Tất cả tài liệu từ lúc Lục An nhập viện cho đến khi tử vong đều bị lục ra.
Lục Thừa Vũ không phải bác sĩ, hắn nhanh chóng lật ra xem hết một lượt, mà một chút manh mối cũng chẳng thể tìm ra. Mọi chuyện hắn biết cũng đều do mấy câu nói của Thẩm Mặc sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, nhưng đến khi tỉnh táo lại, hắn lại cảm thấy có chút không đúng.
Từ khi phát sinh đến bây giờ, trạng thái tinh thần của Thẩm Mặc đều ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
Hắn tìm luật sư có chuyên môn tiếp nhận hồ sơ bệnh án.
Luật sư xem xong tư liệu, xem lại camera giám sát phòng điều trị Lục An trước kia, hết lần này đến lần khác tìm kiếm thông tin sau đó mới cân nhắc mở miệng.
"Tôi đã hỏi vài bác sĩ, cũng đã tìm đọc những hồ sơ bệnh án khác. Bởi vì tình trạng tắc mạch mỡ dẫn đến tử vong rất hiếm gặp, có khi cả năm mới xuất hiện một vài ca, còn bệnh viện nhỏ thì có khả năng chưa gặp qua bao giờ. Vào chín giờ sáng hôm ấy, cậu Thẩm và các chủ nhiệm khoa khác đã kiểm tra phòng trước hết, theo như lời bác sĩ ở đây thì khi đó cậu Lục An đã có triệu chứng khó thở..."
"Tuy nhiên lời chính xác không phải như vậy, mà cậu ấy nói rằng cảm thấy chăn trong phòng có hơi nặng, nên bác sĩ nơi đây không suy đoán đến tình trạng của tắc mạch mỡ. Sau đó khoảng 11 giờ 10 phút sáng, cậu Thẩm có đi một mình vào phòng bệnh, khi ấy ngài cũng có mặt ở đó, cậu Lục An có triệu chứng khó thở, nhưng do thân thể mang thai đặc biệt nên cho dù là cậu Lục An hay cậu Thẩm đều nghĩ theo hướng mang thai...."
Lục thừa Vũ cúi đầu "A" một tiếng.
"Khoảng mười hai giờ rưỡi, cậu Lục An bắt đầu có biểu hiện khó thở, lúc ấy ở trong phòng bệnh không có ai khác. Vì thế khi cậu ấy bấm chuông, y tá thực tập mới chạy vào. Nhưng thông qua camera giám sát, y tá này không có biện pháp xử lý gì cả, chỉ mở cửa sổ ra rồi đi mất."
Luật sư cho phát đoạn camera giám sát một lần nữa.
"Nếu nhất định phải truy cứu trách nhiệm về vấn đề này, y tá phải là người đầu tiên bị truy cứu trách nhiệm, cậu Thẩm thân là bác sĩ điều trị, cũng cần gánh vác trách nhiệm. Nhưng xét thấy chứng tắc mạch mỡ tỷ lệ tử vong cao, khách quan mà nói, cho dù ban đầu cậu Thẩm có phát hiện ra vấn đề, cũng không có nghĩa là cậu Lục An có thể được cứu chữa thành công. Cho nên việc có đến trễ bỏ qua thời cơ nhưng cũng không có ảnh hưởng trực tiếp đến cái chết của cậu Lục An, không cần phải chịu trách nhiệm hình sự."
Lục Thừa Vũ hơi hơi nhíu mi. Hắn cảm thấy trong lòng mình như thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có được một lý do không cần truy cứu Thẩm Mặc nữa, nhưng nghĩ đến dáng vẻ cam chịu của đối phương, lại càng thêm nghi hoặc.
"Vậy cậu... Tại sao cậu ấy lại nói mình hại chết Lục An?"
Luật sư cân nhắc một lúc.
"Theo những tư liệu điều tra được từ những người bác sĩ khác ở đó nói, cậu Thẩm đang lo lắng cho căn bệnh ung thư của cha mình."
Lục Thừa Vũ bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
"Ung thư gan, hình như cần gan cấy ghép, nhưng kinh phí là cả một vấn đề... Theo như những lời đồng nghiệp cậu ấy nói, khoảng một tháng gần đây, tình trạng của cậu Thẩm không được tốt lắm..."
"Bây giờ cũng không có chứng cứ cho thấy cậu Thẩm cố ý chậm trễ việc điều trị. Cho nên câu nói kia của cậu ấy, có thể cũng không có nghĩa là cậu ấy có ý đồ chủ động mưu hại... Thật có thể hiểu là trạng thái tinh thần không được tốt lắm, là biểu hiện quá mức tự trách."
Luật sư phân tích đơn giản, ông nhìn Lục Thừa Vũ ở đối diện, bắt gặp sắc mặt khó coi của đối phương, vì thế bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên, nếu ngài muốn tiến hành tiếp, cũng không phải là không thể..."
Ông nghĩ là do Lục Thừa Vũ bất mãn, nên mở miệng ám chỉ một câu. Nhưng người đàn ông đang có chút khó chịu bỗng nhướng mày.
"Ông đi đi, tiền sẽ được chuyển đến cho ông sau."
Hắn đột nhiên ra lệnh tiễn khách, cũng không thèm nhìn luật sư một cái, trực tiếp cầm lấy di động gọi điện cho cục trưởng cục cảnh sát. Luật sư sửng sốt một chút, cũng nhận ra được mình đã nói sai rồi, vì thế gật gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Lục Thừa Vũ thở ra một hơi thật dài.
Cảm giác phẫn nộ tích tụ như thiêu như đốt trong lòng hắn giống như bị một bát nước lạnh hắt xuống, dập tắt toàn bộ không còn chút nào nữa. Bỗng nhiên hắn rất muốn chạy tới hỏi Thẩm Mặc tại sao lại không nói cho hắn biết chuyện cha cậu bị bệnh, rất muốn ôm chặt cậu vào trong ngực nói một câu xin lỗi nhưng nghĩ đến giờ đây Lục An lạnh ngắt giống như đang nằm trong tủ lạnh, hắn lại cảm thấy trong ngực ngột ngạt khó chịu.
Hắn nên làm thế nào với Thẩm Mặc mới tốt đây...
Điện thoại đã được kết nối, khi nghe một tiếng gọi "Lục tổng" đầy khách khí, không hiểu sao Lục Thừa Vũ lại có cảm giác phiền toái. Hắn mím môi, xoay xoay cây bút trong tay, đối phương lại "Alo " một tiếng rốt cuộc mới mở miệng.
"Tình huống thế nào?"
Hắn đang hỏi tình huống của Lục An, nhưng đối phương lại hiểu sai ý, tranh công báo cáo: "Người tình nghi đã bị khống chế,sự việc đã được khai báo rõ ràng, chỉ là lúc cảnh sát hỏi có phải có ý đồ mưu sát hay không, có làm cách nào cậu ta cũng không chịu thừa nhận. Chẳng qua chỉ cần Lục tổng muốn, đương nhiên có thể cầm tay ấn ấn xuống..."
Lục Thừa Vũ không nói gì.
Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, sức lực như muốn xuyên thủng mặt bàn kia. Nhưng lại không có chỗ phát tiết, chỉ có thể nắm chặt, như muốn tự ngược, những ngón tay đâm thẳng vào lòng bàn tay.
Đáy lòng không ngừng kỳ vọng đối phương sẽ xóa sạch sẽ những chuyện này đi, nhưng vừa nghĩ đến người chết là Lục An, lại hoàn toàn không có cách nào tha thứ cho hắn. Hắn hối hận tại sao lúc đó không đổi một bác sĩ khác cho Lục An... Là ai cũng được, chỉ cần không phải Thẩm Mặc...
Nhưng mà tất cả đã chẳng thể cứu vãn được nữa rồi...
Nắm tay tức thì nới lỏng ra, lòng bàn tay đầy vết đỏ như bị kim châm. Lục Thừa Vũ hít một hơi thật sâu, khàn giọng: "Tôi sẽ đến đó ngay."
Hắn cúp điện thoại, vội vàng choàng thêm áo khoác ra khỏi văn phòng.
Gió trên đường rất lạnh, tuyết mấy ngày trước vẫn còn chưa tan hết, trên đường vẫn còn những khối tuyết chất đống. mặc dù Lục Thừa Vũ đã mặc thêm một chiếc áo khoác da nhung, nhưng cũng lạnh đến mức hắt xì vài cái.
Hắn nhanh chóng lên xe, rút mấy tờ giấy lau lung tung, rồi lập tức lái xe đến cục cảnh sát.
Mấy viên cảnh sát trẻ tuổi đã đứng ở cửa chờ hắn, vừa xuống xe là được họ đón vào trong. Cục trưởng đưa cho hắn một điếu thuốc, mời hắn đi uống chén trà, yên tâm ngồi chờ sắp xếp chuyện này.
Nhưng Lục thừa Vũ từ chối.
Hắn yêu cầu đi gặp Thẩm Mặc, muốn một mình nói chuyện với đối phương, không cần có thêm bất kỳ ai. Đây cùng lắm chỉ là chuyện nhỏ, không phải là không thể, vì thế hắn được dẫn thẳng đến phòng thẩm vấn.
Một mình Thẩm Mặc ngồi trên ghế.
Hai tay cậu còn bị còng lại, trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng, đôi bàn tay lạnh ngắt đến phát xanh. Cậu vốn đang cúi đầu, nghe thấy tiếng mở cửa mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra hai má đỏ ửng không bình thường.
Lục thừa Vũ thấy vậy, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Hắn bước nhanh tới trước mặt Thẩm Mặc, không chút để ý đặt tay trên trán cậu -- quả nhiên, nóng bỏng tay.
"Cậu phát sốt!" người đàn ông hạ giọng nói một câu, vô cùng lo lắng. Hắn nhìn quần áo mỏng manh trên người Thẩm Mặc, ngay lập tức cởϊ áσ khoác trên người mình xuống.
Thẩm Mặc chậm chạp ngẩng đầu.
Cậu cố gắng phân biệt một lúc, mới có thể xác định đây không phải là cảnh sát thẩm vấn, mà là Lục Thừa Vũ. Chiếc áo vẫn còn lưu lại hơi ấm trên người đối phương, có lẽ là quá mức ấm áp, cậu bỗng nhiên ngước mắt lên, hai hàng nước mắt chảy dài.
"Đừng... Đừng nói với cha mẹ tôi... Cầu xin anh... Đừng nói cho bọn họ..." Đôi môi bị lạnh đến xanh tím không ngừng run rẩy, đầu óc đã bị thiêu đốt đến choáng váng như bị say xe, nhưng vẫn lôi kéo góc áo của Lục Thừa Vũ nhỏ giọng cầu xin, "Tim của mẹ tôi không tốt... Không chịu đựng nổii... Anh đừng nói với bà ấy..."
"Tôi không muốn hại chết Lục An... Tôi thật sự không ngờ cậu ấy lại gặp chuyện như vậy... Thật sự rất xin lỗi... Thật xin lỗi..."
Nước mắt đã thấm ướt vạt áo, Thẩm Mặc như bắt được cọng rơm cuối cùng, không ngừng cầu xin đối phương, đến hô hấp cũng có chút khó khăn. Cậu cảm thấy rất khó chịu, đầu rất đau, bụng cũng rất đau nhưng vẫn cố hết sức bắt lấy góc áo của Lục Thừa Vũ, mơ mơ màng màng lẩm bẩm câu xin lỗi.
- Hết chương 11 -