Vô Ái Thừa Hoan

Chương 20




Edit: Rum

Beta: Thụy

-

Thật ra đã từ rất lâu rồi, giấc ngủ là một thứ xa xỉ hiếm có đối với Thẩm Mặc.

Áp lực mà cậu phải gánh trên người dường như muốn đè bẹp cậu, cho dù trong lòng đã suy sụp không thể gánh nổi nhưng cậu vẫn phải dồn hết sức lực cuối cùng để vùng vẫy. Bây giờ cả mẹ và ba đều đã mất, một khi quyết định tự kết thúc bản thân thì Thẩm Mặc sẽ có thể thoải mái nghỉ ngơi rồi.

Cậu đã không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa.

Cậu còn cái gì để sợ nữa đây? Ba mẹ sinh ra cậu đã đi xa, cậu không có con, cũng chẳng có người yêu mà một mình cô đơn bước đi.

Hơn nữa, cậu cũng sắp chết rồi.

Nghĩ đến đây, trong lòng cậu lại vui mừng đôi chút. Tồn tại đối với cậu có lẽ quá đỗi mệt mỏi và cay đắng, trái lại thì cái chết lại trở thành một sự giải thoát hiếm hoi.

Chăn gối được nhiệt độ của cơ thể làm ấm, túi chườm nước nóng đặt ở lòng bàn chân không ngừng lan tỏa hơi ấm. Thẩm Mặc khẽ nhúc nhích, kéo chặt chăn bông. Lúc đầu cậu nhắm chặt hai mắt, lông mi không ngừng run rẩy, hiển nhiên là ngủ không yên. Nhưng dần dần, khi cơ thể hoàn toàn thả lỏng, ngay cả mấy giấc mơ phiền phức kia cũng biến mất. Lúc này khuôn mặt tái nhợt của cậu cuối cùng cũng có chút hồng hào, Trịnh Văn Duệ cẩn thận giúp cậu vén góc chăn, sau đó vươn tay ra kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không rời đi mà ngồi yên lặng ở đó.

Ánh nắng bên ngoài ngôi nhà rất đẹp, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chim hót, trong phòng lại yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng hít thở yếu ớt của Thẩm Mặc. Cậu ngủ rất sâu, Trịnh Văn Duệ đứng dậy đi lại mấy vòng cũng không quấy rầy đến cậu, chỉ cọ cọ chăn rồi vùi mặt vào sâu hơn.

Mãi cho đến khi mặt trời lặn về đằng Tây, màn đêm đã buông xuống, cuối cùng Thẩm Mặc cũng tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.

Lúc này sắc mặt của cậu đã tốt hơn rất nhiều, có lẽ do vừa ngủ dậy nên ý thức của cậu vẫn còn chút mơ hồ. Cậu từ từ ngồi dậy, cầm lấy ly nước Trịnh Văn Duệ đưa cho rồi uống vài ngụm, sau đó nhẹ giọng nói cảm ơn, rồi lại tiếp tục cầm ly nước ngồi yên một hồi.

Dường như mạch suy nghĩ của cậu có phản ứng hơi chậm kể từ ban sáng, mặc dù tâm trạng không có gợn sóng gì, nhưng cậu vẫn suy nghĩ rất lâu trước khi hoàn toàn nhận ra ba mình đã qua đời vào đêm qua. Cậu cố gắng nhớ lại khuôn mặt của ba, nhưng ngẩn ngơ một lúc lâu cũng chẳng thể nhớ ra được bất cứ hình ảnh nào.

"A Mặc? Cậu đói bụng chưa? Có muốn ăn gì không?"

Trịnh Văn Duệ cầm lấy cốc nước trong tay cậu đi, tay thì nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cậu. Thẩm Mặc quay đầu lại theo bản năng, cậu sững sờ một lúc mới thì thào nói: "À... ừm, bình thường... tôi cũng không đói lắm."

"Bây giờ là mấy giờ... Tôi còn phải đi xuống dưới..." Cậu khẽ lắc đầu để tỉnh táo hơn chút đỉnh rồi nhấc chăn nép người qua một bên. Đồng hồ trên tường đã điểm tám giờ tối, cậu ngừng lại một chút, rồi lẳng lặng cụp mắt xuống.

"Ba tôi... ba tôi đi lúc nào?"

Đột nhiên cậu hỏi câu này khiến Trịnh Văn Duệ đang lấy quần áo trong tủ cho cậu cứng đờ người. Có vẻ như hắn đang rất lo lắng sợ Thẩm Mặc có gì đó bất thường, nhưng khi quay đầu nhìn lại, đối phương vẫn bình thản như đang hỏi tối nay ăn gì.

"...Lúc hai giờ sáng."

"Vậy à..." Thẩm Mặc khẽ gật đầu,kế đó cầm lấy quần áo mặc vào "Cũng đã qua mười tám tiếng rồi. Để tôi gọi điện đến nhà tang lễ, buổi sáng ngày mai sẽ xử lý ổn thỏa chuyện đám tang. "

"Ở đây cũng không có thân thích nào. Khi nào xong việc tôi sẽ đưa ba mẹ về làm lễ truy điệu." Dứt lời, cậu khẽ thở dài một hơi, như thể đang cảm thấy rất có lỗi với ba mẹ mình: "Tất cả là do tôi, giờ tôi còn chẳng về nhà được nữa..."

"A Mặc à..."

"Không sao, tôi hiểu." Thẩm Mặc cười nhẹ, cài lại từng chiếc áo cúc áo một. "Nhưng mà trong khoảng thời gian này có quá nhiều việc xảy ra, có lẽ tôi vẫn phải về quê. Bây giờ nộp đơn từ chức thì có đột ngột quá không? Tôi định làm xong hậu sự thì về luôn, không định ở lại thêm nữa. "

Trịnh Văn Duệ cau mày lại. Không phải hắn không hiểu cho Thẩm Mặc, nhưng khi nghĩ đến bệnh tình bây giờ của đối phương, hắn không thể kìm chế được lo lắng: "Nhưng còn cuộc phẫu thuật của cậu...? A Mặc, phẫu thuật ngoại khoa của bệnh viện chúng ta khá tốt, không thì cậu làm ở đây..."

"...Tôi sẽ đưa ba mẹ về trước. Ở ngoài lâu không tốt." Thẩm Mặc im lặng một lúc, cậu không muốn nói cho đối phương biết là mình không định sống thêm nữa, nhưng dù sao mấy năm qua hắn cũng là bạn tốt của cậu, có lẽ lời nói dối thiện ý sẽ phù hợp hơn so với nói sự thật. Vậy nên cậu cười nói: "Không sao đâu. Dù bây giờ tôi không có thời gian nằm viện nhưng tôi có uống thuốc mà. Khi nào xong việc, tôi sẽ đến bệnh viện để khám. Nếu không có gì thay đổi thì... cậu biết đấy, đây chỉ là ung thư không di căn thôi, không cần lo lắng quá đâu."

"Để tôi trở về cùng cậu đi... Dù sao thì..."

Trịnh Văn Duệ vẫn còn muốn thuyết phục cậu ở lại đây phẫu thuật, nhưng Thẩm Mặc lại đổi chủ đề. Cậu cầm lấy tấm chi phiếu đặt ở đầu giường, nhìn kỹ một lúc rồi giơ lên ​​nói: "Ngày mai tôi đến ngân hàng, tôi trả lại số tiền đã mượn của cậu qua Alipay được không? Thật sự rất cảm ơn cậu trong khoảng thời gian này..."

"A Mặc..."

Bỗng nhiên Trịnh Văn Duệ cảm thấy có chút bất lực.

Dù sao hắn cũng không phải là người thân của Thẩm Mặc, không có tư cách xen vào cuộc sống của cậu, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đoạn vỗ vỗ bả vai đối phương tỏ vẻ không cần khách sáo như vậy.

Thẩm Mặc mỉm cười.

"Cậu cũng đã ở lại với tôi cả một ngày rồi, thế nên mau về đi. Tôi đi xuống đó xem có thể làm mấy cái thủ tục này nọ với nhận giấy chứng tử chưa... Có nhiều việc lắm này."

Giọng nói của cậu vừa bình tĩnh lại nhẹ nhàng, trông không giống dáng vẻ của người vừa mất đi người thân chút nào. Trịnh Văn Duệ chưa từng trải qua việc mất đi ba mẹ của mình thế nên không thể cảm nhận được điều gì, chỉ liếc nhìn cậu một cách lo lắng, sau đó dặn dò cậu tự chăm sóc bản thân thật tốt rồi thở dài rời đi.

Nụ cười của Thẩm Mặc biến mất ngay tức khắc không để lại dấu vết ngay khi hắn vừa đóng cửa lại.

Cậu đứng một mình một lúc, không có biểu cảm cũng chẳng có hành động gì, cho đến khi cơ thể không vững nghiêng sang một bên mới hồi phục lại tinh thần. Nước trong ly đã lạnh, cậu đi rót thêm một ít nước ấm, cẩn thận thổi rồi uống vài ngụm. Ngoại trừ nước ra thì cái dạ dày yếu ớt của cậu không thể nhận thêm bất cứ thứ gì được nữa, cậu liếm đôi môi nứt nẻ của mình, mặc áo khoác rồi bước ra khỏi ký túc xá nhân viên.

Buổi tối chỉ có một vài cửa sổ thanh toán phí mở, bây giờ tạm thời không có ai xử lý cả. Khi Thẩm Mặc đi qua, vị bác sĩ đang bấm điện thoại dường như nhận ra cậu, lập tức đứng thẳng người lại hỏi cậu cần xử lý chuyện gì.

Thẩm Mặc đưa thẻ bảo hiểm y tế của ba mình cho đối phương.

Khi thông tin được quét, trạng thái thu phí nhanh chóng được hiển thị trên màn hình máy tính, các khoản phí trả trước đã được khấu trừ hoàn toàn, do đó không cần kéo dài thêm nên hóa đơn thu phí chi tiết được in ra. Thẩm Mặc ký mấy chữ, đến khi phí thu tiền cuối cùng đến tay cậu, cậu hơi nghi ngờ nhìn 50 vạn dư lại, trong nháy mắt lại cảm thấy bối rối

"Sao mà lại... còn nhiều tiền hơn thế?" Cậu giao ra tổng cộng cũng không đến 50 vạn, ngay cả khi bệnh viện miễn phí cho cậu... thì cũng không thể dư ra nhiều như vậy được.

"Ồ, cái này... giữa trưa hôm qua có người cho cậu, là quyên góp ẩn danh, danh sách ở đây nè." Đối phương lật trong ngăn kéo ra một danh sách thanh toán: "Chỉ định tặng tiền cho tài khoản của ba cậu, cậu xem số tiền có đúng không... Nếu không có vấn đề gì thì sẽ chuyển đến tài khoản ngân hàng của cậu."

Thẩm Mặc ngơ ngác nhận lấy danh sách kia.

Chữ viết tay trong danh sách nhìn rất lạ, nhưng ngoài Lục Thừa Vũ ra thì còn ai có thể lấy số tiền như vậy ngay lập tức chứ?

Cậu không cảm thấy vui mừng chút nào.

Ngược lại, con số 50 vạn này lại giống như một sự sỉ nhục, không ngừng nhắc nhở cậu về sự hèn mọn của mình. Cậu muốn kiên cường hơn nữa, trả lại tiền thẳng vào thẻ của đối phương, nhưng nghĩ đến những món nợ mà mình đang gánh kia, cậu lại chẳng thể làm ra bất kỳ hành động nào khác.

Cậu không có cách nào trả lại tiền.

Cậu biết suy nghĩ của mình là sai, tiền của ai mà không phải là tiền? Tuy nhiên, mấy chục vạn này đối với Lục Thừa Vũ chỉ là chuyện nhỏ, là chuyện tầm thường, cho dù cậu có chết cũng không trả đủ, mà cuộc sống của Lục Thừa Dư cũng không vì vậy mà thay đổi. Nhưng đối với những người thân và cả bạn bè đã cho cậu vay tiền thì khoản vay 1 vạn hay 2 vạn cũng phải cân nhắc rất kỹ càng, nếu cậu thực sự ra đi như thế thì những người đó phải làm sao đây?

"Cậu có xác nhận không?"

"...À vâng, làm phiền đến anh rồi." Cậu cụp mắt xuống, cuối cùng cũng gật đầu.

Bây giờ hiệu quả làm việc của ngân hàng vô cùng nhanh chóng, chỉ sau vài phút điện thoại di động của cậu đã nhận được tin nhắn thông báo. Thẩm Mặc nhận lấy sấp đơn thanh toán rồi nói lời cảm ơn với đối phương.

Cậu không có chút chậm trễ nào, lập tức chuyển số tiền đã mượn cho người thân và bạn bè.

Đột nhiên chuyển tiền luôn đại diện cho có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra, ngay sau đó có điện thoại người họ hàng gọi đến. Thẩm Mặc bình tĩnh giải thích tình hình của ba mình, xong lại nói về những dự định trong tương lai của mình. Mặc dù cậu cảm thấy rất buồn, nhưng ai cũng có cuộc sống riêng cả, vội vàng ngược xuôi đến nơi khác để tham gia đám tang thực sự là việc phi thực tế. Sau một hồi nghe an ủi xong, Thẩm Mặc lễ phép cúp điện thoại, có hơi mệt mỏi xoa giữa lông mày.

Cậu đã nộp đơn từ chức lên giám đốc.

Sau khi giám đốc biết chuyện cũng không nói thêm điều gì, chỉ dặn dò cậu sau này phải sống thật tốt, nếu có khó khăn gì thì có thể đến tìm ông. Thẩm Mặc im lặng gật đầu, cậu vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của bệnh viện, nhưng cậu thực sự không thể đáp trả lại được gì.

Cậu lại nằm trên giường.

Buổi trưa cậu ngủ rất lâu, nên giờ dù nhắm chặt mắt cũng không vào giấc được. Ban đêm lúc nào cũng vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng bước chân đi lên cầu thang, nhưng chẳng mấy chốc những âm thanh đó lại biến mất. Sự yên tĩnh cực độ này làm cho trái tim Thẩm Mặc có hơi trống rỗng, trong bóng tối cậu mở to hai mắt nhìn chằm chằm lên không trung song lại không hề có tiêu cự.

Ngay khi cậu nghĩ rằng mình sẽ phải trải qua một đêm như thế, thì mèo hoang trong bệnh viện kêu lên. Hình như vì mùa đông đã đi qua, bây giờ đã đến mùa động dục, lúc ánh trăng bị che phủ sau lớp sương mây, vài con mèo tụ tập lại thi nhau tranh giành bạn tình. Bên ngoài phòng vang lên một tiếng khóc còn lớn hơn, cậu lờ mờ nghe thấy mấy câu chửi bới gắt gỏng, sau đó có người giận dữ đóng cửa sổ lại. Khóe môi của Thẩm Mặc bất giác nhếch lên, hai mắt từ từ nhắm lại, lắng nghe tiếng mèo kêu không ngừng như đang nghe một vở hí khúc.

Tiếng kêu của mèo thực sự có sức mạnh xoa dịu trấn an.

Rõ ràng là ầm ĩ không ngừng, nhưng lại khiến cậu dần dà thả lỏng.

...

Ngày hôm sau.

Khi bước chân vào nhà tang lễ một lần nữa, hiếm khi Thẩm Mặc cảm thấy đúng là thời thế đổi thay.

Cái người khóc lóc thảm thiết vì cái chết của mẹ ngày hôm đó nào có ngờ được, thế mà vài ngày sau lại mất đi ba mình nữa đây? Rõ ràng là một chuyện bi thương đau đớn hơn bao giờ hết, nhưng bây giờ cậu lại bình tĩnh tựa như một người đến viếng đám tang, cậu cũng không hề rơi một giọt nước mắt nào.

Quá trình diễn ra cách đây vài ngày nên không cần ai hướng dẫn, một mình cậu đi vòng quanh thi thể ba mình ba lần, sau đó nhìn quan tài được đẩy đi hỏa táng. Rõ ràng là đứng bên ngoài không thể nghe cũng không thể thấy được, nhưng âm thanh bập bùng của ngọn lửa nóng cháy lại vang vọng vào tai cậu một cách khó hiểu. Tóm lại giữa người và cành cây không có gì khác nhau cả, khi bị bẻ gãy, đốt cháy sẽ thành tro, bị gió thổi bay rồi sẽ trở về cát bụi.

Hài cốt được đẩy ra, cậu đang cầm một cái hộp nhỏ, cẩn thận nhặt xương bỏ vào trong tấm vải lụa màu vàng. Rõ ràng nó phải là xương trắng, nhưng bây giờ lại là màu đen. Bàn tay Thẩm Mặc run lên trong giây lát, cậu dễ dàng mường tượng ra sự khó chịu mà ba mình phải chịu vào những ngày cuối cùng, trong mắt cậu không khỏi hiện lên một chút chua xót.

Cậu lấy chiếc bình của mẹ mình từ sảnh tưởng niệm ra.

Thủ tục từ chức được giải quyết rất nhanh chóng, tất cả đồng nghiệp đều nói chuyện với cậu, thậm chí vì không kịp chạy tới, họ còn gửi tin nhắn để chúc phúc cho cuộc sống của cậu sau này. Mặc dù Trịnh Văn Duệ luôn cảm thấy không ổn, nhưng nhìn thấy Thẩm Mặc nhất định muốn quay về thì hắn cũng đâu có tư cách yêu cầu cậu ở lại, vậy nên chỉ có thể giúp cậu thu dọn đồ đạc rồi đích thân đưa cậu đến nhà ga, nhìn Thẩm Mặc lên xe rời đi. Thẩm Mặc không phải không nhận ra được sự quan tâm và chăm sóc quá mức của hắn đối với mình, nhưng cậu không còn sức lực để đáp lại nữa nên chỉ có thể tạm biệt tại đây.

Trở lại thành phố nơi mình từng sống, vừa đặt hành lý xuống cậu đã vội vàng đi đến nghĩa trang.

Các khu nghĩa trang bây giờ cũng rất đắt đỏ, tuy có những nơi bình thường sẽ miễn phí cho dân địa phương nhưng lại phải bày trí chung với nhiều bình khác ở trong tủ, trông vô cùng chật chội. Lúc trước khi ba mẹ còn sống chưa từng hưởng phúc, nay đã mất, cậu không muốn để ba mẹ phải chịu cảnh như vậy. Trong tay cậu vẫn còn một ít tiền của Lục Thừa Vũ, cuối cùng thì Thẩm Mặc cũng mua được một tấm bia mộ riêng, tình cờ nó lại nằm ​​ở rìa một con sông nhỏ. Biết mình không còn nhiều thời gian, cậu cũng mua một cái ở bên cạnh, đợi đến khi cậu thật sự ra đi sẽ không để người thân hay bạn bè phải trả tiền.

Người thợ đã gia công và tạc bia mộ xong để ba mẹ được hợp táng cùng nhau, khi sắp đặt xong mọi thứ thì trời đã tối hẳn. Tất nhiên buổi tối ở nghĩa trang không đẹp đẽ gì cho lắm, nhìn chỗ nào cũng thấy kinh hãi. Nhưng Thẩm Mặc lại không hề sợ hãi chút nào, có lẽ vì cậu cảm thấy nơi này sẽ trở thành nhà của mình trong nay mai thôi, trong lòng thật sự sinh vài phần thân thiết. Cậu cẩn thận lạy ba mẹ mình ba lần, rồi đứng đó một mình một lúc lâu, cho đến khi bảo vệ đến thúc giục cậu mới chịu rời đi.

Khi ra về cậu đi rất chậm, bước ra khỏi nghĩa trang, cậu không nhịn được mà quay đầu nhìn lại. Đèn đường ở hai bên cổng cực kì u ám, dưới ánh đèn lờ mờ hiện lên hai câu đối...

"Đến rồi tự nhiên mà đi, trong lòng nhớ mãi không nguôi".

- Hết chương 20 -