Vô Ái Thừa Hoan

Chương 42




Edit: Huyền | Beta: Mina 



Cắm chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ một cái lập tức cửa đã mở ra. Một luồng khí đặc biệt thuộc về căn hộ này phà vào mặt. Thẩm Mặc đứng nhìn ngẩn ngơ, dường như mỗi một nơi trong căn nhà này đều thấy được hình bóng của mình và Lục Thừa Vũ. 

Trước đây, cậu chưa bao giờ hối hận về ba năm đó. 

Nhưng bây giờ, mọi nơi trong căn phòng này đều hóa thành con dao sắc bén, từng nhát một đâm vào tim cậu. 

Tay nắm chặt con dao, cậu gồng mình bước vào, đến cả giày cũng không thay, ngồi vào ghế ở phòng khách. Một tay giữ mép bàn, một tay giữ trên trán, cậu như bị đóng băng, ngồi yên không động đậy, không ăn cũng không uống gì.

Não bộ chứa đầy mọi thứ, nhưng lại trống rỗng. Thẩm Mặc cảm thấy mình như đang lơ lửng, ngay cả bàn ghế trước mặt cũng rung chuyển; trong giây tiếp theo, cơ thể cậu trở nên nặng như sắt, khiến cậu không thể ngồi yên được. Con tim cậu đau, đau đến mức cả người run lên; nhưng không có nước mắt, một giọt cũng không có. 

Cậu cố gắng nhớ lại giọng nói và nụ cười của mẹ, nhưng nhận ra rằng tất cả những gì cậu nhớ được chỉ là khái quát. Lông mày của mẹ, những đường nét trên trán mẹ, thậm chí là kiểu tóc thường ngày của mẹ… Cậu đều không thể nhớ hết được. 

Sao lại… như vậy được? 

Bóng dáng của Lục Thừa Vũ dần hiện lên trước mặt cậu, thấy được bộ dạng như đang cười nhạo của đối phương. Cha của Thẩm Mặc ông ta vốn dĩ là sắp chết, chính cậu đã tự mình leo lên giường của người đàn ông đó để mà bỏ qua lần gặp mặt cuối cùng; mẹ của Thẩm Mặc chết cũng đúng lúc bù lại cho Lục An một mạng, còn phải cảm ơn đối phương đã cho 90 vạn tiền để chuộc mạng… 

Mỗi một chữ khắc vào trong tim cậu đều như một giọt máu chảy ra, nhưng vẻ mặt của cậu chỉ thêm thất thần. Vẫn chưa chuẩn bị cơm trưa, từ lúc về nhà cho đến bây giờ, cậu vẫn chỉ ngồi một chỗ, đến khi đồng hồ điểm đúng hai giờ chiều, cậu mới ngẩng đầu lên như thể có cảm nhận gì đó.

Vừa đúng ngày thứ sáu, trường cấp 2 sẽ tan học sớm hơn một chút. 

Thẩm Mặc từ từ đứng dậy. 

Cất con dao vào trong tủ, cậu đi xuống lầu, như mọi ngày, lên xe buýt, thậm chí còn nhường chỗ cho một bà lão. Trước cổng trường đã có một vài phụ huynh đứng chờ, nhưng cậu không nói chuyện với ai cả, chỉ im lặng đứng một bên cổng, chờ Thẩm Trạch Hiên ra tới.

Không có đứa trẻ nào lại không thích ngày cuối tuần, ngay cả một cậu thiếu niên trầm tính như Thẩm Trạch Hiên cũng từ trong trường chạy ùa ra, nhìn thấy Thẩm Mặc, cậu ta chạy đến ngã nhào ôm chầm lấy cậu như những đứa trẻ khác, nhưng mà thực sự là cũng có chút thẹn thùng, dừng lại trước mặt đối phương thở hổn hển. Cậu ta gọi một tiếng “Ba” rất tự nhiên, còn đưa tay ra nắm lấy tay Thẩm Mặc. 

Cậu ta ngẩng đầu lên mơ hồ nhận ra có chút kỳ lạ, bởi vì sắc mặt của Thẩm Mặc thực sự là trắng bệnh, đến một chút máu cũng không có. Nhưng không đợi cậu ta nhìn kỹ, người trước mặt đã nở một nụ cười như thường lệ, đưa tay vuốt nhẹ lên trán cậu ta.

“Đói chưa nào? Ba đưa con đi ăn cơm nha.”

Giọng nói rõ ràng là không có gì thay đổi, nhưng Thẩm Trạch Hiên lại nghe ra được vẻ lơ đãng ở trong đó. Cậu ta hơi nghi ngờ, nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi: “Nhưng mà chỉ mới ba giờ…”

“Tối nay ba với chú Lục có chút việc, nên là đi ăn cơm trước, được không?”, cậu lại nở nụ cười, nhưng ánh mắt đầy sự lạnh lẽo.

Thẩm Trạch Hiên hơi sững lại một chút. Cậu vốn dĩ rất nghe lời Thẩm Mặc, nhận thấy đối phương có điều gì đó muốn tâm sự, nên cứ ngoan ngoãn nghe theo như một chú mèo con vậy. Hai người dắt tay nhau đi, cậu ta thậm chí còn cảm nhận được động mạch ở lòng bàn tay đập từng nhịp từng nhịp. 

Lòng bàn tay của Thẩm Mặc, ra rất nhiều mồ hôi. 

Cậu thiếu niên được dẫn đến trước cửa tiệm KFC, cậu ta cũng không kén ăn, Thẩm Mặc cứ thế gọi lên cho cậu ấy một phần combo gia đình. Đồ ăn đã được mang ra rất nhanh, cậu đặt tất cả Coca-Cola, khoai tây chiên trước mặt Thẩm Trạch Hiên, còn bản thân chỉ yên lặng ngồi nhìn. 

“Con ăn nhiều vào, ba không đói.”

Thẩm Trạch Hiên dường như muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt cậu không được tốt nên cuối cùng cũng không nói gì, ngoan ngoãn cúi đầu ăn gà rán rồi khoai tây chiên. Gà vừa mới ra lò nên vẫn còn rất giòn, mùi vị cũng rất đặc biệt. Cậu ta cầm hai tay mà gặm hai đùi gà, hết lần này đến lần khác liếc mắt lên nhìn đối phương một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, giả bộ nghiêm túc mà ăn.

Lúc đầu Thẩm Mặc còn nhìn cậu ấy với ánh mắt hiền hòa, nhưng sau đó ánh mắt ấy lại dần mang một vẻ đau thương. Nụ cười trên môi dần tắt, cậu quay đầu nhìn đường phố bên ngoài cửa sổ, khẽ thở dài. 

Một mình cậu thiếu niên đúng là ăn không hết một phần lớn combo gia đình. 

Coca-Cola thì không mang đi, nhưng gà rán, khoai tây chiên và cả hamburger đều được gói lại mang về. Cậu ta vội vàng vào nhà vệ sinh rửa tay, sau khi rửa sạch hết dầu mỡ ở đầu ngón tay xong mới đến nắm lấy tay Thẩm Mặc. Thẩm Trạch Hiên chủ động giúp xách đồ đạc, cậu ta cố gắng tìm những chuyện vui ở trường kể cho Thẩm Mặc nghe, gần như là nói hết tên của tất cả mọi người trong lớp. Tuy nhiên, người đàn ông hay cười cười trả lời cậu đó bây giờ cứ ngẩn ngơ, chỉ có phản ứng khi nghe cậu ta gọi tên.

Lúc về nhà thì cũng tầm hơn bốn giờ rưỡi.

Bài tập cuối tuần không nhiều, Thẩm Trạch Hiên lập tức cất cặp vào trong phòng ngủ rồi chuẩn bị bắt tay vào học bài. Thẩm Mặc bình thường đều dặn cậu ta là đừng học quá sức, bởi vì cậu thiếu niên này thực sự là chăm chỉ quá sức, nếu cậu không thúc giục đi chơi, thì sợ là sẽ ở trong phòng ôn tập hết cả quyển sách. Nhưng ngày hôm nay, lúc đem cốc sữa ấm lên cho cậu ta xong, Thẩm Mặc lại không nói những lời như thường ngày——

“Trạch Hiên, sau khi chú Lục về, con không được ra khỏi phòng, biết chưa?”

“Ba và chú Lục, có chút chuyện cần phải xử lý… Chuyện của người lớn, con không cần phải để ý.”

Như là đã đưa ra quyết định, khóe môi cậu hơi nhếch lên, tay đưa lên vuốt nhẹ vầng trán của cậu thiếu niên. Dù đã cảm nhận được sự kỳ lạ, thậm chí trong lòng còn thấp thỏm không ít, nhưng Thẩm Trạch Hiên vẫn ngoan ngoãn vâng lời. 

Cửa phòng cậu thiếu niên đóng lại, trong khoảnh khắc bước đi đó, Thẩm Mặc thở dài một tiếng, chầm chậm ngồi xổm xuống, cậu ôm trán như thể đang vô cùng mệt mỏi. Nhưng ngay sau đó, cậu đứng dậy, đi đến chỗ cất dao lúc trước, lấy ra rồi từ từ nhét vào cổ tay áo khoác. 

Cậu thực sự không nghĩ ra được cách nào khác. 

Có lẽ từ lúc biết được sự thật, suy nghĩ nợ máu phải trả bằng máu đã chiếm hết cả đầu óc cậu, ngay cả sự nhắc nhở điên cuồng của lý trí cũng không có tác dụng. Cậu còn có thể làm gì được nữa…? Lục Thừa Vũ có tiền, Lục Thừa Vũ có quyền; còn Thẩm Mặc cậu không có cái gì cả. 

Cũng tính là báo cảnh sát, kiện lên tòa án, e rằng sẽ không bao giờ có cái ngày mà hắn phải chịu tội. 

Cậu thật sự không còn cách nào khác nữa rồi. 

Ngồi yên tĩnh trên ghế, cậu bình tĩnh nhìn ra cửa căn hộ. Lục Thừa Vũ thường là gần sáu giờ mới về đến nhà, nhưng hôm nay là thứ sáu, hắn sẽ về sớm hơn thường ngày một tiếng đồng hồ. 

Người đàn ông một tay kẹp cặp giấy tờ, một tay xách món tráng miệng ngọt mua từ tiệm bánh kem. Các nữ nhân viên của công ty gần đây dường như có vẻ nghiện món ăn vặt của chuỗi cửa hàng bánh ngọt này, cứ đến bữa trưa là họ tụ tập lại để gọi đồ ăn. Lục Thừa Vũ thấy mùi vị bánh ở tiệm đó quả thật là không tệ, hắn thì không có hứng thú gì, nhưng nhớ lại lúc trước Thẩm Mặc rất thích món ăn vặt này, hắn bèn cố ý đi đường vòng để mua về một ít.

Cũng tiện chia cho thằng nhóc ranh kia một phần. 

Tiếng bước chân quen thuộc ở ngoài hành lang vang lên, Thẩm Mặc cười nhẹ rồi vịn góc bàn đứng lên. Lục Thừa Vũ không hề biết bọn họ đã về, lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa. Có lẽ trên tay xách quá nhiều đồ, nên hắn tạm dừng một lúc. Chìa khóa còn treo trên cửa, hắn còn chưa rút ra, thì đã thấy Thẩm Mặc đứng ngay trước mắt, nhìn hắn với ánh mắt trừng trừng.

“Sao hôm nay về sớm thế…? Không phải năm giờ Trạch Hiên mới tan học à?”, người đàn ông thấy có chút nghi ngờ, nhưng ngay sau đó lại dịu dàng tươi cười, “À đúng rồi, ngày mai là cuối tuần, tan học sớm.”

“Tôi có mua chút đồ, xem xem em có thích không, có cả pudding với bánh kem. Tôi còn nhớ lúc trước em từng nói là thích bánh ngọt trà xanh, hôm nay vừa đúng mua được bánh nhân trà xanh… “

Hắn vừa nói lải nhải vừa rút chìa khóa trên cửa ra, rồi đặt cặp giấy tờ trên tủ giày. Lục Thừa Vũ cúi lưng cởi đôi giày da, nhưng lúc hắn đứng dậy một lần nữa, Thẩm Mặc vẫn đứng yên trước mặt không chút thay đổi, vẫn cứ tiếp tục nhìn hắn. 

Người đàn ông cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó kỳ lạ. 

Hắn thấy khó hiểu mà mang dép lê, khẽ cau mày.

“Thẩm Mặc… Làm sao vậy?”

Người trước mặt hơi nhếch môi, chỉ là nụ cười đó không phải là thật lòng, ngược lại chỉ hiện rõ sự lạnh lẽo. Trong ánh mắt mang một sự chế giễu, mí mắt Thẩm Mặc nhẹ rũ xuống, giọng khàn cất tiếng nói:

“Lục Thừa Vũ, tôi biết hết mọi chuyện rồi…”

Lông mày của người đàn ông nhăn nhíu lại. Hắn thuận tay khép cửa lại, đặt túi bánh kem sang một bên rồi bước lên mấy bước. 

“Sao? Sao vậy…?”

Thẩm Mặc khẽ thở dài.

“Tôi biết tất cả rồi… “, khẽ run rẩy, cậu rõ là đang cười, nhưng nước mắt lại cứ ứa ra. Nhìn cái người mà bản thân đã cận kề da thịt suốt ba năm nay, mối thù giết mẹ trong lồng ngực bùng cháy lên, nó chiếm lấy toàn bộ thân thể cậu như một đồng cỏ rực lửa—— 

“Chính anh là người đưa tôi vào cục Cảnh sát, đúng không? “

Giọng cậu không lớn, thậm chí còn rất nhỏ, nhỏ đến mức Thẩm Trạch Hiên ở trong phòng ngủ có lắng tai đến mấy cũng không thể nào nghe được. Nhưng một câu nói nhỏ nhẹ như vậy lại khiến cho Lục Thừa Vũ như bị sét đánh cứng cả người. 

Bước chân đột nhiên dừng lại, sắc mặt người đàn ông trở nên trắng bệch. 

“Chính anh đã hại mẹ tôi qua đời, đúng không? “Thẩm Mặc lại cười nhẹ một cái, dùng ngữ khí này lẩm bẩm thêm một câu. Rũ mắt xuống, rồi từ từ ngẩng lên, cậu bình tĩnh nhìn vào người đàn ông đầy tội lỗi ở trước mặt, những giọt nước mắt từ từ rơi xuống. 

“Lục Thừa Vũ, tôi đã cầu xin anh… “

“Tôi đã nói với anh rồi, tim mẹ tôi rất yếu… Tôi đã xin anh đừng nói với mẹ tôi rồi mà…”

“Tại sao anh cứ phải làm như thế chứ?”

Một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống má, trên mặt cậu vẫn còn mang nụ cười, nhưng trong mắt đã tràn đầy nỗi oán hận. Giọng nói trầm khàn, cậu khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: “Anh hận tôi cũng được… Nhưng tại sao lại để liên lụy đến mẹ tôi chứ?”

“Bà ấy chỉ mới 56 tuổi, ra đi sớm như vậy, đến lúc bị hỏa táng, mắt cũng không thể nhắm được…”

– Hết chương 42 –