Ta trở về phòng, nhìn đồ vật trong tay, chán ghét đem nó nhét vào một góc, đi tới bên giường ngồi xuống, hai tay che lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, lệ không ngừng theo kẽ tay chảy xuống.
Hoa Phong đẩy cửa tiến vào, vội vã đi tới trước mặt ta, hai tay ôm lấy ta.
“Muốn khóc thì khóc ra đi, có ta ở đây bên cạnh ngươi bảo vệ ngươi.”
Sau khi nghe Hoa Phong nói. Bản thân cũng không nhịn được khóc lớn thành tiếng.
Hoa Phong ôm chặt lấy ta, hắn biết, nói nhiều không bằng một cái ôm xoa dịu.
Hảo thời gian dài sau, ta dần ngừng tiếng khóc. Thế nhưng ta còn là gắt gao nắm lấy góc áo của Hoa Phong, thấp giọng nói: “Số phận, là chính ta có thể cải biến phải không?”
Hoa Phong dao động một chút vỗ vỗ đầu ta noi: “Có thể, chúng ta có thể…”
Ta nghe xong, cảm giác được một dòng nước ấm chảy qua trong lòng, dần dần trong cái ôm của Hoa Phong đi vào giấc ngủ.
Lần thứ hai tỉnh lại, đã là sáng sớm của ngày thứ hai.
Nguyên lai ngày hôm qua lúc ta ngủ Hoa Phong ôm ta trở về giường, sau đó về lại gian phòng của hắn.
Rửa mặt, sửa sang lại hảo, nghĩ muốn đến phòng của Hoa Phong, chỉ có Hoa Phong mới là tốt với ta, cho nên ngày hôm nay nên hảo hảo cảm tạ hắn.
Thế nhưng vừa đi tới cửa, thì nghe bên trong truyền đến âm thanh ô uế, tiếng kêu đó nhượng bản thân không khỏi mặt đỏ tận mang tai, ta lén lút đi tới, tại trước mối cửa liếc mắt nhìn, thấy trên giường thân thể hai người nam tử giao triền nhất thiết, trong đó một là Hoa Phong, người kia thì chưa từng gặp qua.
Giường còn đang phát ra âm thanh kẽo kẹt, ta thực sự chịu không được, chạy trở về, ngồi ở trước gương đồng, nghĩ đến tràng cảnh vừa thấy, ngực không hiểu sao đau nhức. Bất tri bất giác, lệ từ trong mắt chảy ra, rơi xuống trên tay.
Ngẩng đầu nhìn chính mình, lệ thủy rơi hạ trên trang sức, là như vậy tuyệt sắc. Tự giễu đối tự: “Ngày hôm nay hai tháng sang, ta cũng phải như vậy sao?”
.