp theo mình sẽ bị bỏ lại. Hệt như trong quá khứ bị chính những người thân của mình bỏ rơi. Nhưng hôm nay lại không giống như mọi khi. Trước đó, Thẩm Trạch Hiên lúc nào cũng cảm thấy vui mừng lẫn sung sướng. Còn hôm nay từ đầu đến cuối cậu nhóc đều nhìn sườn mặt của Thẩm Mặc bằng ánh mắt phức tạp, lời nói đến miệng rồi lại thôi.

Trong đầu tái hiện lại chuyện đêm qua, Thẩm Mặc không hề nói với cậu bất cứ điều gì nhưng Thẩm Trạch Hiên lại có thể xâu chuỗi toàn bộ sự việc.

Cõi lòng chợt nặng trĩu, cả đoạn đường không ai nói với ai câu nào. Thẩm Trạch Hiên yên lặng nhìn Thẩm Mặc. Thẩm Trạch Hiên còn nhỏ nên không đến nỗi nảy sinh ý nghĩ xấu xa với ba của mình. Chỉ là dùng ánh mắt dịu dàng mà nhìn cậu, hận không thể khắc sâu hình bóng này vào trong lòng mình. Thẩm Mặc cũng đã nhận ra sự im lặng của cậu nhóc, cậu nhẹ giọng hỏi có phải đêm qua nghỉ ngơi không tốt hay không. Thẩm Trạch Hiên cũng không phản bác mà ngầm thừa nhận lý do này.

Lúc về đến nhà lại phát hiện Lục Thừa Vũ vẫn chưa dậy.

Đây là điều rất hiếm thấy, người đàn ông này lúc nào cũng mang theo dáng vẻ tràn đầy năng lượng khi xuất hiện trước mặt bọn họ, nhưng nghĩ đến tình huống hôm qua nên Thẩm Mặc cũng không tính đi gọi hắn dậy mà là nhẹ nhàng đổi giày, đoạn đưa cho Thẩm Trạch Hiên que kem sau đó đi vào bếp. Cửa phòng bếp bị đóng lại ngăn đi tiếng nước và với tiếng dao va chạm trên thớt gỗ để không làm phiền người đàn ông trong phòng ngủ.

Thẩm Trạch Hiên ăn xong que kem cũng đi vào bếp.

Lần đầu tiên trông thấy Thẩm Mặc, trong lòng cậu nhóc cảm thấy cực kỳ khinh thường, thậm chí còn ra vẻ đầy gai nhọn muốn thăm dò giới hạn cuối cùng của đối phương. Song ở chung với nhau càng lâu thì Thẩm Trạch Hiên càng thấy hổ thẹn, hổ thẹn vì trước đây cậu cư xử ấu trĩ, cũng hổ thẹn vì giờ đây bản thân cậu bị bệnh.

Cậu liên lụy đến Thẩm Mặc.

Trong lòng đấu tranh tư tưởng một hồi rồi cuối cùng cậu cũng quyết tâm. Thẩm Trạch Hiên từng trơ mắt nhìn cha ruột của mình mất đi do bị suy tim, nỗi sợ hãi đó dường như khắc sâu trong lòng đến mức nằm mơ cũng sẽ vì đó mà bừng tỉnh. Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Thẩm Mặc vì cậu mà chịu khổ là trái tim của cậu như bị ai ném vào trong chảo dầu, cảm giác còn đau hơn cái chết.

Cậu làm sao có thể để Thẩm Mặc bị liên lụy được chứ.

Cuối cùng cậu nhóc lấy hết can đảm, đôi mắt cũng trở nên kiên định, cậu vốn dĩ chưa thành niên nên gặp tình cảnh như thế này tay cũng có hơi run rẩy.

Cậu từ từ đi tới bên cạnh Thẩm Mặc lấy một ít rau chân vịt rửa sạch.

“Ba ơi…” Giọng cậu lẫn với chút chua xót nhưng cũng ẩn chứa một nỗi niềm áy náy. Cậu thấp giọng gọi một tiếng, quả nhiên Thẩm Mặc lập tức quay đầu sang đây:

“Sao vậy? Hôm nay có chuyện gì không vui hửm?” Vẻ mặt cậu khó hiểu, Thẩm Mặc vốn đinh ninh rằng đêm qua cậu nhóc ngủ không ngon giấc nhưng xem ra là do có tâm sự. Vốn dĩ toàn bộ sự chú ý của Thẩm Mặc đều đặt hết lên người Thẩm Trạch Hiên, nên cậu nhóc chỉ nhíu nhíu mi một chút thôi cũng làm cho cậu lo lắng cả lên rồi.

“Không phải…”

Thẩm Trạch Hiên rủ mi mắt không biết phải nói thế nào, thế rồi lại im lặng trong chốc lát. Thẩm Mặc vẫn luôn nhìn cậu, trong bếp chỉ còn lại tiếng vòi nước đang chảy. Mãi đến khi Thẩm Mặc dần mất kiên nhẫn thì cậu nhóc mới từ từ mở miệng, giọng nói khàn khàn như yết hầu bị tắc nghẽn.

“Ba… Con không cần trái tim kia có được không…”

Đồng tử của Thẩm Mặc đột nhiên mở rộng, hai mắt mở to như không thể tin được.

“Lần trước mọi người nói chuyện… Con đều đã nghe. Ba ơi, con không muốn ba vì con mà phải chịu nhiều khổ sở như vậy…” Giọng cậu nhóc đã hơi nghẹn ngào do cảm thấy quá tội lỗi, đôi mắt cũng đã ngấn lệ tới nơi. Thẩm Trạch Hiên vẫn không dám nhìn đối phương, sợ mình sẽ không nhịn được mà khóc lên, cậu siết chặt tay thành nắm đấm tiếp tục nói: “Ba, con không muốn kéo theo ba…”

“Vốn dĩ bệnh này không thể chữa trị… mà nhóm máu của con… Chú Lục có tìm cũng không thấy…” Trái tim mãnh liệt đập liên hồi như muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhưng Thẩm Trạch Hiên vẫn mạnh mẽ đè xuống từng giọt nước mắt đang chực trào ra, cậu nhóc nhìn chằm chằm rau chân vịt trong tay của mình “Ba không cần phải chịu khổ vì con nữa…”

Trong bếp lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh.

Thẩm Mặc chưa bao giờ nghĩ đến Thẩm Trạch Hiên lại biết chuyện này. Trong đầu lập tức trống rỗng, cậu nhìn ra được Thẩm Trạch Hiên đã hạ quyết tâm, sẵn sàng từ bỏ mạng sống của mình, nụ cười trên môi cậu cũng không nở ra được nữa. Trong lòng tràn ngập chua xót, vừa cảm động lại vừa đau đớn. Cậu bình tĩnh nhìn Thẩm Trạch Hiên một lúc, cuối cùng mới nhẹ nhàng phát ra âm thanh. “Đứa nhỏ ngốc này…”

Cậu chầm chậm đưa tay lên xoa đầu Thẩm Trạch Hiên sau đó miễn cưỡng cười khổ, rồi thẳng tay kéo cậu nhóc với chiều cao không khác mình là mấy vào lòng.

“Ba sẽ không bỏ con đâu…” Lời còn chưa dứt thì Thẩm Trạch Hiên trong lòng cậu đã khụt khịt đồng thời vòng tay dùng hết sức lực ôm chặt lấy cậu. Thẩm Trạch Hiên có sức lực rất lớn, xém chút đã làm cho Thẩm Mặc bị ôm đến mức thở không ra hơi nhưng cậu lại không nói gì chỉ là tiếp tục vỗ nhẹ đầu Thẩm Trạch Hiên.

“Con là con của ba, ba là ba của con. Trạch Hiên ba không cho phép con chết, hơn nữa ba cũng không phải chịu khổ gì…”

“Ba rõ ràng không thích chú Lục!” Trong hốc mắt của Thẩm Trạch Hiên vẫn còn rưng rưng nước, cảm xúc phẫn nộ trên mặt cứ như một con sói con, cả người xù hết lông lên. Ánh mắt nhìn chằm chằm cậu lại cắn cắn môi, khó khăn nói: “Chú ta làm ra chuyện như vậy với ba mẹ của ba…”

Nghe đến đó sắc mặt của Thẩm Mặc trắng bệch. Cha mẹ chết là do tâm bệnh, cậu biết Lục Thừa Vũ không phải cố ý, nhưng dù gì cậu cũng là người thường nên thật sự không có cách nào để thuyết phục bản thân không hận hắn. Ánh mắt cậu đột nhiên mờ dần khiến động tác trên tay cũng dừng lại.

Thẩm Trạch Hiên thấy thế chợt ảo não nghĩ rằng mình nói không lựa lời. Nhưng lại không biết nói gì mới đúng nên chỉ có thể mở to mắt nhìn biểu cảm trên mặt ba mình. Vòi nước vẫn còn mở để rửa rau nhưng hai người lại không có tâm trạng để tâm đến.

Qua một lúc Thẩm Mặc mới thở dài một tiếng, cậu nhìn một vòng quanh bếp sau đó vỗ nhẹ đầu Thẩm Trạch Hiên hai cái, biểu hiện một biểu cảm phức tạp hiếm thấy.

“Có rất nhiều chuyện không chỉ đơn giản là thích hay không thích…” Đây chắn hẳn là lời thật lòng, cậu khẽ cười một cái rồi cúi đầu nhìn Thẩm Trạch Hiên trong lòng ngực mình, dùng ánh mắt ôn hòa trấn an: “Con còn nhỏ cho nên không hiểu. Nhưng con phải biết rằng ba không chịu khổ gì hết.”

“Đừng nghĩ nhiều cũng đừng thấy có lỗi. Việc con cần phải làm là vui vẻ mà lớn lên…”

Hai người ôm nhau, mồ hôi tuôn nhễ nhại nhưng cậu vẫn không buông ra mà trìu mến nhìn dáng vẻ lo lắng của Thẩm Trạch Hiên dành cho mình.

“Ba không mong chuyện của ba và chú Lục ảnh hưởng đến con, con cũng đừng cảm thấy chú Lục không tốt. Chú ấy đối xử với con thực sự rất tốt… Con xem mỗi lần chú ấy về nhà đều sẽ mang đồ ăn con yêu thích đúng không.”

“Đồ ăn vặt hay đồ uống trong tủ lạnh cũng là chú ấy mua cho con.”

Chắc là nghĩ tới kem khi trưa nên trên mặt Thẩm Mặc chợt lộ ra ý cười. Cậu nhẹ nhàng vỗ đầu Thẩm Trạch Hiên rồi cười: “Về việc chữa bệnh con không cần lo lắng, chú ấy chắc chắn sẽ tìm được.”

Cậu cho là Thẩm Trạch Hiên sẽ phản bác nhưng mà cậu nhóc lại thật sự lắng nghe những lời cậu nói, tuy nhiên trong tâm vẫn cứ nghĩ rằng trả lời của ba chỉ để mình an tâm. Cậu ta không nói lời nào mà càng ôm chặt lấy eo của Thẩm Mặc hơn, còn ụp cả mặt mình dính cứng ngắc vào ngực người nọ. Tim lại đập liên hồi, dường như có thể nghe thấy tiếng thình thịch đều từng nhịp. Nước mắt của Thẩm Trạch Hiên lại rơi xuống, thì thầm gọi “Ba”.

Lục Thừa Vũ cuối cùng cũng thức dậy. ư

Đương khi hắn mở to mắt thì phát hiện sắc trời bên ngoài đã tối, hắn lập tức nhảy xuống giường, đến quần áo cũng không kịp chỉnh sửa đã vội chạy ra bên ngoài. Sắc mặt nôn nóng, hắn đóng sầm cửa phòng ngủ, lầm bầm: “Không được… Trễ rồi! Còn chưa đón Thẩm Trạch Hiên nữa.”

Lời chưa dứt đã nhìn thấy cậu ta đang ngồi ở ghế sô pha ăn cà chua bi. Trong phòng khách chỉ có một mình Thẩm Trạch Hiên. Sắc mặt cũng không tốt lắm, cậu ngạc nhiên nhìn Lục Thừa Vũ một cái. Bầu không khí có chút xấu hổ, hắn chỉ cười ngượng ngùng, đầu óc vốn vẫn còn mơ hồ do chưa tỉnh ngủ hẳn. Cả người toát lên vẻ mệt mỏi, hắn lắc cái đầu rồi ngó trái ngó phải để tìm kiếm bóng dáng Thẩm Mặc.

Đúng lúc Thẩm Mặc vừa nấu ăn xong kéo cửa phòng bếp đi ra. Nhìn thấy Lục Thừa Vũ cậu mỉm cười đặt dĩa thức ăn trên tay xuống bàn rồi đi đến trước mặt hắn. Đến Thẩm Trạch Hiên đã tự giác đi tới giúp lấy chén đũa mà Lục Thừa Vũ vẫn ngơ ngác nhìn cậu.

“Em đi đón Trạch Hiên à…”

“Ừ, hôm qua anh ngủ không ngon nên tôi có không gọi.” Mi mắt cậu hơi rủ xuống, trên mặt vẫn chan chứa ý cười.

Cậu nhẹ nhàng chỉnh lại chỗ áo nhăn nheo, nhẹ giọng nói: “Anh đi thay quần áo đi, ngửi thấy mùi mồ hôi rồi…”

Lục Thừa Vũ vội vàng kéo cổ áo ngửi ngửi, xác thật là có mùi.

“Ngủ nóng quá…” Mặt hắn hiện lên tia xấu hổ, hắn vội vàng bổ sung: “Cơm nước xong anh thay chăn đệm ngay! Hôm qua cũng không cởi giày mà đã leo lên giường…”

Càng nói giọng hắn càng nhỏ hệt như đang chột dạ.

Trái lại Thẩm Mặc thì lại cười lên.

Cậu tỉ mỉ gấp gọn quần áo đã thay xong giúp đối phương rồi cong môi hối hắn nhanh đi đánh răng rửa mặt, rửa tay chuẩn bị ăn cơm. Lời dặn dò như vậy vào tai hắn lại nghe thành những lời âu yếm, hắn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Thẩm Mặc hình như nhớ ra cái gì đó bèn thuận miệng nói ra một cách bâng quơ: “Đúng rồi, chuyện bệnh của Thẩm Trạch Hiên… Có tiến triển gì không?”

– Hết chương 60 –